Chương 933 Sát Thần Lam Hải
Nhân phẩm của ngươi? Ngươi còn có nhân phẩm ư?
Hạ Sơn vô cùng hoài nghi, đám người của Thần Ma Đồng Minh vô liêm sỉ như vậy, là ai dạy ra chứ? Là ngươi!
Ngươi xem thử, ngươi đã dẫn dắt Thần Ma Đồng Minh thành cái dạng gì, Long Hạo thì không nói rồi, Yên Tuyết Hàn, Chiến Mặc, hai vị này, một người là thượng cổ Đại Đế, một nữ tử ôn nhu lạnh lùng biết bao, bị ngươi biến thành một thương nhân không biết liêm sỉ.
Chiến Mặc, ông tổ của Chiến Thần giới, cao cao tại thượng, bây giờ lại đi tản bộ cùng Long Hạo, lừa phỉnh người ta còn ra trò ra dáng lắm.
Sau khi thuê Thần Ma, hai bảo an hỗ trợ dẫn đường, trừ Thần Ma và Giang Thái Huyền ra thì không mang ai theo nữa, bao gồm cả đồ đệ Kim Hà của Đường Tăng.
Đây là những gì mà bọn họ phát hiện, chỉ có thể chia cho chính họ, cho dù có bị nói là ăn mảnh một mình cũng phải nhận, cái đám đó đã ăn mảnh ăn lẻ một mình biết bao nhiêu lần rồi chứ?
Chân Thần bí cảnh mà Lục Hành Đạo đưa cho là một nơi ở trong núi sâu, nơi đây có một con thú hoang dã cấp Thần Linh canh giữ, để tốc chiến tốc thắng, mấy vị Thần Ma đồng thời ra tay, trực tiếp hạ gục con thú hoang dã.
Nhìn thấy không gian trống trải trước mặt, đến cả cỏ dại còn không có, Hạ Sơn nhíu mày nói: "Lục Hành Đạo nói là ở đây, Thần Hầu đại nhân, ngài nhìn xem."
Đôi mắt của Gia Cát Thần Hầu phóng ra thần quang, khoảng không trước mắt xuất hiện vô số đường vân, hiển nhiên là một trận pháp Thần cấp, mấy vị Thần Ma dồn sức, lại mở ra Thần Quỷ Bát Trận đồ.
Trận pháp được phá bỏ, trước mắt xuất hiện một thung lũng cực lớn, dẫn đầu là Gia Cát Thần Hầu, hai bảo an nhanh chóng theo sau, có Thần Ma ở đây, bọn họ phụ trách làm nền là được rồi.
Thần Nhãn của Gia Cát Thần Hầu vẫn luôn mở, thấy rõ trận pháp xung quanh, phàm là có trận pháp thì trực tiếp ra sức phá vỡ, không có bất kỳ trận pháp nào có thể ngăn cản được bước chân của hắn.
"Chân Thần điện?"
Hai bảo an kích động nhìn về phía trước, ở đó có một thần điện, chắc chắn là của Chân Thần, nhưng mà muốn qua đó thì tương đối phiền phức, đường đi của bọn họ bị cắt đứt, có một đường nứt dài trăm trượng.
Vết nứt không ngừng phát ra thần quang, trường giáo, thần kiếm đan xen trên những vết nứt, biến thành sát khí đáng sợ nhất.
"Đây là sát trận, mắt trận ở dưới vết nứt.
Gia Cát Thần Hầu khẽ cau mày, lại lần nữa dồn lực, trực tiếp nhảy vọt xuống vách đá.
Không bao lâu, sát trận tan biến, thần quang, trường giáo, kiếm thần cũng sụp đổ, mọi người trực tiếp nhảy qua, đi tới trước thần điện.
"Hả?
Gia Cát Thần Hầu cau mày nói: "Không lâu trước đã có người đi vào, trận pháp này đã bị phát động."
"Cái gì? Vậy chẳng phải là không còn đồ nữa sao?
Sắc mặt của hai bảo an trở nên lạnh đi, không lẽ sắp lỗ vốn rồi ư?
"Người vẫn còn ở bên trong, là một vị Thần Linh bị trọng thương.
