Chương 1282 Không hổ là lão tổ nhà ta
“Đến Đông Lam thành, ngươi tự khắc biết được thôi.” Tôn Hầu Tử buông xuống một câu, trực tiếp đưa Giang Thái Huyền rời đi.
“Nghiệt đồ, mau đứng lại đó cho bần tăng!” Đường Tăng tức giận rống lên, Tôn Hầu Tử chạy qua đây, lại có thể không nói gì với hắn, đã trực tiếp quay về rồi.
Trong lòng của các Thần Vương liền run lên, nghiệt đồ? Vị đầu trọc này lại gọi Tôn Ngộ Không là nghiệt đồ ư? Tôn Hầu Tử đã đỉnh như vậy, đầu trọc này há chẳng phải là nghịch thiên sao?
“Đông Lam thành?” Thánh Viên Vương vội vàng đuổi theo.
“Bổn vương cũng muốn xem thử.” Ngọc Long Thần Vương cũng đi theo, thực lực của đạo tràng này quá nghịch thiên, bọn họ nhất định phải đi xem thử, tìm hiểu cụ thể một trận mới được.
“Long Hạo, Lục Hành Thiên, Ngọc Phong!”
Ba vị Thần Vương ở trước đạo tràng, rống lên một tiếng, thiếu chút nữa đạo tràng nổ tung, chết tiệt các ngươi đã tống tiền bọn ta bao nhiêu?
Ba người dẫn theo đám người Tô Thần chạy tới uống rượu, bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ ở chỗ này chờ bị tát.
“Thần Đế công pháp?” Thánh Viên Vương run lên: “Đấu Chiến Bí Điển? Đây là Thần Đế Tề Thiên Đại Thánh sáng tạo ra ư?”
Khi nào rảnh thì đến đạo tràng đi, tâm trạng ta vui thì sẽ dạy ngươi vài chiêu.
Nghĩ đến những lời này, Thánh Viên Vương dứt khoát nhìn về phía Tôn Hầu Tử: “Lão tổ, ngươi chính là lão tổ thất lạc nhiều năm của tộc ta.”
Giang Thái Huyền: “…”
Tôn Hầu Tử cũng ngẩn ra, ta từ trong tảng đá mà sinh ra, ngươi có biết không? Ta ở Tiên giới, ngươi có biết không? Chết tiệt ta sao có thể trở thành lão tổ thất lạc nhiều năm của ngươi chứ?
Ngọc Long Thần Vương cũng nhìn thấy Tổ Long Kinh, chỉ có thể tu luyện đến Thần Hoàng, nhưng cũng không có ngăn cản hắn làm thân: “Đại ca.”
“…”
Các ngươi có phải quá vô sỉ rồi không?
“Ồ, các ngươi có thêm cháu trai hay em trai, sao ta lại không biết nhỉ?” Quỳnh Tiêu nhìn hai vị Thần Ma, lên tiếng.
Hai vị Thần Vương cười gượng, vị này chính là muội muội của Vân Tiêu, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Vân Tiêu là ai chứ, sự tồn lại mà Ma La cũng bị đánh phế, Cửu Khúc Hoàng Hà mở ra tất cả bọn họ đều khóc đến mù.
Đặc biệt là Ngọc Long Thần Vương, Na Tra ở bên cạnh nhìn, mắt đã xanh lên rồi, đoán chừng là muốn ăn thịt rồng, nhưng kiên quyết không được!
Thiên phú của vị này có áp chế Long tộc, Ngọc Long Thần Vương cũng không hứng thú cùng Na Tra so tài, việc đó chính là tìm chết.
Bạch Miểu cũng rất kích động, nhưng ông ta không biết tìm ai để kết thân, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta đi bán bí thược, không tham gia Chư Thần Bảng nữa, các ngươi tiếp tục đi.”
“Ta cũng đi bán, Chư Thần Bảng kia nhất định không bằng ở đây.” Thánh Viên Vương dứt khoát nói: “Lão tổ, người đợi ta đi dặn dò một chút sau đó sẽ tìm người nói chuyện.”
