← Quay lại trang sách

Chương 1130 Đừng nhớ tộc, bọn ta sẽ không nhớ ngươi

Ngọc Long Trì, vật quý báu nhất của Ngọc Long tộc, thánh địa.

Thần dịch màu vàng, năng lượng thuần túy dao động, hai con Ngọc Long Thái Thượng Chân Thần hậu kỳ luôn canh giữ không rời, bên dưới còn có một nhóm quân đội Ngọc Long Chân Thần bảo vệ nghiêm ngặt.

“Đây chính là Ngọc Long Trì.” Ngọc Băng Vân lạnh lùng nói, trong lòng thầm nghĩ, sao Ngọc Thiên Lâm còn chưa truyền tin đến, chẳng lẽ thật sự phải đưa bọn chúng vào trong Ngọc Long Trì?

“Bây giờ bọn ta có thể vào được chưa?” Long Hạo không thể chờ đợi được nữa.

"Các ngươi không được dùng đồ để chứa đựng mang đi, chỉ có thể tự mình hấp thu, có thể hấp thu bao nhiêu thì hấp thu bấy nhiêu, nếu như bị ta phát hiện, các ngươi lén lút dùng đồ chứa đựng nước ao mang đi, đừng trách bổn trưởng lão vô tình!” Ngọc Băng Vân lạnh giọng nói.

“Yên tâm, chúng ta đảm bảo sẽ đưa hết nước ao vào trong cơ thể, tuyệt đối không dùng đồ để chứa đựng.” Tiểu Hàm Hàm nói.

“Đều…hút vào người ư?” Khoé miệng của Ngọc Băng Vân giật giật nói: “Đừng, thơm thảo là được rồi, để lại cho tộc ta một chút.”

“Trưởng lão, đây chính là người đã thông qua thử nghiệm sao?” Thái Thượng Chân Thần canh giữ thấy vậy liền cười nói: “Nước của Ngọc Long Trì không phải là muốn hấp thu bao nhiêu thì có thể hấp thu bấy nhiêu, đẳng cấp của nước ao rất cao, người bình thường không tiếp nhận nổi cơ thể sẽ nổ tung mà chết, đừng đem tính mạng ra mà chơi đùa."

“Nếu như ta hấp thu nước ao, trách nhiệm này, ngươi đến chịu nhé?” Tiểu Hàm Hàm chớp mắt.

Thị vệ vừa muốn nói, nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Ngọc Băng Vân, vội vàng im miệng, quay đầu sang một bên, không dám nhiều lời thêm nữa.

“Các ngươi vào đi, nhớ để lại một ít cho tộc ta.” Ngọc Băng Vân lại nói.

“Yên tâm đi, chúng ta không phải là loại người đó.” Long Hạo nhìn cái ao màu vàng, cái ao không lớn, dài nhất cũng chỉ là một thước, rộng nửa thước, về phần sâu bao nhiêu, hiện tại còn chưa biết.

Nước ao màu vàng cấm bất động, từ năng lượng khổng lồ mà nước hồ toả ra có thể thấy, thần minh bình thường tuyệt đối không thể tiếp nhận được quá nhiều nước ao.

Mấy tên nhóc đồng thời nhảy vào, thị vệ mang một tia khó hiểu nói: "Trưởng lão, đây chỉ là mấy tên nhóc ở cảnh giới Thần Nhân, ngươi lại lo lắng bọn chúng sẽ hút cạn Ngọc Long Trì, có phải là quá đề cao bọn chúng rồi không?"

Ngọc Băng Vân mặt không biểu cảm nhìn hắn: "Ta không phải là coi trọng tài năng và thực lực của bọn chúng, mà là không hiểu nổi thủ đoạn của bọn chúng."

Thực lực của mấy tên nhóc này không mạnh, chỉ là cảnh giới Thần Nhân, có thể mạnh mẽ đến mức nào chứ? Chủ yếu là năng lực gây chuyện của bọn chúng quá đáng sợ, một nhóm tai hoạ, quá nhiều thủ đoạn, quan trọng nhất là còn không thể khiêu khích được.

