Chương 1029 Không cần cứu ta nữa
Cổ Nặc kinh hãi, đây không phải chiến trường Thần Cương sao? Còn Thiên Thần đâu, ngươi trực tiếp phái Thần Đế ra mặt ư? Muốn chơi trội không làm theo bình thường hả? Phía các ngươi không định để cho đối phương sống sót sao?
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Cổ Nặc, Giang Thái Huyền thờ ơ, lúc này Tiểu Bảo đã biến hoá rồi, vô số thần lực tuôn ra, ánh sáng vàng dày đặc quấn lấy nó giống như một cái kén.
"Tiểu Bảo đã tiến hoá rồi.
Cổ Nặc kinh ngạc vui mừng nói.
Kén vàng run lên, thần lực tuôn trào, một luồng khí tức kỳ dị phóng ra, Thần Ma Tổ Kinh chấn động càng lúc càng mãnh liệt, Giang Thái Huyền mấy lần không kìm được suýt chút nữa chấn động chết Tiểu Bảo, lấy Thôn thần lực của nó.
Không sai, năng lượng kỳ dị được hấp thụ lúc đầu chính là Thôn thần lực.
Giang Thái Huyền không thể nào hiểu được, Thần Ma Tổ Kinh này tại sao lại yêu thích Thôn thần lực đến vậy.
"Thôn Thần tộc, rất ít người biết tới nó sao?
Giang Thái Huyền đột nhiên hỏi.
Cổ Nặc gật đầu: "Thôn Thần tộc có lịch sử lâu đời, ta thân là một thành viên trong đó cũng không rõ lắm, chứ đừng nói đến người ngoài, thậm chí, bọn ta đến từ nơi nào, tương lai đi đâu, bản thân bọn ta còn không rõ."
Giang Thái Huyền khẽ gật đầu, không hỏi thêm nhiều nữa, tiếp tục quan sát sự tiến hoá của Tiểu Bảo.
Vo ve
Lúc này kén vàng run lên, kén vàng do thần lực ngưng tụ đang dần mờ nhạt, một đôi cánh trong suốt xuất hiện, con trùng đen như mực biến thành trắng đen xen lẫn, sừng nhọn lưu chuyển khí tức thần bí, thân hình không lớn lên, vẫn nhỏ bằng lòng bàn tay, đôi mắt vẫn to bằng hạt đậu xanh.
"Cổ…Nặc.
Giọng nói non nớt vang lên, vẫn có chút nói chuyện không được tốt lắm, đôi mắt nhỏ nhắn màu đen của Tiểu Bảo nhìn chằm chằm vào Cổ Nặc, vẻ mặt vui mừng.
"Tiểu Bảo.
Cổ Nặc vội vàng nói, rất muốn đến ôm nó, nhưng đáng tiếc áo cà sa vẫn ở đó.
"Đường Tăng, gỡ nó ra.
Giang Thái Huyền xua tay.
Đường Tăng phất tay, thu áo cà sa lại, trả tự do cho Cổ Nặc.
"Nhóc con, lại đây.
Giang Thái Huyền nhẹ nhàng giơ tay lên, không có chút thần lực dao động.
Tiểu Bảo run lên, sợ hãi liếc nhìn Giang Thái Huyền, sau đó nhìn Cổ Nặc với vẻ cầu khẩn, không nhận được sự giúp đỡ, nó chỉ có thể vỗ cánh bay vào lòng bàn tay của Giang Thái Huyền, cuộn tròn lại run lẩy bẩy.
"Ngươi có thể thôn tính thần lực, vậy liệu có thể để thần lực chuyển hoá thành Thần Nguyên khí thuần tuý không?
Giang Thái Huyền lãnh đạm hỏi.
"Có… thể, nhưng, rất khó, khăn.
Tiểu Bảo nói một cách đứt quãng, vẫn còn sợ hãi co người lại.
"Có thể thì được rồi, ngươi có thể hấp thu Hỗn Độn khí này không?
Một tay khác của Giang Thái Huyền lấy ra Hỗn Độn khí.
"Hỗn, Độn…khí?
Tiểu Bảo trợn tròn mắt nhìn Hỗn Độn khí, miệng chảy nước bọt, đôi mắt nhỏ tràn đầy khát vọng, nhưng nó lại không nhảy bổ tới.
Tiến hóa đến cấp độ Thần Linh, nó có thể kiềm chế ham muốn của bản thân, nếu vẫn ở cấp độ Thần Nhân, sợ rằng đã bất chấp nguy hiểm, trực tiếp nhảy bổ tới.
"Đây là cái gì? Tiểu Bảo rất muốn sao?
Cổ Nặc kinh ngạc, sau đó liếc nhìn Hỗn Độn khí, thần lực trong cơ thể sôi sục, khát vọng có được Hỗn Độn khí, đồng thời còn có một cỗ áp chế cực lớn.
"Đây là năng lượng còn cao cấp hơn cả thần lực.
Giang Thái Huyền nói: "Tiểu Bảo thân là Thôn Thần Trùng, sao có thể hấp thụ loại thần lực cấp thấp đó, có được Hỗn Độn khí, có thể khiến nó tiến hoá càng tốt hơn, ngươi nói có đúng không, Tiểu Bảo?"
Ực
Tiểu Bảo rất không tiết tháo nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa.
"Vậy ngươi có thể cho Tiểu Bảo Hỗn Độn khí không?
