← Quay lại trang sách

Chương 943 Khiêu khích

Cuối cùng, lấy cái giá là mỗi bí cảnh sẽ chiếm được một phần tài nguyên, để cho Lục Hành Đạo tiếp tục mang tội danh và phối hợp với hành động của bọn họ.

Không bao lâu sau, Hạ Sơn bí mật cho người truyền bản đồ Chân Thần bí cảnh ra ngoài, lần này các thế lực lớn tập hợp lại với nhau, Long Hạo không đi nữa, hắn nghiêm túc thu thập tài nguyên, không dấn chân vào vũng nước đục này.

Sau khi nói chuyện với Gia Cát Thần Hầu, Long Hạo làm sao có thể không nghe ra chứ, các bí cảnh còn lại có thể cũng không có thứ gì, đi cũng chỉ mất công.

Hoang Nộ đã thuê Gia Cát Thần Hầu, dẫn các chư thần phá vỡ trận pháp, tiến vào bên trong để thu thập tài nguyên, kết quả đương nhiên là vồ hụt, nhìn thấy ký hiệu Lục Hành Đạo đã đến đây một chuyến, các vị Thần tức giận đến phát điên.

Chết tiệt, khó khăn lắm mới tìm được một bí cảnh Chân Thần, lại bị Lục Hành Đạo ra tay trước ư? Sao ngươi lại có được bản lĩnh lớn như vậy?

Trong lúc các chư thần đang vô cùng tức giận thì một Thần Nhân của Hoang Cổ tộc thân đang trọng thương đã đến bí cảnh: "Lão tổ, đại sự không hay, tộc địa gặp nạn."

"Cái gì?

Mấy vị lão tổ của Hoang Cổ tộc kinh ngạc và tức giận, vẻ mặt âm u và lạnh lùng nói: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Lục Hành Đạo, y đã đột nhập vào khu vực của tộc ta, hễ thấy người là động thủ, còn cướp tài nguyên của chúng ta, thành trì cũng sắp bị phá hủy rồi.

Cường giả Thần Nhân khóc lóc nói.

"Lục Hành Đạo! Ngươi thật đáng chết!"

Hoang Nộ vô cùng tức giận, trực tiếp ngự không trở về, nhanh chóng trở về địa bàn, các lão tổ còn lại cũng vội vàng đi theo.

"Lục Hành Đạo, Lục Hành Đạo, ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta rồi, thật sự cho rằng lão tổ ta không thể giết được ngươi sao?"

Hoang Nộ trong lòng âm u, sát khí sôi sục.

"Chà chà, Hoang Cổ tộc, các ngươi đã khiêu khích gì y vậy?

Thần Linh lão tổ của Nhân tộc cao đẳng chế giễu.

"Không hay, Liên Minh Chư Thần.

Sắc mặt của các Thần Linh thuộc Liên Minh Chư Thần hơi thay đổi, vội vàng lui về phía sau.

"Ngươi vẫn nên tự lo cho bản thân mình đi, trước đây chúng ta đều ra tay truy sát Lục Hành Đạo.

Lão tổ của Hoang Cổ tộc hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Sắc mặt của lão tổ Nhân tộc cao đẳng không thay đổi, trong bộ tộc của bọn họ có rất nhiều Thần Linh trấn giữ, Lục Hành Đạo đi vào chỉ là tìm cái chết.

Đám người Hoang Nộ vội vàng quay trở về, thành trì quả nhiên đã bị phá hủy gần hết, hắn tái mặt bước vào Cổ thành, cũng may các đệ tử trong tộc chỉ bị thương, không có thương vong gì.

"Lão tổ.

Đệ tử của Hoang Cổ tộc nhìn Hoang Nộ và các Thần Linh với vẻ mặt uất ức, giống như tìm được người tâm phúc, lên án kịch liệt hành vi đê hèn của Lục Hành Đạo: "Lão tổ, Lục Hành Đạo thật quá đáng, lại ỷ mạnh hiếp yếu, lấy thân phận Thần Linh ra tay với chúng ta, còn cướp đi tài nguyên của chúng ta."

"Các ngươi yên tâm, lão tổ nhất định sẽ báo thù cho các ngươi.

Hoang Nộ hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói.

Sau khi an ủi người trong tộc, các lão tổ còn lại khó hiểu: "Lục Hành Đạo này đến đây, không giết người, mà chỉ để phá hoại, chiếm đoạt tài nguyên ư?"

"Những tài nguyên cấp thấp đó không có tác dụng gì đối với y, y cướp nó để khiến chúng ta ghét bỏ thôi sao?"

