← Quay lại trang sách

Chương 1090 Có Hỗn Độn đan còn cần gì thần cách nữa!

Sáng sớm hôm sau, thần minh ba thế lực không ăn mừng tiếp nữa, tất cả bọn họ đều tập trung lại với nhau, chờ chủ soái Huyết Thiên Quân thức dậy.

Mãi cho đến lúc nắng lên đến ba sào thì Huyết Thiên Quân mới xuất hiện, nhìn đám quân sĩ tụ tập một chỗ, đây là đến tìm ta để chúc mừng sao? Cười nói: "Chư vị cứ ăn mừng thoải mái, đừng bận tâm đến ta."

"Chủ soái, không phải hôm nay chúng ta sẽ đi sao?

Một vị Thiên Thần nghi hoặc hỏi.

"Đi ư? Chẳng phải còn đến hai ngày thời gian để ăn mừng sao?

Huyết Thiên Quân không hiểu, đã nói đại lễ ba ngày cơ mà?

"Còn hai ngày sao? Ồ, ta còn tưởng ngươi cất Thần Mạch rồi, dự tính đi luôn hôm nay chứ.

Thiên Thần chợt tỉnh ngộ, sau đó nói: "Mọi người đi ăn mừng cả đi."

"Đợi một lát, ngươi mới nói cái gì? Ta cất Thần Mạch á?

Huyết Thiên Quân bàng hoàng, giữ chặt lấy Thiên Thần, nhìn chằm chằm vào hắn nói: "Ngươi nói lại lần nữa xem."

"Chủ soái, đây là ý gì vậy?

Thiên Thần ngơ ngác: "Thần nguyên khí ở đây đã bắt đầu giảm bớt, chuyện này tất cả mọi người đều cảm nhận được mà."

Huyết Thiên Quân cảm nhận thần nguyên khí mỏng manh giữa trời đất, vội chạy xộc vào doanh trướng của mình, thần nguyên khí cũng rất mờ nhạt, vội vã truyền tin đi: "Ngươi lấy Thần Mạch rồi à?"

"Ngươi nói vậy là ý gì? Huyết Thiên Quân, ta lấy Thần Mạch bao giờ đâu?

Ông lão không hiểu truyền tin lại.

"Thần Mạch bị mất rồi.

Sắc mặt của Huyết Thiên Quân thay đổi rõ rệt, đây chính là đồ vật của Thần Vương đấy, làm sao có thể mất được chứ?

"Ta sẽ đến đó ngay.

Lão giả vội vàng chạy qua, ngưng trọng nhìn hắn: "Xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi không cất Thần Mạch thật sao?"

"Không phải ta, tối qua ta đã uống say mà.

Nét mặt Huyết Thiên Quân khó coi: "Ta vừa tỉnh dậy đã không thấy Thần Mạch đâu, cả Thần Đồ cũng mất rồi."

"Chết tiệt, tối qua ta cũng say mất, Ngọc Long tửu kia lợi hại quá.

Sắc mặt ông lão trở nên u ám: "Chắc không phải Thần Thú tộc chứ?"

"Không đâu, chúng ta đã lập khế ước pháp tắc với Thần Thú tộc rồi, bọn chúng không dám làm trái đâu.

Huyết Thiên Quân trầm giọng nói: "Ta đi tìm Lục Thiên Lan."

Ông lão theo gót Huyết Thiên Quân đi tìm Lục Thiên Lan, ai ngờ Lục Thiên Lan vẫn chưa tỉnh, còn đang ngủ say, mùi rượu nồng nặc trên người xộc lên mũi, khiến lòng Huyết Thiên Quân trầm xuống.

Lục Thiên Lan say như chết, mãi đến giờ vẫn còn chưa tỉnh, không thể nào do ông ta làm được.

Ngược lại Ngọc Hồng Sương thì đã tỉnh, xoa ấn đường, nghi hoặc nói: "Hôm nay đi luôn hả?"

"Ngọc Hồng Sương, tại sao hôm qua ngươi lại lấy Ngọc Long tửu ra chứ?

Ánh mắt của Huyết Thiên Quân dán chặt vào nàng.

"Ý của ngươi là sao? Chiến tranh thắng lợi, ta lấy thần tửu ra để chúc mừng thôi, còn khiến ngươi không vừa lòng à?

Ngọc Hồng Sương nhướng mày, lạnh lùng nhìn hắn.

"Thần Mạch không thấy đâu rồi.

Huyết Thiên Quân lạnh lùng nói: "Nếu không phải do hũ Ngọc Long tửu kia, Thần Mạch cũng sẽ không bị mất."

