Chương 1200 Sư phụ, thần điện của ngươi mất rồi
Loại kỳ tài này, Ma La không phải là chưa từng nhìn thấy qua, nhưng đó đều là cùng cấp, hoặc là Thần cấp thấp, công pháp cũng bình thường, cảnh giới cao thâm, vừa liếc qua đã có thể biết được bảy bảy tám tám, nhưng hắn là Thần Vương đấy.
Thần Vương liên tục xuất chiêu, đều bị một tên Thần Linh nhìn thấu!
Loại này đã không còn là kỳ tài nữa, yêu nghiệt cũng không cách nào hình dung nổi, cho dù thiên tài như thế nào thì cũng có giới hạn, nhưng các ngươi hoàn toàn không thể nhìn ra giới hạn.
Vừa liếc nhìn qua thì biết sao? Còn phế tài thì sao chứ? Thiên Ngữ sững sờ, loại tư chất phế tài này, chết tiệt ta cũng muốn!
“Các ngươi bái ta làm sư phụ thì sao?” Ma La không khỏi nói, loại kỳ tài này nếu như bồi dưỡng thêm mà trưởng thành, vậy tương lai sẽ khủng khiếp đến thế nào chứ?
“Ngươi sẽ dùng tài nguyên để làm nhục chúng ta sao?” Long Hạo hỏi.
"..."
Ma La ngẩn người nhìn Thiên Ngữ, đây là tình huống gì vậy?
Tiểu Hành Thiên lẳng lặng lấy tấm bảng hiệu ra, Ma La liếc nhìn, cả người đều mê mang: "Tuyển nữ đồ đệ, tuyệt sắc sơn hà, dịu dàng hiểu chuyện, tài nguyên vô số, thích dùng tài nguyên để làm nhục sư phụ? Tuyển sư phụ cũng giống vậy, sư phụ có thể nam có thể nữ, nhưng bắt buộc phải có vô số tài nguyên để làm nhục đệ tử? "
“Cho tài nguyên, các ngươi sẽ bái sư hả?” Ma La càng ngày càng không hiểu nổi bọn chúng: “Với tài năng của các ngươi, bổn thần đương nhiên sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng, phần lớn tài nguyên đều sẽ cho các ngươi.”
“Bái sư, luôn phải biểu hiện chút thành ý, đúng không?” Long Hạo bĩu môi nói, “Ngoài miệng ngươi nói như vậy, ai biết được sau khi bái sư, có thật sự bồi dưỡng chúng ta hay không chứ?
"Thành ý? Bổn vương thu nhận đồ đệ, làm sao...... khụ, bổn vương vừa mới đột phá phong ấn, trên người không có tài nguyên gì, hay là..."
Ngay lúc Ma La đang chuẩn bị lấy tài nguyên ra thì ngượng ngùng phát hiện, bản thân đến một chút tài nguyên cũng không có, chỉ có thể nói chờ bù lại sau, còn chưa kịp nói xong đã bị Long Hạo cắt ngang rồi: "Nàng ta có, Thiên Ngữ có, trước đó chúng ta đã nhìn thấy rồi."
Thiên Ngữ: "……"
Các ngươi là đặc biệt vì tài nguyên trên người ta mà đến sao?
“Ngữ Nhi, giao tài nguyên của ngươi cho vi sư, sau khi trở về, vi sư sẽ bù đắp cho ngươi gấp mười lần.” Ma La nói.
Thiên Ngữ không chút do dự lấy ra giao cho Ma La, ngập ngừng một lát, nói: "Các ngươi chắc không phải lấy được tài nguyên rồi chạy chứ?"
“Đùa cái gì vậy, bổn nhân một lời hứa đáng giá ngàn vàng, làm sao có thể chạy chứ? Ta có thể bay.” Tiểu Hành Thiên thẳng thắn nói, bay rõ ràng là nhanh hơn chạy chứ.
Tài nguyên này ta còn cho nữa hay không đây? Nghe được lời này của Tiểu Hành Thiên, thân thể của Ma La cứng đờ, lập tức cười lạnh nói: "Bái bổn vương làm sư phụ, nếu như phản bội sư môn, nhất định phải nghĩ kỹ đến hậu quả, có thể thoát khỏi lòng bàn tay của bổn vương hay không!"
