← Quay lại trang sách

Chương 923 Trói buộc Chân Thần của ngươi đâu?

Lục Hành Đạo, ngươi đến chỗ tộc ta để làm gì?

Bốn vị Thần Linh lão tổ đồng loạt hiện thân, nghiêm trọng nhìn hắn.

"Đọ kiếm!" Lục Hành Đạo thản nhiên nói.

"Lúc này bọn ta làm sao có thể đánh cùng ngươi được?

Bốn người Thần Linh lão tổ phẫn nộ: "Ngươi rõ ràng là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!"

"Ta đến vì Đoạn Thiên, các ngươi không xứng!" Lục Hành Đạo đè tay vào chuôi kiếm, khinh thường liếc mắt bọn họ nói: "Mời Đoạn Thiên ra đây."

"Đến đây vì Đoạn Thiên? Còn bọn ta không xứng?

Bốn vị Thần Linh lão tổ nổi giận, nếu không phải do bị Chân Thần trói buộc, bọn họ nhất định dạy cho Lục Hành Đạo một bài học.

Nhưng Lục Hành Đạo biết đến Đoạn Thiên bằng cách nào? Đoạn Thiên thực sự vẫn luôn ở trong mật thất chưa từng ra bên ngoài.

"Người của Thần Ma Đồng Minh nói, Đoạn Thiên là cường giả mạnh nhất dưới cảnh giới Chân Thần. Bản thần mới cố ý đến đây, gọi hắn ra đi.

Lục Hành Đạo mở miệng lần nữa.

Thần Ma Đồng Minh?

Bốn vị Thần Linh lão tổ sắc mặt hơi biến đổi, bây giờ bọn họ đã hiểu được rằng Thần Ma Đồng Minh đang mượn dao giết người, nhưng đến tìm Đoạn Thiên không liên quan gì đến bọn họ.

"Lại là tên Đoạn Thiên này, thật biết gây chuyện.

Một vị Thần Linh lão tổ cất tiếng hừ lạnh, nói.

Ba vị Thần Linh lão tổ còn lại vẫn im lặng, tất nhiên họ cũng nghĩ như vậy, tất cả là do Đoạn Thiên gây họa nếu không thì tại sao Lục Hành Đạo lại đến đây?

"Bảo Đoạn Thiên ra đây, bản thần không muốn giết người.

Lục Hành Đạo hờ hững nói.

Bốn vị Thần Linh lão tổ liếc nhìn nhau, nhỏ tiếng trao đổi: "Vậy chúng ta hãy gọi Đoạn Thiên từ mật thất ra đây, để hắn nghĩ cách đuổi tên Lục Hành Đạo này đi."

Nhưng trong mắt người khác lại nhìn thấy bốn vị lão tổ mang vẻ mặt phẫn nộ cùng nhau bàn bạc, hiển nhiên là vì Đoạn Thiên lão tổ mà suy nghĩ, đồng thời oán giận Lục Hành Đạo.

"Bốn vị Thần Tổ và Đoạn Thiên Thần Tổ có tình cảm thân thiết, chắc chắn rằng sẽ không để Đoạn Thiên lão tổ phải mạo hiểm.

Một vị cường giả Thần Nhân nói nhỏ.

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Bốn vị không cần khó xử, bản thần sẽ để Lục Hành Đạo nhìn rõ được thế nào mới là cường giả."

Bốn vị lão tổ sững sờ, ai khó xử? Ta mẹ nó chỉ muốn mang ngươi từ mật thất ra rồi ném cho Lục Hành Đạo thôi.

Nếu ngươi đã tự đi ra, vậy Lục Hành Đào giao lại cho ngươi.

Bốn vị lão tổ nhìn về phía người đang bước đến, sau đó tất cả đều chấn động: "Ngươi, trói buộc của ngươi?"

Trói buộc Chân Thần của ngươi đâu? Tại sao lại biến mất?

"Bốn vị không cần để ý đến chi tiết nhỏ này, để bản thần đuổi Lục Hành Đạo đi đã.

Đoạn Thiên mĩm cười, từ không trung bước đến.

Không cần để ý đến chi tiết nhỏ này sao? Ta mẹ nó có thể không để ý hả? Đây là trói buộc Chân Thần, đã hành hạ bọn ta vạn năm nay, mỗi thời khắc đều muốn tháo gỡ, bây giờ ngươi có thể tự mình gỡ bỏ, lại bảo bọn ta không cần quan tâm đến?

"Ngươi là Đoạn Thiên?

