Chương 1191 Ta không muốn nói ngươi nghe
Phía Long Hạo ở bên này, Thiên Ngữ đã đến điểm cuối rồi, Viên Thiên luôn ở bên cạnh Thiên Ngữ, cùng với nàng ẩn nấp trong bóng tối.
Không bao lâu, phương hướng của Thiên Mạch, bộc phát kiếm khí xông thiên, kiếm quang sắc bén phá vỡ hang động, sắc mặt của Thánh Viên Bán Thần Vương biến hóa điên cuồng, chống lại kiếm khí, ngay lập tức bị trọng thương, không thể không thoái lui, Huyết Thiên Tinh mượn áo khoác theo cùng, miễn cưỡng bảo vệ cơ thể, nhanh chóng rời đi.
"Luồng kiếm khí này..." Vân Tiêu khẽ cau mày, mang theo một tia kinh ngạc: "Người này còn sống."
“Vân Tiêu đại nhân, ngươi nói vậy là sao?” Vẻ mặt của Long Hạo hơi thay đổi.
“Di tích Cổ Long, kiếm khí pháp tắc, dòng kiếm khí đó cũng giống như kiếm khí này, có lẽ đến từ cùng một người.” Vân Tiêu nói.
“Vậy không phải là nói, Thiên Ngữ này có liên quan đến sự diệt vong của Cổ Long tộc sao?” Long Hạo nhướng mày, truyền tin cho Ngọc Phong và Tiểu Hành Thiên để thông báo chuyện này.
Tiểu Hành Thiên đã biết, Ngọc Chính Long cũng nhớ ra luồng kiếm khí này.
"Đây có lẽ là tiện tay chế tạo, nếu như dốc toàn lực tạo ra, vị Bán Thần Vương kia đã chết chắc rồi." Ngọc Chính Long nghiêm nghị nói.
“Ngươi cũng không phải là đối thủ sao?” Tiểu Hành Thiên kinh ngạc.
“Nhảm nhí, ta mới sinh ra bao lâu chứ?” Ngọc Chính Long bĩu môi: “Cho ta vạn năm, nuốt chửng đủ thần minh, có lẽ có thể đánh một trận.”
“Ngươi á, có vạn năm này nổ lực kiếm tiền, nhanh hơn rất nhiều so với nuốt chửng thần minh gì đó.” Tiểu Hành Thiên khiển trách: “Chúng ta phải làm một thương nhân, đừng nghĩ đến chuyện nuốt tới nuốt lui, nhưng mà có thể làm kiêm chức một mỹ thực gia."
Ngọc Chính Long bĩu môi, kiếm tiền thì ta biết, nhưng mà, chết tiệt ta phải kiếm bao nhiêu tiền chứ? Ta không biết kiếm tiền chút nào cả, mỗi năm còn phải giao lên cho các ngươi, hoàn toàn không có động lực kiếm tiền.
“Chết tiệt, vùng đất của Thần Mạch đã xảy ra chuyện rồi.” Từng con Thánh Viên gầm lên, vẻ mặt tái nhợt xuất hiện trong hư không, vẻ mặt của Viên Sùng Sơn rất khó coi, sau đó lại càng khó coi hơn: “Đất tộc cũng xảy ra chuyện, đáng ghét, rốt cuộc là ai đã làm điều đó?"
“Trưởng lão, nơi này đã ổn định rồi, chúng ta về đất tộc, vùng đất của Thần Mạch kiểm tra một chút đi.” Một Thánh Viên Thái Thượng Chân Thần đỉnh phong nói.
"Để đề phòng, vẫn phải để lại người trấn thủ, đối phương rất có thể là vì người này mà đến." Viên Sùng Sơn lạnh lùng nói, "Thông báo cho Thần Vương chưa?"
“Thần Vương đại nhân đang gấp rút trở về, chúng ta xử lý đất tộc trước đi.” Các Thánh Viên lo lắng nói, đất tộc chính là nền tảng.
“Ừ, trước tiên ta sẽ đi gặp ba vị bằng hữu.” Viên Sùng Sơn đột nhiên nói, đại loạn đột ngột này, có thể nào là do ba người này làm không? Chuyện mà ba tên lừa gạt này đã làm ở Ngọc Long tộc, ông ta cũng có nghe nói, nếu không phải vì Thánh hội không dính líu đến phần thưởng gì cả, không ở trong đất tộc, ông ta cũng sẽ không giữ lời hứa mời bọn chúng.
“Viên Sùng Sơn cái lão già này muốn gặp chúng ta, nghi ngờ là chúng ta làm, nhanh chóng trở về đi.” Long Hạo truyền tin.