Đám người Long Hạo im lặng, cầm lấy tài nguyên, với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đã nhận quà bái sư rồi, Thiên Ngữ, ngươi chính là đồ đệ của chúng ta."
“Không phải các ngươi bái sư sao? Các người đều đã nhận được tài nguyên rồi.” Thiên Ngữ sững sờ, đây chính là bắt đầu nuốt lời sao?
“Chúng ta cảm thấy, vẫn là nhận đồ đệ đi, bản thân làm sư phụ càng tốt hơn một chút.” Tiểu Hành Thiên nói một cách nghiêm túc: “Ma La, ngươi có muốn bái sư không?”
“Tiểu tử, thật là to gan, lại dám giở trò trước mặt bổn vương ư?” Ma La cười lạnh một tiếng, trong mắt mang theo một tia khinh thường: “Thật sự cho rằng bổn vương đang đùa vui ồn ào cùng các ngươi sao? Bất luận các ngươi có bái sư hay không, toàn bộ đều không cần phải đi nữa! "
Với một tiếng giễu cợt, ma khí hùng vĩ tràn ra, bao trùm toàn bộ ngọn núi.
Vẫn luôn không ra tay, Ma La cũng đang khôi phục Thần lực, sau một loạt trận đại chiến liên tiếp, sớm đã cạn kiệt thần lực, đồng thời, hắn rất tò mò về những gì mà Thiên Ngữ nói, mới có thể lãng phí thời gian nói chuyện với bọn chúng.
Giờ phút này, mặc dù chỉ khôi phục một chút thần lực, nhưng đã đủ để cho hắn ra tay lần nữa, cho dù là Thần Vương tới cũng không sợ.
“Đồ nhi ngoan, lần sau gặp mặt, nhớ mang theo nhiều tài nguyên chút, tận tình làm nhục các sư phụ.” Long Hạo nhếch miệng cười nói, hoàn toàn không coi trọng Ma La.
“Không ai trong các ngươi có thể đi được.” Thiên Ngữ lạnh lùng nói, Ma La là một trong bốn Thần Vương, thực lực của hắn được công nhận là tồn tại hàng đầu trong số các vị Thần Vương, cho dù hắn chỉ mới khôi phục một chút thần lực, cũng không phải là người mà một Thần Vương bình thường có thể giữ chân được, chứ đừng nói là ba Thần Linh này.
Cho dù thủ đoạn của các ngươi có nhiều bao nhiêu, trước mặt thực lực tuyệt đối cũng chỉ là một trò cười!
Vù vù
Đột nhiên, một luồng ánh sáng vàng lóe lên, ba bóng người ngay lập tức biến mất, Ma La kinh ngạc nhìn về phía hư không, cười lạnh nói: “Thủ đoạn tốt, nhưng mà, muốn chuồn đi dưới mắt của bổn vương, đó là ý nghĩ viển vông!"
Hắn đường đường là một trong Tứ Thần Vương, nếu như bị ba Thần Linh chạy mất dưới tay thì khuôn mặt già nua này sẽ mất sạch, một tiếng cười lạnh, ma khí hùng vĩ chấn động, Ma La toàn thân cứng đờ.
“Sư phụ, thần điện của người đã biến mất rồi.” Thiên Ngữ ngây người nhìn vị trí của ma điện, nơi đó đã trống rỗng.
Ma La: "..."
Ta đã biết rồi, vừa rồi ta muốn điều động đến nhưng kết quả là không cảm ứng được, vừa rồi ngươi có nhìn thấy cái gì không?
Ma La và Thiên Ngữ sững sờ nhìn vào vị trí của ma điện, nó trống rỗng, cái gì cũng không còn.
“Sư tôn.” Thiên Ngữ mở miệng, rất muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt sững sờ của Ma La, trong lòng đã hiểu rồi, sư tôn nhà mình cũng không cảm ứng được, nếu không sớm đã ra tay rồi, cũng sẽ không có cái vẻ mặt này.
“Đồ nhị à, ngươi nói rất đúng.” Ma La tìm một hồi lâu, không tìm ra ma điện, cũng không tìm ra ba người Long Hạo, không khỏi đau lòng nói.
“Chủ nhân?” Thiên Ngữ ngẩn ra, ta đã nói cái gì?
"Bọn chúng chính là một lũ phá hoại, có độc!"