"Hay lắm cái tên Huyết Thiên Quân nhà ngươi, bây giờ lại đổ lên đầu ta à? Tối qua là ai gấp gáp muốn uống vậy?

Ngọc Hồng Sương tức giận: "Ngươi nghi ngờ do ta làm á? Tối qua ngươi về ngủ, trong doanh trướng không có thị vệ canh gác hay sao?"

Huyết Thiên Quân khựng lại, hắn có thị vệ bảo vệ, nhưng thị vệ đó chỉ là Chân Thần, chẳng biết gì cả.

"Lục Thiên Lan đâu?

Ngọc Hồng Sương lại hỏi.

"Còn chưa tỉnh rượu, vẫn đang ngủ.

Vẻ mặt Huyết Thiên Quân khó coi, người ta còn chưa tỉnh ngủ mà, không lẽ uống say mộng du đi trộm đồ sao?

Ngọc Hồng Sương lặng người, lạnh lùng nhìn hắn không nói gì.

Huyết Thiên Quân bị Ngọc Hồng Sương nhìn thì toàn thân run rẩy, ta cũng say mà, ta không có lấy đi thật đấy!

"Đánh thức Lục Thiên Lan, thay chủ soái!" Một lúc lâu sau, sắc mặt của Ngọc Hồng Sương u ám lạnh lùng: "Thời gian ăn mừng cuối cùng, ngươi mới đâm ra cái sọt lớn như vậy, lòng dạ ngươi thâm sâu lắm!"

"Ngươi nghi ngờ ta ư?

Huyết Thiên Quân tức giận.

"Chiến tranh đã kết thúc, việc này giao cho Thần Vương điều tra, không liên quan gì đến ta, nhưng lần này xét thấy những gì ngươi làm trên chiến trường, ta cùng với Lục Thiên Lan hợp lại báo cáo lên Thần Vương, báo cáo tất cả chi tiết!" Ngọc Hồng Sương hừ lạnh một tiếng, phất tay, đứng dậy bỏ đi.

"Ngươi...

Sắc mặt Huyết Thiên Quân u ám, mắt lộ sát cơ, nhìn về phía ông lão.

Nét mặt ông lão vẫn thờ ơ: "Ta chỉ giúp ngươi lúc chiến tranh, giờ đây chiến tranh đã chấm dứt, làm tròn lời hứa đi, lấy thần cách ra đây."

"Giúp ta giết bọn chúng, ta đưa thần cách cho ngươi, bằng không, ta không thoải mái thì ngươi cũng không lấy được thần cách đâu.

Huyết Thiên Quân nói bằng giọng lạnh lẽo.

Hai mắt ông lão nhíu lại: "Ngươi muốn nuốt lời à?"

Ngươi tưởng ông đây yêu thích thần cách của ngươi lắm sao? Lục Thiên Lan cho ta mười viên Hỗn Độn đan, bấy nhiêu đủ để cho thể chất của ta gia tăng, cổ bình cũng dư giả rồi, vả lại, Lục Thiên Lan còn nói cho ta biết cách để có được Hỗn Độn đan.

Có Hỗn Độn đan rồi, còn cần gì thần cách nữa!

Huyết Thiên Quân lạnh lùng uy hiếp, vẻ mặt của ông lão âm trầm, đã nảy sinh sát khí: "Ta hoàn toàn có thể giết ngươi để đoạt lấy thần cách."

"Ngươi giết ta rồi, ngươi càng không thể lấy được, không lẽ ta đem thần cách bên mình sao?

Huyết Thiên Quân cười lạnh nói: "Còn nữa, ta có thể ngồi đến vị trí này, dám đưa ngươi đến đây, lẽ nào chưa từng nghĩ đến hậu quả của việc vi phạm quy tắc chiến trường Thần Cương ư?"

Huyết Thiên Quân nói một loạt, khiến nét mặt của ông lão càng u ám hơn, sau cùng ông lão hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi: "Ta không thể giết bọn chúng, Lục Thiên Lan đã nói rồi, ngoài mặt Ngọc Hồng Sương và Ngọc Long tộc đã ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng ai mà không biết quan hệ giữa Ngọc Hồng Sương và con rồng đó tốt thế nào?"

Ông lão lập tức bỏ đi, cũng không xác nhận việc Huyết Thiên Quân có mang theo thần cách bên người hay không, hiện giờ Huyết Thiên Quân đang bị việc của Thần Mạch và Thần Đồ làm cho choáng váng đầu óc, đợi đến khi hắn thử kiểm tra chiếc nhẫn của mình, liền phát hiện ngay, bên trong chỉ còn lại một tấm chiến lệnh.