“Được rồi.” Tiểu Hành Thiên ở bên này vội vàng quay về, khi đến đất tộc, phát hiện đất tộc đã loạn, một cung điện thu hút sự chú ý của Tiểu Hành Thiên.
“Vào đi.” Tiểu Hành Thiên không chút do dự nói.
“Không phải nhanh chóng trở về sao?” Ngọc Chính Long khó hiểu.
"Trở về cái rắm, không nhìn thấy tên sao? Võ Đạo điện, đây là nơi cất giấu công pháp, chúng ta đi sao chép một bản, tốc độ của ngươi chắc là đủ nhanh, thêm cho ngươi 10%, để ngươi mua Hỗn Độn đan." Tiểu Hành Thiên nói.
“Được.” Ngọc Chính Long hơi vui vẻ, nhanh chóng đưa Tiểu Hành Thiên lẻn vào Võ Đạo điện.
Trong Võ Đạo điện, mặc dù có Thánh Viên bảo vệ, nhưng lại không ngăn nổi Ngọc Chính Long, từng quyển sách quý da thú, ngọc bội, toàn bộ đều được sắp xếp ngăn nắp, phân thành từng loại.
“Chép lại toàn bộ, không được mang đi.” Tiểu Hành Thiên nói.
Ngọc Chính Long gật đầu, thần niệm quét qua, ghi chép lại, trong nháy mắt lại nhìn về phía Tiểu Hành Thiên: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"
“Ném cái nồi… A, không đúng, là đang làm giao dịch với Thánh Viên tộc, đã lấy đồ của người ta, đương nhiên phải cho bọn họ một chút lợi ích.” Tiểu Hành Thiên nói.
“Ngươi có lòng tốt như vậy ư?” Ngọc Chính Long cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn, phát hiện nó đang khắc chữ: “Thiên Ngữ đã xem qua Võ Đạo điện, võ học của Thánh Viên chẳng qua là như thế, chẳng đáng học.”
"..."
Ngươi quả nhiên là đang trả công, coi như là nói cho bọn họ biết, ai là kẻ chủ mưu thực sự sao? Nhưng mà, người ta hoàn toàn không tới lấy võ học.
Ngọc Chính Long ghi chép lại rất nhanh, chỉ mất một lúc đã chép lại toàn bộ và đưa Tiểu Hành Thiên rời đi.
Tiểu Hành Thiên và Ngọc Chính Long quay về, Viên Sùng Sơn cũng vừa đến.
Lúc này, Thánh hội đã loạn rồi, đất tộc xảy ra chuyện, các Thánh Viên đều vội vàng trở về, không có người trông coi, các phế tài của các tộc đều rất tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều chạy qua đây.
Khi Tiểu Hành Thiên và Ngọc Phong quay lại, Long Hạo đã trở lại từ lâu rồi, ba người liếc mắt nhìn nhau, coi như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Ba vị đều ở đây, chuyện này là sao vậy?” Viên Sùng Sơn đến nơi, vừa nhìn thấy năm người này, trong lòng liền khó hiểu, không phải mấy người này phá hoại, vậy có thể là ai chứ?
“Lão Viên, chuyện này là sao vậy, tộc của ngươi xảy ra chuyện gì sao?” Long Hạo nghi ngờ hỏi.
“Đã xảy ra chút tình huống nhỏ.” Viên Sùng Sơn hiển nhiên là không muốn nói nhiều: “Ba vị đều ở đây, vậy ta cũng yên tâm rồi.”
“Ngươi là có ý gì vậy? Bọn ta ở đây, ngươi liền yên tâm, ngươi nghi ngờ bọn ta hả?" Tiểu Hành Thiên không vui ngay tại chỗ, nếu bọn ta không ở đây, thì coi bọn ta là người đã gây chuyện ư?
“Ta không phải là lo lắng cho sự an nguy của ba vị sao?” Viên Sùng Sơn cười khô khan nói, dừng lại một chút rồi lại nói: “Nếu nói, không phải là ba vị làm, Lão Viên thật sự không nghĩ ra là ai, rốt cuộc các ngươi quá đáng ngờ."
Các ngươi là đám phá hoại khét tiếng, Ngọc Long tộc cũng không muốn các ngươi đến đó, ta có thể không lo lắng chút sao?
“Lời này của ngươi, bọn ta đã không thích nghe rồi, huống chi, bọn ta thật sự biết một chút tin tức.” Long Hạo cười lạnh nói.
Viên Sùng Sơn với vẻ mặt vui mừng, vội vàng nói: "Vẫn xin ba vị..."
“Ta không muốn nói cho ngươi biết.” Long Hạo khịt mũi nói.
Viên Sùng Sơn: "..."
Cha ngươi, ngươi biết ngươi không nói, vậy ngươi nói ngươi biết làm cái gì? Cố tình chọc giận ta hả?