Chương 1142 Di tích Cổ Long
Ầm ầm
Mặt biển cuồn cuộn, cột nước dâng tới trời, nước biển tựa như vòng xoáy, điên cuồng nổi lên, một cỗ lực hút dồi dào truyền đến, không ít Chân Thần không ngăn cản nổi, trực tiếp bị cỗ lực hút này thu vào trong.
"Di tích Cổ Long mở ra." Đôi mắt của Long Hải phát sáng: "Chỉ cần trong một tháng trở về, thì sẽ không bị phong giam ở trong đó."
"Các ngươi định làm gì?" Ngọc Thiên Lâm nói.
"Còn không biến thân, mang bọn ta đi vào?" Long Hạo trừng hắn một cái, nói.
"Ta là tới giám sát các ngươi đấy." Ngọc Thiên Lâm sắp khóc, đã nói rõ là giám sát các ngươi, kết quả các ngươi coi ta là trâu là ngựa sai khiến sao?
"Vân Tiêu đại nhân, Na Tra đại nhân, tràng chủ, cái thứ này không nghe lời." Long Hạo quả quyết mách lại.
Chết tiệt, khinh thường ta đánh không lại bọn họ đúng không? Cái này nếu là ở Ngọc Long tộc... Được rồi, các ngươi cả một đời cũng đừng hòng đi đến Ngọc Long tộc, không phải chỉ là một lần này thôi sao, ta nhịn.
Hóa ra thân thể Ngọc Long, đưa đám người bay vào trong nước xoáy, long uy phát ra, ngăn cản lực hút, Ngọc Thiên Lâm mang theo đám người bình an tiến vào bên trong.
Xuyên qua vòng xoáy, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên biến hóa, không phải nước biển, mà là một thế giới kì dị, hoa lạ khắp mặt đất, cây thần chọc trời, chim bay vòng quanh, thú chạy khắp nơi trên đất.
"Nơi này... Huyễn cảnh?" Ánh mắt của Vân Tiêu hơi ngưng trọng, hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đột nhiên phóng ra một sợi kim quang.
Ầm ầm
Trong chớp mắt, huyễn cảnh xung quanh vỡ vụn, tất cả biến mất không thấy, thay vào đó là một mảnh đất bằng phẳng, xung quanh lờ mờ, phía trước có vài chục cái thông đạo, trước thông đạo ghi chú tử môn, sinh môn, còn có chưa biết.
"Đây là ý gì?" Đám người nghi hoặc.
"Đây là thần minh trước kia dò xét di tích Cổ Long lưu lại, sinh môn mang ý nghĩa nguy hiểm không lớn, khả năng có thu hoạch, tử môn mang ý nghĩa cực kỳ nguy hiểm, chưa biết là không có dò xét được bất cứ đồ vật gì, nguy hiểm cũng không gặp được." Long Hải nói.
"Đã nhiều năm trôi qua như vậy, đồ vật bên trong sinh môn sớm đã vơ vét gần hết rồi, hiện nay cũng chỉ có tử môn cùng chưa biết còn có rất nhiều, không có dò xét." Ngọc Thiên Lâm mở miệng nói.
Trong khi thảo luận, lại có không ít thần minh đến, Long Thừa Hám cũng ở trong đó, vừa tiến đến, không chút do dự, trực tiếp đâm đầu thẳng vào một cái thông đạo của tử môn, Ngọc Thiên Lâm kéo cũng kéo không lại.
"Đi." Long Hạo vội vàng nói.
"Lựa chọn lối đi nào đây?" Đám người nghi hoặc, ngươi nhanh như vậy đã chọn xong rồi sao?
"Long Thừa Hám, Kim Long Thái Thượng Chân Thần đỉnh phong, có ông ta ở phía trước chống lại nguy hiểm, chúng ta phụ trách kết thúc công việc là được rồi." Long Hạo với vẻ mặt đương nhiên nói.
Ngọc Thiên Lâm: "..."