“Ngọc Thiên Lâm, ngươi vẫn chưa liên lạc xong à?” Ngọc Băng Vân truyền tin đi.

"Băng Vân, Ngọc Long tộc của chúng ta gặp khó khăn rồi." Ngọc Thiên Lâm thở dài một hơi nói: "Mấy lão già đó, chắc chắn là cố ý, còn nói con cái nhà mình ngoan nhất, ta đã nhận lời ác của y, đặc biệt là Hàm Hàm, ta chỉ nói một câu tai hoạ, vị đó tức giận vô cùng, còn nói ta vu khống, nói muốn ra tay với Ngọc Long tộc ta."

“Thật là không biết xấu hổ.” Khoé miệng của Ngọc Băng Vân giật giật, con cái nhà ngươi, ngươi không rõ nữa sao? Đây rõ ràng là đến phá hoại Ngọc Long tộc ta.

Thực ra, chuyện này không trách trưởng bối của Tiểu Hàm Hàm được, trước khi gặp được Lục Hành Thiên, Tiểu Hàm Hàm chắc chắn là một Tiểu Loli ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng kể từ sau khi có tiểu đệ Tiểu Hành Thiên này, mọi thứ đã thay đổi.

Đặc biệt là sau khi biết đạo tràng, lão gia tử bên cạnh còn giơ ngón cái lên tán thành với biệt danh “Chúa Vơ Vét”, còn muốn nàng phát huy truyền thống, Loli dù có tốt đến đâu cũng bị bẻ cong.

“Trưởng lão?” Giọng nói của thị vệ đang run lên.

“Sao vậy?” Ngọc Băng Vân có dự cảm không hay.

“Nước ao của Ngọc Long Trì đang hạ xuống, tốc độ rất nhanh.” Thị vệ kinh hãi nói, đám người trong cuộc thử luyện lần này là quái vật sao? Cho dù là tài năng giỏi, tốc độ hấp thu này của các ngươi có phải là quá nhanh rồi không?

Ngọc Băng Vân quay đầu lại nhìn một cách khó khăn, trực tiếp sửng sốt, con Long Xà đó, chết tiệt ngươi đang uống nước sao?

Còn các ngươi nữa, chết tiệt, nước của Ngọc Long Trì có thể uống được ư?

“Các ngươi có thể đi ra rồi.” Ngọc Băng Vân đã quyết định, các ngươi không biết xấu hổ, ta cũng không biết xấu hổ đấy!

“Chúng ta còn có thể tiếp được.” Long Hạo nói.

“Chết tiệt ta biết ngươi có thể được, nhưng ta không được!” Ngọc Băng Vân sắp nổ tung rồi, đây là nước của Ngọc Long Trì, không phải là nước bình thường, không thể để mặc cho các ngươi phá hoại.

“Ngọc Long tộc thật là keo kiệt.” Hoàng Linh Nhi bĩu môi nói.

"Keo kiệt ư? Các ngươi đã ăn bao nhiêu thứ của tộc ta rồi?" Ngọc Băng Vân tức giận đến bùng nổ, trực tiếp xua tay, cũng không quan tâm bọn chúng có nguyện ý hay không, trực tiếp đuổi bọn chúng ra ngoài: "Được rồi, Ngọc Long Trì cũng đã để cho các ngươi vào, các ngươi có thể đi rồi."

"Cái này không được đâu, chúng ta vẫn còn chưa hấp thụ đủ, tràng chủ nói, chúng ta còn nhỏ, những thứ bổ sung năng lượng không ăn nhiều một chút, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển đấy." Tiểu Hàm Hàm không tình nguyện nói.

“Vẫn còn chưa hấp thu…mà chỉ còn lại một nửa sao?” Ngọc Băng Vân sắp phát điên lên, liếc nhìn Ngọc Long Trì, liền ngẩn người ra, bọn chúng quá tàn nhẫn, mới có bao lâu chứ, đã làm đến một nữa rồi sao?

“Đúng vậy, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển, chúng ta đi uống thêm chút nữa đi.” Long Hạo lẩm bẩm một tiếng, chuẩn bị bò về phía Ngọc Long Trì.

