← Quay lại trang sách

Chương 1117 Các ngươi đang làm gì đó?

Trong trạch viện, Giang Thái Huyền nhận được tin tức cũng thật sự kinh ngạc, cấp Thái Thượng Chân Thần, thật sự là chưa từng ăn qua.

Gọi Vân Tiêu và Ngao Bính, Ngao Bính không đi, hắn ở lại trấn thủ, Vân Tiêu đi theo hắn.

"Sẽ không có rắc rồi gì chứ? Đây dù sao cũng là ở Ngọc Long tộc, thần thú cấp Thái Thượng Chân Thần, có lẽ là có ghi chép." Giang Thái Huyền mang theo một chút lo lắng.

“Không biết, ta chỉ đi cùng ngươi thôi.” Vân Tiêu thờ ơ nói, nàng cũng không có hứng thú lắm với việc ăn uống.

Trực tiếp tiến vào thông đạo, Vân Tiêu dẫn hắn dốc toàn lực bay trên không, không bao lâu sau liền tới khu vực nướng thịt, nhìn thấy một đám tiểu đồng bọn tụ tập với nhau, Hoàng Linh Nhi đang bỏ sức phun ra thần hoả.

“Đây là thần thú gì vậy?” Giang Thái Huyền hỏi một câu.

"Ngọc ……"

"Tràng chủ, ngươi cứ ngồi xuống chờ đợi là được rồi, trước đây luôn là ngươi nấu cơm, hôm nay cho ngươi xem thử tài nghệ của Long Hạo ta, ngươi đừng hỏi cái gì cả, chỉ cần chờ ăn thôi." Long Hạo nói.

Na Tra và Vân Tiêu dùng ánh mắt kỳ dị nhìn nhau, đám người này, có phải là quá to gan rồi không? Con rồng này vẫn chưa chết đấy!

Ở nơi sâu thẳm trong núi, một con Ngọc Long trấn áp một con Hắc Long, Ngọc Long cúi mắt xuống nhìn Hắc Long nói: "Ngươi phản bội long tộc, trở thành tà long, bây giờ vẫn không biết hối cải sao?"

“Tên già kia, ngươi tốt nhất nên giết chết bản thần, bằng không sớm muộn cũng có một ngày, bản thần nhất định sẽ tàn sát Ngọc Long tộc của ngươi!” Hắc long với ánh mắt điên cuồng, sát ý trong đôi mắt đỏ tươi không che đậy chút nào.

“Rơi vào tay ta, ngươi cho rằng mình còn có cơ hội sống sót sao?” Ngọc Long cười lạnh một tiếng, thân rồng như ngọc mang theo chút màu sắc hư ảo.

Hắc Long không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nó.

"Hả? Có chuyện gì vậy?" Ngọc Long đang chuẩn bị cử động, toàn thân liền run lên, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ: "Chết tiệt, ai đã động đến cơ thể của ta hả?"

"Thân thể? Ngươi là thần hồn sao?" Hắc Long kinh ngạc, mãi đến giờ phút này mới biết Ngọc Long trước mặt chỉ là thần hồn chi thể.

“Chết đi.” Ngọc Long không dám chần chừ, trực tiếp giết chết hắc long rồi tóm lấy thần thể của Hắc Long, nhanh chóng rời đi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy, ta đã cố ý tìm đường Long Vương bí mật ẩn nấp, chính là sợ bị quấy rầy, hơn nữa còn có người hộ pháp, làm sao có thể bị động đến thân thể chứ?"

"Chẳng lẽ là Ngọc Long tộc đã phát sinh biến cố ư? Rốt cuộc đã làm cái gì với thân thể của ta chứ? Sao lại cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt vậy?"

Ngọc Long túm chặt Hắc Long, thân thể lăn lộn trong không trung tiến về phía trước, cơn đau càng lúc càng dữ dội.

“Chung quanh đây một chút sưu tầm cũng không có, ngọc long này quá nghèo.” Long Hạo đi loanh quanh một vòng, lẩm bẩm nói.

"Đây rốt cuộc chỉ là thi thể của Ngọc Long, không biết đã đặt ở nơi này bao lâu, sưu tầm chắc chắn đã bị Ngọc Long tộc lấy đi." Ngọc Phong nói.

