Chương 904 Chấp ngươi ngàn vạn cơ duyên
Ngươi chính là Linh Hà đại vương?
Thân ảnh kim sắc xuất hiện, Long Hạo bay lên từ trên ghế nằm, ghé mắt nhìn Linh Hà đại vương.
"Con kiến hôi?
Linh Hà đại vương sửng sốt, má nó chứ, là một con kiến hôi còn chưa bước vào cấp Thần, Thiên Hà đại vương, ngươi đang nổi điên cái gì đó? Thế mà lại để một con kiến hôi nô dịch?
"Gọi sư thúc.
Thiên Hà đại vương bĩu môi.
Linh Hà: "..."
Ta cảm thấy thế giới này toi rồi, đường đường là Thần Linh lại đi gọi một con kiến hôi là sư thúc? Thiên Hà, ngươi bị chặp mạch hả?
Chiến Hà theo sát Hoang Cổ tộc rời đi, trong hư không, nhóm Giang Thái Huyền cũng lén lút đi theo, nhằm bảo vệ mọi người an toàn.
Chạy hơn trăm dặm, lúc này đám Hoang Nộ mới dừng lại tại một đỉnh núi cao, bọn họ nhìn Chiến Mặc, trong mắt ánh lên cái nhìn lạnh lẽo: "Tại sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?"
"Chẳng phải ai cũng được phép vô đây à?
Chiến Mặc kinh ngạc: "Ta trực tiếp bay vào."
"Chiến Mặc, ta vẫn nhớ ân tình giữa ngươi và Hoang Cổ tộc bọn ta nên mới không giết ngươi, nếu ngươi vẫn không chịu nói thật thì đừng trách bản thần vô tình!" Hoang Nộ âm trầm mở miệng.
"Ngươi có ý gì?
Chiến Mặc lòng thầm rét run: "Sao thế, ngay cả ân nhân mà Hoang Cổ tộc cũng không bỏ qua sao?"
"Chiến Mặc, bản thần đã cho ngươi một cơ hội.
Sắc mặt Hoang Nộ ngày càng tối tăm: "Nơi này là lãnh địa của Hoang Cổ tộc ta, ngươi tùy tiện tiến vào, bản thân vẫn không giết ngươi, ấy là đã trả nợ ân tình!"
"Há, không giết bản thần là đã trả nợ ân tình?
Chiến Mặc xùy cười, khinh miệt nhìn y: "Bây giờ ngươi nói cho ta biết tất cả mọi chuyện ở đây, ta cũng có thể không giết ngươi."
"Ngươi vẫn chưa thấy rõ vấn đề sao?
Hoang Nộ cười lạnh, thương hại nhìn Chiến Mặc: "Bây giờ bản thần đã trở thành Thần Linh, đồng thời chuyển hóa được sức mạnh pháp tắc, mà ngươi chỉ là Thần Nhân, trong tộc ta, người có thể giết ngươi không ít hơn con số hai mươi!"
"Hửm?
Chiến Mặc vừa kinh hãi lại nghi hoặc, từ khi nào Hoang Cổ tộc lại mạnh mẽ như thế? Ở đây từ một Thần Linh là Hoang Nộ thì còn hai Thần Nhân nữa, không dưới hai mươi người, chẳng phải đồng nghĩa với việc Hoang Cổ tộc vẫn còn thế lực khác?
"Cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu chịu khai ra bí mật ở nơi này, ta sẽ tha chết cho ngươi!" Chiến Mặc chắp tay đứng tại chỗ, lạnh mở miệng, trông rất có phong thái của một cao nhân.
"Ngươi đúng là đang tìm chết!" Cuối cùng Hoang Nộ không kiềm lại sát khí của mình nữa, uy áp Thần Linh tản ra, sức mạnh pháp tắc rung chuyển, thần quang bắn ra từ hai mắt, hóa thành hai mũi nhọn như kiếm thần, lao về phía Chiến Mặc: "Chỉ một ánh mắt của bản thần cũng có thể giết được ngươi!"
Chiến Mặc hơi sững người, giết ta chỉ bằng một ánh mắt? Thần Linh có thể cuồng vọng như thế ư? Ông đây còn có cả đồ đệ Thần Linh đây này!
Ầm
Tia nhọn xuất kích, thân ảnh Chiến Mặc bất động, phía chân trời đột nhiên xuất hiện một luồng sáng vàng khiến tia nhọn kia nháy mắt vỡ nát, dòng sông vàng óng đổ uống từ trên trời, uy áp Thần Linh bao trùm, pháp tắc sáng rỡ, kim quang tản ra, hệt như có Thiên Thần giáng thế.
"Kẻ nào?
Hoang Nộ cả kinh, hắn nhìn sang hướng người mới tới, ngạc nhiên nói: "Kim Hà đại vương?"
"Bây giờ ngươi có còn tự tin giết được bản thần hay không?
Chiến Mặc cười lạnh.