Mặt của Ngọc Băng Vân cũng xanh lại, mấy tên nhóc các ngươi, bụng cũng căng trướng lên rồi, giống như một quả bóng, còn không buông tha cho Ngọc Long Trì của ta sao?

Ngọc Băng Vân không dám chậm trễ, trực tiếp chuyển vận thần lực, đem mấy tên này rời đi, hoàn toàn không cho bọn chúng có cơ hội phản kháng.

Vừa rồi lẽ ra khi bọn chúng đi xuống thì nên mò lên rồi, không cho bọn chúng thời gian hấp thu!

Ngọc Băng Vân trực tiếp đưa bọn chúng trở lại trạch viện, đặt mấy tên nhóc này xuống, sau đó hạ lệnh: "Sau một canh giờ, Ngọc Long tộc sẽ có Ngọc Long tiễn đưa các ngươi, không, là sau nửa canh giờ, các ngươi thu dọn đồ đạc đi."

Giang Thái Huyền và những người khác: "..."

“Các ngươi lại hút cạn Ngọc Long Trì hả?” Thiên Mộng với vẻ mặt cứng đờ hỏi.

"Không có, chỉ hấp thu một nửa, đã bị cưỡng hành mò lên, Ngọc Long tộc đúng là keo kiệt." Hoàng Linh Nhi nói.

Đây không còn là vấn đề keo kiệt nữa, các ngươi đã làm nhiều chuyện như vậy, không bị đánh chết, đã thể hiện sự khoan dung của Ngọc Long tộc rồi.

“Đi thôi, Ngọc Long tộc rõ ràng sẽ không giữ chúng ta lại ăn tối nữa đâu.” Phong lão gia tử nói.

“Vậy cứ như vậy mà chia tay sao?” Thiên Mộng cười nói, “Hi vọng chúng ta có thể sớm gặp lại.”

“Chắc chắn rồi.” Đoàn Thiên nói.

“Vậy thì, mọi người ai nấy tự quay về đi.” Giang Thái Huyền gật đầu, bọn họ cũng không thu dọn cái gì cả, chỉ cần nhân số đến đủ thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.

"Các ngươi muốn đi?"

Vừa bước ra khỏi trạch viện, mười mấy con Ngọc Long đã xúm đến, vội vàng nói: "Ta là cấp Thái Thượng Chân Thần, tốc độ rất nhanh, ta tiễn các ngươi một chặng.”

"Ta là Chân Thần đỉnh phong, sẽ không tranh giành với y nữa, bọn ta sẽ ở phía sau nhìn các ngươi rời đi, chắc chắn các ngươi đi rồi, bọn ta mới quay về." Ngọc Long kia nói.

Giang Thái Huyền: "..."

Các ngươi đã làm tổn thương vết thương lòng lớn như thế nào đối với Ngọc Long tộc? Đây chắc chắn không phải là tiễn biệt bạn bè, rõ ràng là cút càng xa càng tốt, cút không đủ nhanh, bọn ta sẽ giúp các ngươi cút.

"Ngọc Phong, đây chính là lệnh bài chấp sự của ngươi, cầm lấy đi, quy định mới nhất, chấp sự tại ngoại của Ngọc Long tộc, ít nhất một ngàn... không đúng, là một vạn năm mới có thể về Ngọc Long tộc một lần, bao gồm cả các thành viên khác trong gia đình, lần này ngươi đi, tuyệt đối đừng quay về nữa.” Ngọc Long cấp Thái Thượng Chân Thần tình ý sâu xa nói

"Còn có tâm pháp của Ngọc Long tộc, toàn bộ đều ở trong lệnh bài chấp sự này, ngươi không cần trở về học thần công cái gì cả, yên tâm ở bên ngoài quản lý tốt Thú Vương thành là được rồi, không cần các ngươi cung phụng, các ngươi chỉ cần chăm sóc tốt bản thân là được, cũng đừng nhớ đến tộc, bọn ta sẽ không nhớ tới ngươi."

Ngọc Phong: "..."

Đây là tiết tấu đuổi ta ra khỏi Ngọc Long tộc? Chỉ là đơn thuần treo một cái tên Ngọc Long tộc?