← Quay lại trang sách

Chương 1119 Vậy mà ngươi nói với ta là không nhiều?

“Trước tiên nghe ta nói xong đã.” Giang Thái Huyền xua tay nói, “Mặc dù Ngọc Phong có thể hoá ra thân thể của Ngọc Long, đi xong đường Long Vương, nhưng lại chần chừ không tiến vào Ngọc Long tộc, bởi vì nó lo lắng huyết mạch của mình không đủ, lúc đầu ở Ngọc Long tộc, nó và mẫu thân của mình đã bị chế nhạo quá nhiều, cho rằng mình còn lâu mới đủ, còn muốn tiếp tục mạnh mẽ hơn."

"Nó nghe một số người nói rằng, nếu một chủng tộc nuốt chửng huyết mạch của đồng tộc thì có thể thuần khiết huyết mạch, lần này vừa hay phát hiện một thi thể Ngọc Long, thêm với khát vọng tái nhập Ngọc Long tộc, cùng với sự mong đợi của mấy vị bằng hữu, cho nên mới có cảnh này."

“Hoá thành thân thể Ngọc Long và đi xong đường Long Vương rồi ư?” Ngọc Thiên Lâm kinh ngạc, đi xong đường Long Vương, vậy thì tư chất tuyệt đối mạnh mẽ, một thiên tài như vậy lại bị chịu sự chế nhạo của Ngọc Long tộc, bị đuổi ra khỏi Ngọc Long tộc sao?

"Đúng vậy, ngươi không tin có thể đi hỏi thử, hôm nay thử luyện đường Long Vương, Ngọc Phong đã đi xong đường Long Vương, nhưng vẫn chưa nghe con Ngọc Long nào nói để y tái nhập vào Ngọc Long tộc, chỉ có phụ thân y cực khổ bôn ba." Long Hạo thở dài nói: "Chúng ta cũng chỉ vì Ngọc Phong huynh đệ, nếu không cũng sẽ không ra tay với ngươi. "

“Làm sao các ngươi biết được nơi này?” Ngọc Thiên Lâm lại hỏi, nơi này ẩn khuất như vậy, các ngươi làm sao tìm được chứ?

"Huyết Ngục tộc." Ngọc Phong quả quyết nói, muốn đổ tội cũng không tìm được ai, chỉ có thể vất vả cho các ngươi thôi: "Bọn họ nói với ta rằng, nơi này có thi thể của Ngọc Long, nuốt chửng đồng tộc, có thể tinh thuần huyết mạch, còn nói với ta rằng, lòng dạ không độc ác, thì không thể đứng vững."

Tiểu Hành Thiên và những người khác: "..."

Huyết Thiên Tinh bây giờ đã trở thành kẻ vác nồi chuyên nghiệp rồi sao?

Ngọc Thiên Lâm cau mày suy nghĩ, hay là bắt những tên này trước, đi tìm Ngọc Long Thành hỏi tội rồi nói, hai đạo uy áp hùng vĩ quét qua, sắc mặt của Ngọc Thiên Lâm thay đổi rõ rệt, trực tiếp từ hư không rơi xuống.

Giang Thái Huyền với vẻ mặt lãnh đạm nói: "Xin lỗi, đột nhiên nhớ ra, hiện tại ngươi rất yếu, đừng hù dọa Ngọc Thiên Lâm trưởng lão, mau thu lại uy thế đi."

Ngọc Thiên Lâm: "..."

Chết tiệt, ta đã yếu như vậy, còn không phải là do các ngươi hầm sao?

Ngọc Thiên Lâm lúc này rất băn khoăn, ta tìm Ngọc Long tộc qua đây, hay là nhẫn nhịn?

Đúng rồi, trưởng lão, trước đó ta có tìm người hộ pháp, vị trưởng lão kia đâu rồi?

“Trước khi các ngươi tới, không gặp Ngọc Long khác sao?” Ngọc Thiên Lâm hít sâu một hơi rồi hỏi.

"Không." Mấy người lắc đầu, vẻ mặt bối rối hỏi: "Nơi này còn có Ngọc Long khác sao? Bọn họ cũng muốn hầm ngươi sao?"

Ngọc Thiên Lâm đau khổ, có thể đừng nhắc tới hầm với không hầm cái gì đó được không? Đầu óc của các ngươi trừ việc hầm ta ra thì không có ý tưởng nào khác hả?