Cổ Nặc thấp thỏm hỏi, nàng ta cũng biết không thích hợp, nhưng Hỗn Độn khí quan trọng như vậy, nàng ta hy vọng có thể giúp Tiểu Bảo lấy được.
"Đương nhiên có thể, nhưng cần phải trả tiền.
Giang Thái Huyền thu Hỗn Độn khí lại rồi nói: "Ta là một doanh nhân, Hỗn Độn khí cũng chỉ là một loại thương phẩm giao dịch, chỉ cần ngươi có thể lấy ra thứ gì đó có giá trị thì có thể mua được Hỗn Độn khí."
"Thứ có giá trị ư?
Cổ Nặc giật mình, lo lắng nói: "Hỗn Độn khí này quý giá, chắc chắn phải là thứ có giá trị phi phàm, mới có thể đổi được đúng không?"
"Nếu ngươi cho rằng một cây dược liệu Thần Nhân cũng coi như là có giá trị phi phàm, thì chính là như vậy.
Giang Thái Huyền nói.
"Một cây dược liệu Thần Nhân?
Cổ Nặc sững sờ, không thể nào tin nổi nói: "Ngươi nói một cây dược liệu Thần Nhân thì có thể đổi được Hỗn Độn khí sao?"
"Đúng vậy, một cây dược liệu Thần Nhân thì có thể đổi một luồng Hỗn Độn khí.
Giang Thái Huyền nói: "Thứ ta lấy ra vừa rồi chính là một luồng."
"Oẹ, oẹ..."
"Ngươi đang làm cái gì vậy?
Giang Thái Huyền đen mặt nhìn Tiểu Bảo, khi không ngươi nôn khan làm cái gì?
"Nó đang thử xem liệu có thể nôn ra những dược liệu mà nó đã ăn hay không.
Cổ Nặc khẽ nói.
Vẻ mặt của Giang Thái Huyền lập tức khựng lại, ngươi sớm đã tiêu hoá hết rồi, cho dù chưa tiêu hoá, thứ mà ngươi nôn ra ai cần chứ?
"Nào, dạy cho ngươi một cách để kiếm được thứ có giá trị.
Giang Thái Huyền nói.
"Cách gì?
Tiểu Bảo và Cổ Nặc đồng thời nhìn hắn.
"Hai viên đá trước đó còn dùng được không?
Giang Thái Huyền nói.
"Được.
Tiểu Bảo nói: "Một trong số đó bên trong còn có thần lực, ta chưa hấp thu xong."
"Vậy được, ngươi chuyển hóa thần lực thành Thần Nguyên khí thuần túy, có thể làm được chứ?
Giang Thái Huyền nói.
"Không, không thể.
Tiểu Bảo hoảng sợ, vẻ mặt chua xót nói: "Tốn sức lắm."
"Ngươi có còn muốn Hỗn Độn khí nữa không?
Giang Thái Huyền lập tức dụ dỗ, nhìn Tiểu Bảo chỉ to bằng lòng bàn tay, thấp giọng nói: "Không chỉ là Hỗn Độn khí, còn có rất nhiều thứ tốt, Hỗn Độn đan, ánh sáng pháp tắc gì đó, Cổ Nặc cũng cần."
"Vậy, vậy để ta thử xem?
Vừa đề cập đến Hỗn Độn khí, Tiểu Bảo rất không có tiền đồ chảy nước bọt, sau đó nằm lên trên viên đá bắt đầu cọ sát.
"Ngươi đang làm cái gì vậy?
Cổ Nặc sững sờ, cọ đi cọ lại thì có thể thay đổi sao?
Ánh mắt của Giang Thái Huyền ngưng tụ lại, bên tai truyền đến giọng nói của Vân Tiêu: "Nó đang làm tiêu mòn thần tính trong thần lực, giữ lại thần lực thuần túy."
Trước đó chính là Vân Tiêu đã ra tay đánh vỡ lôi kiếp, nàng cũng rất tò mò về Tiểu Bảo.
"Hừ, hừ.
Tiểu Bảo lẩm bẩm, không ngừng chà xát vào viên đá, làm tiêu tan Thần tính, nổ lực vì Hỗn Độn khí.
"Oa, thật là một vật nhỏ dễ thương."
Một bàn tay nhỏ bé đưa ra, túm lấy đôi cánh nhỏ trong suốt, trực tiếp nâng Tiểu Bảo lên, đôi mắt to chớp chớp nhìn nó: "Sau này, ngươi sẽ là của Tiểu Hàm Hàm ta."
Giang Thái Huyền: "..."
Vân Tiêu, lẽ ra ta không nên gọi ngươi qua đây, tại sao Tiểu Hàm Hàm lại chạy đến đây.
"Hỗn Độn khí của ta...
Tiểu Bảo vùng vẫy, nó nhìn hai viên đá, vặn vẹo người một cách kịch liệt: "Buông ta ra, Cổ Nặc, mau cứu ta."
"Làm ơn buông ra..."
"Ngươi muốn Hỗn Độn khí ư? Ta có.
Tiểu Hàm Hàm lấy ra một tia Hỗn Độn khí, cười híp mắt nhìn nó.
"Cổ Nặc, ngươi không cần tới cứu ta nữa."
Cổ Nặc: "..."
Chết tiệt, cái tên không tiết tháo nhà ngươi, nhanh như vậy đã tạo phản rồi sao?