“Nói như vậy cũng đúng, tam vị chân hoả này cộng với niết bàn hoả của Phượng Hoàng tộc, uy lực bất phàm, ta đã ngửi thấy mùi thơm của thịt rồi.” Tiểu Hành Thiên ngậm nước bọt nói.

"Các món ăn phụ đã chuẩn bị xong chưa? Để ta ăn một trước một miếng." Tiểu Hàm Hàm nói, nàng cũng là một tiểu ăn vặt.

“Ngọc Long này vẫn chưa xong, thịt thần thú đã xong trước rồi, trước tiên cứ ăn chút thịt thần thú để lót dạ đi.” Đoàn Nhạc nói, đồng thời cho hai vị Thần Ma và Giang Thái Huyền xiên thịt.

Hai vị Thần Ma nhìn xiên thịt trong tay, một chút khẩu vị cũng không có.

“Kỹ năng nướng thịt có tiến bộ hơn một chút.” Giang Thái Huyền gật đầu khen ngợi nói.

“Đa tạ tràng chủ khen ngợi.” Long Hạo bật cười, nói: “Thịt thần thú này ăn nhiều cũng ngán, may thay có thể đổi khẩu vị, đổi chủng tộc mà ăn.”

“Lát nữa cho ta ăn long huyết.” Ngọc Phong nói.

"Yên tâm, đã chia xong rồi, đầu rồng thuộc về Na Tra đại nhân, máu rồng thuộc về ngươi, móng rồng cho tràng chủ, Vân Tiêu đại nhân thích ăn bộ phận nào thì tự chọn, phần còn lại là của chúng ta, ăn không hết còn có thể mang về cho các đại nhân khác, Hao Thiên Khuyển đại nhân thích gặm xương nhất.” Long Hạo nói.

Vân Tiêu: "..."

Ta cảm thấy, chúng ta một miếng cũng không ăn được, bởi vì anh chàng đó đã trở về rồi.

Một nhóm người đang thảo luận, làm sao phân chia con Ngọc Long khổng lồ này, dù sao thì cái nồi này cũng quá lớn, Ngọc Long cấp Thái Thượng Chân Thần, tuyệt đối đại bổ, bọn họ ăn không được bao nhiêu, sẽ còn lại rất nhiều.

Vù vù

Cơn gió mạnh thổi qua, thần hoả lay động, mấy người không vui vẻ nói: "Hoàng Linh Nhi, ngươi thổi lửa thì thổi lửa, đừng có mà vỗ cánh."

“Ta không có.” Hoàng Linh Nhi bối rối, ta vỗ cánh khi nào chứ?

Mấy người hơi sửng sốt, một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Các ngươi đang làm cái gì vậy?"

"Các ngươi đang làm cái gì vậy?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Long Hạo theo bản năng đáp lại: "Hầm thịt... không đúng, ngươi là ai?"

Giọng nói này rất xa lạ, Long Hạo đột nhiên quay đầu lại, một con Ngọc Long bay lơ lửng, thân thể hư nhược, co giật không ngừng, dường như đang phải chịu đựng cái gì đó vô cùng đau khổ.

"Hầm... hầm thịt ư?"

Con Ngọc Long hư nhạt sững sờ, nhìn về phía cái nồi kia, đầu rồng rối bời: "Các ngươi đang hầm một con Ngọc Long?"

“Làm sao ngươi biết vậy?” Các tiểu đồng bọn đều kinh ngạc, chúng ta không có nói với ngươi.

Ngọc Long hư nhược: "..."

Ta làm sao mà biết ư? Chết tiệt cái mà các ngươi đem hầm chính là ta, ta có thể không biết sao? Khoảng cách xa biết bao, ta liều mạng nhanh chóng quay lại thì nhìn thấy các ngươi đã đem ta đi hầm rồi!

Còn là một nhóm người, các ngươi đang đem cơ thể của ta ra mà mở tiệc hả? Chết tiệt, rượu ngon cũng đã chuẩn bị xong rồi sao?

Bây giờ đã sắp hầm chín rồi hả?