“Trưởng lão, đây là một ít Hỗn Độn khí, ngươi hồi phục trước đi.” Ngọc Phong miễn cưỡng lấy ra một ít Hỗn Độn khí đưa cho Ngọc Thiên Lâm, nếu tên này không phải là Ngọc Long trưởng lão, đổi lại là chủng tộc khác, nó chắc chắn đã cưỡng hành đem đi hầm rồi.

“Cái này có phải là sau khi uống vào sẽ làm cho chất thịt càng đẹp hơn, càng mềm hơn, càng ngon hơn không?” Ngọc Thiên Lâm với vẻ mặt cảnh giác nhìn Ngọc Phong, không lấy Hỗn Độn khí.

Ngọc Phong sững sờ, ngươi có phải là có ám ảnh tâm lý rồi không? Sao ngươi có thể nghĩ về ta như vậy chứ?

“Nếu như nói, khiến cho thần lực của trưởng lão càng thuần khiết hơn, sẽ làm cho chất thịt của trưởng lão càng đẹp hơn, càng mềm hơn, càng ngon hơn, thì có lẽ là như vậy.” Khoé miệng của Ngọc Phong giật giật, rất muốn hét lớn một câu, chết tiệt ngươi không cần thì thôi.

“Hay là, ngươi dùng một tia trước đi?” Ngọc Thiên Lâm do dự hồi lâu rồi mới nghiêm túc nói.

Không phải ông ta gan nhỏ mà là mấy kẻ này thực sự có chút quái dị, hai vị đó, một vị là Thiên Thần cho ông ta một áp lực cực lớn, một vị Chân Thần khác lại khiến ông ta kinh hãi, những tên nhóc này, một người Niết Bàn Hoả, còn có cái gì mà tam vị chân hoả, lại có thể thiêu rụi ông ta.

Có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng không bình thường, chút lòng tốt này của Ngọc Phong, ông ta không dám dễ dàng tiếp nhận.

Ngọc Phong trực tiếp nuốt một tia, bắt đầu luyện hoá từ từ, Ngọc Thiên Lâm chắc chắn rằng không có vấn đề gì cả mới uống.

Hỗn Độn khí tinh thuần, khiến thần lực khô cạn nhanh chóng khôi phục, cũng tinh thuần một chút, chỉ đáng tiếc Hỗn Độn khí quá ít, miễn cưỡng để nó khôi phục một chút thần lực.

"Đây là thứ đồ tốt, nếu không phải ngươi là trưởng lão, ta cũng không nỡ cho ngươi." Ngọc Phong luyện hoá xong một tia Hỗn Độn khí, có chút không tình nguyện nói.

Ngọc Thiên Lâm nếm thử được lợi ích, mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, thân là trưởng lão của Ngọc Long tộc, ông ta không phải là chưa từng uống qua những đan dược tinh thuần thần lực.

Chỉ là, tiếp theo đây Ngọc Thiên Lâm sắp choáng váng rồi, chết tiệt, toàn bộ các ngươi đều có Hỗn Độn khí ư?

Chỉ là, Long Hạo, Tiểu Hành Thiên và những người khác, nhanh chóng hấp thu Hỗn Độn khí, thở dài nói: "Không được ăn thịt rồng nữa rồi, hấp thu chút Hỗn Độn khí để an ủi tâm hồn của mình vậy."

“Các ngươi có rất nhiều Hỗn Độn khí sao?” Ngọc Thiên Lâm sửng sốt, ông ta đã từng uống qua đan dược tinh thuần thần lực, nhưng mà, có thể lấy ra nhiều như vậy, cho dù là những tông sư luyện đan dược kia cũng không thể nào làm được.

Hỗn Độn khí này có bao nhiêu, nhìn vào bình bình chai chai trong tay bọn chúng thì biết mỗi người đều có rất nhiều, thế giới này làm sao vậy? Ta bế quan quá lâu rồi ư?

“Không nhiều, không nhiều, cũng chỉ là muốn thì có, đủ no thôi.” Tiêu Hành Thiên xua tay nói.

Muốn thì có ư? Còn đủ no?

Chết tiệt như vậy mà ngươi nói với ta là không nhiều hả?