Nhìn thấy Đoạn Thiên, Lục Hành Đạo vẻ mặt nghiêm túc, cầm kiếm chặt hơn.

Đoạn Thiên đứng trên không, không tỏa ra một ít thần uy nào nhưng lại khiến hắn cảm nhận được một cảm giác áp bách nặng nề, tựa như một ngọn núi thần không thể vượt qua được.

"Lục Hành Đạo? Ta thật tò mò, tại sao ngươi lại đến nhân gian.

Đoạn Thiên hờ hững mở miệng: "Trên tay ngươi dường như không có bao nhiêu sát nghiệt."

"Nếu như ngươi đánh thắng ta, ta sẽ trả lời cho ngươi biết.

Lục Hành Đạo bình tĩnh nói.

"Được thôi.

Đoạn Thiên lạnh lùng nói một câu, vừa bước đến trong tích tắc đã đến trên không: "Đến đây đánh một trận."

Oành

Thần uy của Lục Hành Đạo bỗng nhiên bộc phát, cả người hắn tựa như một thanh kiếm thần, kiếm ý xông lên trời, pháp tắc vòng quanh, thần văn bao phủ, pháp tắc kiếm đạo sắc bén, giống như muốn chém đứt mọi thứ.

Thần tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tiến vào không trung không mang theo chút do dự nào. Lục Hành Đạo xuất kiếm ra khỏi vỏ, bao phủ xuống khắp nơi một vòng kiếm quang lạnh lẽo.

"Kiếm pháp không tệ.

Đoạn Thiên nói một lời tán thưởng rồi chắp ngón tay lại như kiếm, nghênh tiếp đạo kiếm.

Ầm ầm

Lấy ngón tay làm kiếm chống lại kiếm thần, không cần nghĩ cũng biết Đoạn Thiên không có lợi thế. Nhưng khi hai bên va chạm Lục Hành Đạo lại văng xa hơn ngàn thước, còn Đoạn Thiên chỉ lùi lại trăm thước, hờ hững nói: "Một thân sở học của ta, không bị ràng buộc bởi thần khí."

"Ngươi thật sự là cường giả, nhưng vẫn chưa đủ.

Lục Hành Đạo phát ra một tiếng hừ lạnh, trong nháy mắt thân hình biến mất: "Kiếm Đạo Độc Hành."

Kiếm quang cực hạn, kiếm ý lạnh lẽo, chém hết vạn vật nhưng mang theo hơi thở cô độc trống trãi.

Sắc mặt của Đoạn Thiên hơi trầm xuống, ngay sau đó, thần lực tuôn trào phát ra, nhoáng cái, một đạo chưởng ấn cắt nuốt Thần Nguyên khí, nghênh đón kiếm quang.

Chưởng ấn chiếm đoạt Thần Nguyên khí cũng giống như chiếm đoạt kiếm quang. Thần lực trong kiếm quan lúc này biến mất, sắc mặt Lục Hành Đạo trầm xuống, đột nhiên thần lực thúc đẩy, khiến kiếm quang tăng vọt vài tấc.

Oanh

Chưởng ấn vang ầm lên rồi vỡ vụn, kiếm quang tối tăm nhưng hướng đi của kiếm không ngừng hướng đến cổ họng của Đoạn Thiên.

"Kiếm của ngươi, uy lực không tồi, nhưng hơi chậm.

Đoạn Thiên lạnh lùng nói, hai ngón tay dùng làm kiếm gạt ra lần nữa ngăn lại một kiếm.

"Thực lực của Đoạn Thiên mạnh như vậy từ khi nào?

Bốn vị Thần Linh lão tổ mang vẻ mặt nghiêm túc xem hai bóng người kia đang giao chiến với nhau.

Ngay cả ở thời kì toàn thịnh, bọn hắn cũng không nghĩ tới chuyện có thể ngăn cản Lục Hành Đạo. Đoạn Thiên so với bọn hắn cũng không có chênh lệch lắm vậy mà hiện tại Đoạn Thiên lại chiếm ưu thế.

"Chẳng lẽ khi ở trong Vạn Giới Lệnh đã nghiên cứu ra được điều gì?

Bốn vị lão tổ nhìn nhau, không lẽ trong Vạn Giới Lệnh có chứa điều gì thần kì đến vậy.

Trên bầu trời đang chiến đấu kịch liệt, Đoạn Thiên mặc dù chiếm ưu thế nhưng không thể hạ dứt điểm Lục Hành Đạo. Trong lòng cũng không tránh khỏi cảm giác kinh ngạc, thán phục thực lực mạnh mẽ của Lục Hành Đạo.