Chương 1006 Bại lộ
Sau khi ghi chép xong, Phong lão gia tử mang tấm bia đá vội vàng rời đi: "Ngươi chăm sóc cho tiểu thư."
"Yên tâm đi, có ta…bỏ đi, ta sẽ trông coi nó.
Long Hạo không bảo đảm, bởi vì lão gia tử chắc chắn sẽ không tin.
"Tiểu Thiên, đây là thần dược lấy được, chúng ta mỗi người một nửa.
Tiểu loli rất có thành ý, hiểu được bạn bè phải chia sẻ với nhau.
"Của ta đâu?
Long Hạo ngơ ngác nhìn, thật ra hắn còn thu được nhiều hơn.
"Ngươi không có.
Tiểu loli tức giận nhìn hắn: "Ngươi rất không có nghĩa khí, lại trốn đi, để ta đối mặt với kẻ thù."
"Lúc đó không phải là vết thương..."
"Hàn tỷ tỷ bị thương cũng ra tay, tỷ ấy mới có đủ nghĩa khí.
Tiểu loli nói.
Chết tiệt, Tiểu Hành Thiên, ngươi đã kể cho nhóc con này nghe câu chuyện về nghĩa khí gì rồi? Long Hạo bĩu môi, không nói thêm nữa.
"Tiểu Thiên, thi thể của phụ thân ngươi thế nào rồi? Đã an táng xong chưa?
Sau khi chia thần dược xong, tiểu loli lại quan tâm hỏi.
"Đã được chôn cất rồi, ca ca của ta đã tự tay chôn cất.
Tiểu Hành Thiên nói.
"Vậy……"
"Đông Lam thành chủ, Lục Thiên Lan, đến tiếp kiến."
Đúng lúc này, một bóng người đẩy cửa nhà bước vào, sau đó cả người liền sửng sốt: "Tiểu Hành Thiên?"
"Thì ra là thành chủ đại nhân.
Khoé miệng của Long Hạo giật giật, kinh ngạc gọi một tiếng, trong lòng thầm nói toi rồi.
"Thành chủ?
Tiểu loli bối rối hỏi: "Ông đến tìm Phong gia gia sao?
Lúc này, tâm trạng của Lục Thiên Lan rất không tốt, trước khi lão bước vào, hình như đã nghe thấy một số lời không nên nghe, vẻ mặt ảm đạm nhìn Lục Hành Thiên: "Dám hỏi, trước đó các ngươi nói an táng thi thể phụ thân của ai?"
Xong rồi, Long Hạo tự hỏi mình có nên chạy trốn trước không.
"Của Tiểu Thiên.
Tiểu loli nhìn Tiểu Hành Thiên với vẻ mặt đồng cảm và quan tâm: "Tiểu Thiên rất đáng thương, phụ thân đã chết rồi, ca ca là một tên cặn bã, để đệ ấy ăn xin trên đường, còn…"
Tỷ, tỷ đừng nói nữa! Bắp chân của Lục Hành Thiên run bần bật, cha ta đã sống lại rồi!
Sắc mặt của Lục Thiên Lan càng ngày càng khó coi: "Tiểu Thiên? Ca ca của ngươi đã tự tay chôn cất cha hắn sao?"
"Đúng vậy, ca ca cặn bã của đệ ấy cuối cùng cũng làm một chuyện tốt, đã chôn cất người cha đã mục rữa của mình.
Tiểu loli không biết thân phận của Lục Hành Thiên, tiếp tục nói.
Lục Thiên Lan: "..."
Con trai lớn của ta đã chôn cất ta? Thi thể của ta đã mục rữa rồi ư?
Đừng nói nữa, xin ngươi đừng nói nữa, Tiểu Hành Thiên trong lòng rất tuyệt vọng, sao ngươi có thể nói ra hết như vậy chứ?
"Tiểu Thiên, đệ kéo ta làm cái gì vậy? Những chuyện mà ca ca cặn bã của đệ đã làm, đệ còn muốn giúp y che giấu sao?
Tiểu loli rất bất mãn.
Sắc mặt của Lục Thiên Lan tái nhợt, dùng ánh mắt phức tạp nhìn con trai mình, nên đánh nó hay không đây?
"Cút qua đây cho ông!" Lục Thiên Lan gào thét một tiếng, ánh mắt lườm nguýt.
"Cha...
Lục Hành Thiên rùng mình một cái, đứng ở nơi đó không dám nhúc nhích, qua đó sẽ bị đánh.
"Cha?
Tiểu loli sững sờ, thi thể của cha đệ không phải đã thối rữa rồi sao? Ca ca đệ đã chính tay chôn cất.