Hoang Nộ im lặng không nói gì, tài nguyên cấp thấp làm sao có thể vô dụng được chứ? Tài nguyên cấp thấp cũng là tiền, tích ít thành nhiều.

"Tìm kiếm Lục Hành Đạo, đã tới lúc chúng ta cùng nhau ra tay trấn áp y!" Hoang Nộ lạnh giọng nói.

"Lần sau bí cảnh Chân Thần lại xuất hiện, ta sẽ ở lại trấn thủ, các ngươi cứ đi đi.

Một vị lão tổ nói.

"Được, Chân Thần bí cảnh, bất luận có còn tài nguyên hay không, chúng ta cũng phải đi, đề phòng lỡ như.

Hoang Nộ nói.

Lần này, Lục Hành Đạo chỉ ra tay với Hoang Cổ tộc, y không khiêu khích hai thế lực còn lại.

Không có Chân thành bí cảnh, tất cả các thế lực lớn của tiểu Thần giới đều đang truy lùng Lục Hành Đạo, về phần Thần Ma Đồng Minh thì vẫn bình tĩnh thu thập tài nguyên, không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.

Các thế lực lớn cũng đã đến Thần Ma Đồng Minh tìm kiếm, nhưng nhờ vào sự trợ giúp của Long Hạo, tìm mấy lần cũng không thấy nên đành từ bỏ.

Hơn nữa khi những thế lực này đang tìm kiếm, Lục Hành Đạo thỉnh thoảng cũng sẽ hiện thân, sau đó tấn công các tộc nhân của Hoang Cổ tộc ở bên ngoài.

"Lục Hành Đạo và Hoang Cổ tộc, kiểu này là trở mặt chắc rồi.

Liên Minh Chư Thần lại nói.

"Ha ha, Lục Hành Đạo này cũng coi như đã làm được một chuyện tốt, tốt nhất là ép cho bọn họ phát điên lên, chúng ta dễ nắm chắc thời gian nuôi trồng thánh dược.

Đây là lão tổ của Nhân tộc cao đẳng.

Đối với bọn họ mà nói, Hoang Cổ tộc gặp rắc rối mới là chuyện tốt, chỉ mong sao Hoang Cổ tộc chết hết.

"Thần Linh không đáng sợ, đáng sợ là vị Thần Linh này chỉ có một mình!"

Không biết là ai đã lan truyền câu nói này, các thế lực lớn vô cùng tin tưởng, hiện tại Lục Hành Đạo chỉ có một mình, hoàn toàn không sợ Hoang Cổ tộc báo thù.

Còn Lục Hành Đạo lúc này vô cùng vui mừng, y đã nhận được phần tài nguyên do Hạ Sơn chia, hào hứng mua Thanh Liên Kiếm Điển, ánh sáng pháp tắc, cũng như một ít Thiên Địa đan.

"Lục Hành Đạo, tiếp theo đây đừng tới Hoang Cổ tộc nữa, chuẩn bị đi Liên Minh Chư Thần, giống như trước, không giết người, chỉ cướp tài nguyên, rút lui kịp thời.

Hạ Sơn lại nói.

"Không thành vấn đề.

Lục Hành Đạo đồng ý rồi nói: "Ta có thể nói chuyện với Lam Hải không?"

Lam Hải bước ra, thờ ơ nhìn y nói: "Ngươi muốn nói chuyện gì với ta?"

"Ta đã nhìn thấy Thiên Dụ, vài ngày trước.

Lục Hành Đạo suy nghĩ một chút rồi nói ra.

"Thiên Dụ?

Lam Hải hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Không sao cả, hiện tại ta đã là người của đạo tràng, nàng ta đến thì đến thôi."

"Nàng ta nói rằng nếu như ta còn không lập được thành tích gì thì sẽ giết chết ta.

Lục Hành Đạo thở dài nói.

"Ta biết rồi, mấy ngày nữa thôi, nàng ta sẽ nhìn thấy được thành quả như mong muốn.

Lam Hải thờ ơ nói: "Nếu như nàng ta muốn giết ngươi, ngươi cứ thuê ta, hoặc là thuê các Thần Ma khác là được, dù sao nàng ta cũng không phải là Chân Thần, không phải sợ hãi. "

Lục Hành Đạo lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, Lam Hải bây giờ đã có đủ sức mạnh để nói ra câu này, y thì không thể.

Thấy vẻ mặt ghen tị của Lục Hành Đạo, Lam Hải liền tức giận, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.