Hãm hại Ngọc Long tộc ta, hãm hại ta còn chưa đủ, ngươi còn muốn hãm hại bạn của ta sao?
"Có lý, đi, nhanh đuổi theo, đừng để lão già kia chạy xa." Tiểu Hành Thiên liên tục gật đầu.
Một đám người vội vàng đuổi theo Long Thừa Hám, tiến vào bên trong tử môn.
Ngọc Thiên Lâm nội tâm đau khổ, ta có thể không đi được không? Các ngươi sao có thể như vậy chứ!
Không gian lờ mờ, lối đi của tử môn, trong thông đạo một mảnh hắc ám, nhưng đối với bọn họ mà nói lại giống như ban ngày, trên vách tường có vết máu màu khô màu vàng, Long Hải không nhịn được sờ sờ, trực tiếp bị Ô Nha Kim Sắc cho một bạt tai: "Tiền đồ, không phải chỉ là một chút long huyết đã khô thôi sao?"
Long Hải gượng cười một tiếng, từ bỏ long huyết đã mất đi uy năng này, tiếp tục tiến lên.
Ngọc Thiên Lâm cũng không đành lòng nhìn, các ngươi có thể đừng có dáng vẻ như vậy hay không, máu vô dụng cũng muốn sao?
Tiếp tục tiến lên, có Long Thừa Hám ở phía trước xông pha, tốc độ của bọn họ cực nhanh, hoàn toàn không cần kiêng kỵ quá nhiều nguy hiểm.
Không bao lâu sau, xuyên qua thông đạo, trước mắt xuất hiện một tòa thần điện đen nhánh, tỏa ra thần uy kỳ dị, vách tường của thần điện khắc hoạ các loại đồ án hình rồng, còn có máu tươi màu vàng nhỏ xuống, hiển nhiên có hơi âm u đáng sợ.
Long Thừa Hám hóa ra thân Kim Long, long uy phát ra, long lực khổng lồ phồng lên, trực tiếp xông vào bên trong thần điện.
"Đằng sau có người theo tới." Vân Tiêu thản nhiên nói.
"Người khác cũng không ngốc." Giang Thái Huyền cười nhạt một tiếng, nói: "Các ngươi dự định làm như thế nào?"
"Đối với di tích Cổ Long này, chúng ta không hiểu rõ lắm, ngôi thần điện này cũng thế." Long Hạo suy nghĩ một lát, nhìn về phía Long Hải và Ngọc Thiên Lâm.
"Trong thần điện có không ít bảo vật, nhưng cũng có nguy hiểm, trận pháp cấm chế chỉ là thủ đoạn cơ bản, sát chiêu thật sự, chính là tàn hồn còn sót lại bảo vệ thần điện, có thể trong khoảng thời gian ngắn bộc phát sức mạnh ở thời kỳ đỉnh phong, không biết ngôi thần điện này có còn tàn hồn tồn tại hay không." Long Hải nói.
"Vào xem thì biết." Long Hạo suy tư nói: "Một tàn hồn mà thôi, không sợ."
"Đúng vậy, hơn nữa còn có Long Thừa Hám ở phía trước kia còn gì, chúng ta có thể ở trong bóng tối chậm rãi quan sát." Tiểu Hành Thiên nói.
"Thần điện này, chắc chắn là do khoáng thạch phẩm chất cao chế tạo thành, lúc trước Cổ Long tộc có thể nói là cực thịnh một thời, vơ vét không ít lợi ích." Long Hải với vẻ mặt hâm mộ nói: "Nếu như Thủy Tinh cung của ta có thể sử dụng thần điện này thay thế, vậy thì thật là tốt."
Đám người mở mắt xem thường, ngươi là một Giao Long, Thủy Tinh cung kia cũng là đồ rác rưởi chồng chất, đừng nói ra để cho người ta cười được không?
Thần điện tối đen, đồ án hình rồng, huyết dịch nhỏ xuống, có thần huyết, cũng có long huyết, ngày xưa là thần điện, ngày nay là vùng đất kinh dị.