"Ha ha, con trai ngoan của ta.
Lục Thiên Lan nghiến răng nghiến lợi đi tới, lôi Tiểu Hành Thiên ra ngoài: "Thi thể của ta đã thối rồi sao? Ca ca của con tự tay chôn cất sao? Nào, con nói cho cha biết, cha chết khi nào vậy?"
"Là ca ca, là ca ca bảo con nói như vậy.
Lục Hành Thiên hét lên một tiếng, khóc lóc nói: "Nếu như con không nói như vậy, huynh ấy sẽ đánh con."
"Lát nữa sẽ tới thăm Lục Hành Đạo.
Lục Thiên Lan nhìn tiểu loli, vẻ mặt rất khó coi: "Ta về dạy dỗ con trai trước."
Muốn đánh con trai mình, đương nhiên không thể đánh trước mặt người ngoài, kéo về rồi tự mình dạy dỗ.
"Hạo ca ca, Tiểu Hàm Hàm, cứu đệ.
Lục Hành Thiên vùng vẫy dữ dội, nhìn Long Hạo và tiểu loli với vẻ cầu khẩn, nếu như quay về, nó sẽ bị đánh chết.
Vẻ mặt của Long Hạo lập tức trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: "Ta không hề hay biết chuyện này, thành chủ, Tiểu Hành Thiên này lại làm càn như vậy, thật sự đáng bị đánh."
Lục Hành Thiên: "..."
Các ngươi không có ai là đáng tin cậy!
Tiểu loli đến bây giờ vẫn còn đang bối rối, không biết rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, tại sao Tiểu Thiên lại biến thành Tiểu Hành Thiên, người cha đã chết lại chạy đến đây.
"Ngươi cũng cùng ta trở về đi.
Lục Thiên Lan cười lạnh một tiếng, đánh ra một chưởng, Long Hạo cũng không kịp phản kháng, trực tiếp bị đưa đi.
"Ngươi bắt ta làm cái gì? Ngươi thân là thành chủ thì có thể tuỳ tiện ức hiếp người khác sao?
Long Hạo vội vàng gọi.
"Đúng, ta có thể tuỳ tiện ức hiếp người khác.
Lục Thiên Lan chế nhạo, không có ý định nói đạo lý với Long Hạo.
Long Hạo lấy đá truyền tin ra, trực tiếp bị Lục Thiên Lan thu lấy.
"Hành Đạo, con đang ở đâu?
Lục Thiên Lan cười lạnh một tiếng, lấy đá truyền tin ra, nhẹ nhàng truyền tin.
"Đang đi dạo trong thành, phụ thân có gì dặn dò?
Lục Hành Đạo trả lời.
"Trở về phủ, vi phu có chuyện bàn bạc với con.
Lục Thiên Lan nói.
"Vâng.
Lục Hành Đạo cung kính đáp.
"Toi rồi, Lục Hành Đạo cũng chạy không thoát, lão hồ ly này.
Long Hạo bĩu môi.
Lục Hành Thiên lại thở phào nhẹ nhõm, ca ca đã quay về nhận cái tội danh này, có lẽ mình sẽ không bị đánh quá thảm.
Phủ thành chủ.
Lục Thiên Lan trực tiếp cho người áp giải Long Hạo, đưa Lục Hành Thiên vào thư phòng, dặn dò người hầu, Lục Hành Đạo quay về thì trực tiếp đến thư phòng tìm ông ta.
"Tiểu Hành Thiên, con nói đều là ca ca của con làm, nếu con không đồng ý, ca ca của con sẽ đánh con sao?
Lục Thiên Lan cố gắng hết sức kìm nén cơn giận, nhẹ giọng hỏi.
"Cha, cha không biết đấy thôi, ca ca đối xử với con tàn nhẫn như thế nào đâu.
Lục Hành Thiên lại khóc lóc, dứt khoát bán đứng Lục Hành Đạo: "Huynh ấy dùng bí pháp chặt gãy chân con, sau đó bảo con vào trong thành xin thần tệ. "
"Cái gì?
Vẻ mặt Lục Thiên Lan u ám: "Hành Đạo lại dám làm như vậy với con ư? Tại sao con không nói cho ta biết?"
"Con không dám.
Lục Hành Thiên uất ức nói: "Cha nói để ca ca chăm sóc con, con không dám nói gì."
"Ngoan, đừng khóc.
Lúc này, Lục Thiên Lan tràn đầy tức giận đối với Lục Hành Đạo, lại dám làm chuyện như vậy với đệ đệ của mình, trước đây sao mình có thể nghĩ rằng, giao Tiểu Hành Thiên cho nó chăm sóc sẽ là một quyết định đúng đắn chứ?