Gia Cát Thần Hầu nói: "Lần này trực tiếp tiến vào, bên trong không có trận pháp, sẽ không kinh động đến hắn."
"Được.
Hai bảo an vội vàng gật đầu, nếu kinh động đến đối phương, trực tiếp khiến đối phương bỏ chạy thì mới là tổn thất lớn.
Gia Cát Thần Hầu mở trận bao phủ mọi người, sau đó âm thầm lẻn vào thần điện, trực tiếp đến phía sau thần điện, ở đây có một thần hồ, vị Thần Linh bị trọng thương kia đang ngồi xếp bàn trong thần hồ.
"Thần Nguyên khí thật thuần chất, ngưng tụ thành dịch, còn có tác dụng dưỡng thương.
Đường Tăng cảm thán.
"Giá trị thật đáng kinh ngạc.
Giang Thái Huyền lẩm bẩm một tiếng.
Giá trị thật đáng kinh ngạc? Sắc mặt của hai bảo an thay đổi ngay tại chỗ. Đã là giá trị đáng kinh ngạc, làm sao có thể chia cho người khác chứ?
Thế là, hai bảo an quả quyết nhảy thẳng vào, nắm lấy vai đối phương, trực tiếp lôi lên.
"Các ngươi là ai?
Vị Thần Linh bị trọng thương lập tức tỉnh lại, sững sờ nhìn hai bảo an đang kéo mình lên.
"Tiểu tử, lá gan không nhỏ, lại còn dám giành tài nguyên của bọn ta?
Hạ Sơn hung hăng nói.
"Là của các ngươi ư?
Thần Linh sững sờ: "Đây là của ta!"
Đây không phải là sắp xếp cho ta ư, tại sao nó lại trở thành của các ngươi rồi? Các ngươi vào đây bằng cách nào, còn trận pháp bên ngoài thì sao? Tại sao ta không cảm ứng được gì?
"Của ngươi?
Hạ Sơn khinh thường nói: "Ta nói cho ngươi biết, bây giờ là của bọn ta rồi, hiện tại ngươi phạm tội trộm cắp."
"Trộm cắp?
Vẻ mặt của Thần Linh rất đặc sắc, lúc này hắn mới hiểu được hai tên này tới đây chính là để cướp tài nguyên, nghĩ đến đây, hắn cười lạnh một tiếng, mang theo sát khí nói: "Ngươi biết bản thần là ai không?
"Ngươi là ai?
Hạ Sơn sững sờ, không lẽ là đại nhân vật sao?
"Sát Thần, Lam Hải!" Thần Linh kiêu ngạo nói: "Nếu như các ngươi không muốn chết thì nhanh chóng..."
"Chưa từng nghe qua.
Hai bảo an bĩu môi.
"..."
Chết tiệt, ta nổi tiếng trong Thần giới như vậy, ngươi lại chưa từng nghe qua ư? Chẳng lẽ, các ngươi trở thành Thần Linh, chuyển hoá pháp tắc ở hạ giới, còn chưa phi thăng sao?
"Các ngươi đã thành công chọc giận ta rồi đấy."
Lam Hải với sát khí cuồn cuộn ngất trời, sau lưng xuất hiện núi thây biển máu, sát khí vô tận.
"Sát nghiệt của ngươi thật nặng.
Hạ Sơn nhìn hắn với vẻ kỳ quái.
"Bản thần lúc đầu đã tàn sát hàng ngàn hàng vạn vị Thần, cũng giết không ít Thần Linh, bản thân các ngươi tự tìm cái chết, vậy thì hãy trở thành..."
"Thật tốt quá, thật tốt quá."
Hạ Sơn kinh ngạc và vui mừng không thôi, không ngừng xoa tay, ánh mắt hắn nhìn Lam Hải, giống như đang nhìn một món hàng vô cùng quý giá.
Má nó, ‘thật tốt quá’?
Biết được chiến tích của bản thần, ngươi lại nói là thật tốt quá ư? Các ngươi không sợ sao? Ta đã giết rất nhiều Thần Linh, cho dù trọng thương nhưng cũng có thể giết các ngươi!