"Dư sức giết ngươi! Bản thần kéo chân Kim Hà, các ngươi bắt giữ Chiến Mặc, ép hắn khai ra cách vào được đây, nếu có đồng bọn, lập tức giết không tha!" Hoang Nộ gầm lên, trực tiếp xông thẳng tới chỗ Kim Hà đại vương.
"Các ngươi đừng ra tay, xem ta xử lý hắn!" Một tôn Thần Nhân mở miệng, tự tin ngút trời.
Ngươi muốn đơn độc giết ta? Chiến Mặc sừng sốt, ai cho ngươi cái tự tin đó thế, bằng cái sức mạnh pháp tắc yếu nhớt đó của ngươi?
"Chết đi!" Cường giả Thần Nhân đạp không vọt tới, đánh một chưởng về phía Chiến Mặc, sức mạnh pháp tắc sáng rực, xen lẫn sự hưng phấn vô vàn: "Nghe danh Chiến Thần đã lâu, ta sớm đã muốn giao chiến với ngươi. Để hôm nay ta xem xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh."
Chiến Mặc mặt không đổi sắc nhìn hắn, lúc trước người này chỉ là một Bán Thần, không ngờ hiện tại đã trở thành một cường giả Thần Nhân.
"Để bản thần dùng pháp tắc của mình nghiền ép quy tắc của ngươi, để Chiến Thần ngươi xem cho rõ, Thần chân chính là như thế nào!"
Cường giả Thần Nhân kiêu căng lên tiếng, sức mạnh pháp tắc lóe sáng, hắn áp một chưởng xuống, trong mắt đong đầy khinh miệt, hoàn toàn không đặt Chiến Mặc vào mắt.
Nhác thấy chưởng lực khủng bố lao tới, thần sắc Chiến Mặc vẫn không thay đổi, hắn hơi nâng tay lên, rồi siết chặt nắm đấm, một quyền cứ thế lao ra, ánh sáng pháp tắc đậm đặc rực rỡ, đồng thời mang theo Thần Nguyên lực tinh khiết óng ánh.
Ầm
Răng rắc
Quyền - chưởng va chạm, tiếng xương cốt gãy nát vang lên, cánh tay phải của cường giả Thần Nhân Hoang Cổ tộc lập tức đứt lìa, hắn phun ra một búng máu, còn cơ thể bị đánh bay hơn ngàn mét.
"Sao...sao có thể?
Cường giả Thần Nhân ngơ ngác.
Không phải ngươi chỉ có sức mạnh quy tắc thôi ư? Ngươi chỉ là Thần Nhân ở hạ giới, mà ta thì con mẹ nó đạt được cơ duyên, sức mạnh pháp tắc được chuyển hóa, lực lượng trong cơ thể cũng trở nên tinh khiết, vậy mà bây giờ ta lại bị ngươi đánh bại trong một chiêu?
Còn nữa, tại sao quy tắc của ngươi lại biến thành pháp tắc? Chẳng lẽ ngươi cũng có cơ duyên?
"Bản thân cũng có cơ duyên!" Chiến Mặc cười lạnh, Thần Nhân ông đây đã mua không ít ánh sáng pháp tắc, tuy không nói đến vô địch Thần Nhân nhưng cũng thuộc hàng đầu, một tên mới đột phá không lâu như ngươi đã dám huênh hoang trước mặt ta?
"Giết!" Hoang Nộ và Kim Hà đại vương bất phân thắng bại, Hoang Cổ tộc lại xuất hiện thêm một vị cường giả Thần Nhân, hai người liên thủ ứng phó kẻ địch.
Hai tôn Thần Nhân hợp tác, Chiến Mặc nắm trường thương trong tay, tung một thương càn quét tất cả, quang mang từ trường thương bẻ vặn hư không, thần uy mênh mông rúng động thiên địa.
Ầm ầm
Một thương quét ngang, hai Thần Nhân không chịu nổi một kích, thần huyết tuôn như xối, cuối cùng lại bị trọng thương.
"Chỉ bằng đám phế vật như các ngươi? Một mình ta cũng có thể xử được năm tên!" Chiến Mặc cười lạnh.
Thần Nhân Hoang Cổ tộc: "..."
Đậu má! Chuyện này là sao, tại sao hai người chúng ta đánh không lại hắn? Pháp tắc mà chúng ta chuyển hóa đều là giả sao?
Hai Thần Nhân muốn khóc nấc, vốn còn tự tin ngút trời, nghĩ rằng có thể nghiền ép Chiến Thần, ai mà ngờ lại bị nghiền ép!
"Cho ngươi ngàn vạn cơ duyên cũng không bằng ông đây có tiền!" Chiến Mặc kiêu ngạo.
Tập thể Hoang Cổ tộc ngơ ngác, ngàn vạn cơ duyên cũng không bằng có tiền? Ai tới đây giải thích cho bọn ta xem con mẹ nó rốt cuộc chuyện này là sao?