Tôn Hầu Tử sửng sốt, như vậy xem ra có nhiều hậu bối cũng không tồi nhỉ?
“Vậy ta cũng đi bán luôn.” Ngọc Long Thần Vương cũng nói, Chư Thần Bảng không có thứ gì tốt, bí thược này lại không thể đổi thành Thần Ma nguyên điểm, còn không bằng bán tài nguyên.
Đương nhiên, chuyện này giao cho tộc nhân xử lý là được, không cần bọn họ tự mình làm.
“Tràng chủ, Hằng Nga tiên tử đâu?” Đường Tăng vội vàng nói: “Sao ngươi không nói sớm việc Hằng Nga tiên tử đến đây, ta không nên ở trên chiến trường, có phải ngươi đã để Bát Giới nhanh chân đến trước rồi không?”
Ngươi nghĩ rằng đối thủ của ngươi chỉ có đệ tử Bát Giới của ngươi thôi à?
Giang Thái Huyền trầm tư, thầy trò các ngươi thật sự đủ rồi đấy, đối thủ của các ngươi có thể có rất nhiều người, không chỉ có các ngươi thích Hằng Nga thôi đâu.
“Thánh Tăng, ngươi nghĩ nhiều rồi, Hằng Nga tiên tử sao có thể nhìn trúng nhị sư huynh chứ?” Giang Thái Huyền an ủi nói.
Đường Tăng cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn hỏi: “Vậy Hằng Nga tiên tử đâu rồi?”
“Bế quan.” Giang Thái Huyền nói, chuyện Hằng Nga tìm mặt trăng chỉ có ba người bọn họ biết, tạm thời không tiết lộ ra ngoài.
Nếu nói cho Đường Tăng rằng cả Bát Giới và Hằng Nga đều đi tìm mặt trăng thì dù không cùng đường đi chăng nữa, phỏng chừng tên này cũng sẽ kéo Hầu Tử đuổi theo.
Thánh Viên Vương rất nhanh trở về, làm thẻ hội viên, bán một ít tài nguyên, nhất quyết mở lớp giảng đạo, ông ta cũng muốn xác định đạo chiến đấu của Tôn Hầu Tử có thích hợp với mình hay không, có thật là đang chỉ điểm cho mình không.
Ngọc Long Thần Vương cũng không rớt lại phía sau, Bạch Miểu cũng đến đây.
Giang Thái Huyền nhìn bọn họ, không thể không nói, ba Thần Vương này tài nguyên rất nhiều, nhiệm vụ của mình có lẽ phải trông cậy vào bọn họ rồi.
Nghe đạo đương nhiên không chỉ có ba vị Thần Vương mà còn có cả Bán Thần Vương Viên Sùng Sơn, Thái Thượng Chân Thần Ngọc Băng Vân và một vị Thái Thượng Chân Thần của Bạch gia đều tiến vào.
Tôn Hầu Tử giảng đạo, nói về đạo chiến đấu của mình, Quỳnh Tiêu cũng rất nghiêm túc lắng nghe, Giang Thái Huyền đương nhiên tranh thủ cơ hội nghe đạo miễn phí.
Cả đời Tôn Hầu Tử về cơ bản đều là đánh nhau, sau khi tu thành pháp lực, trở về lại chiến đấu với Hỗn Thế Ma Vương, sau đó ở Diêm La điện, thiên đình, trên đường đi Tây Thiên đều đánh nhau, cho đến khi trở thành Đấu Chiến Thắng Phật.
Sau đó, có đánh nữa hay không thì Giang Thái Huyền không biết, bởi vì không biết hậu truyện của Tây Du Ký có phải là sự thật hay không.
Võ đạo của Thánh Viên tộc quả thật tương cận với Tôn Hầu Tử, chỉ là kém Tôn Hầu Tử quá xa, sau vài lần thuyết giáo, Thánh Viên Vương thu hoạch được nhiều nhất, sau đó là vị Bán Thần Vương Viên Sùng Sơn
Sau cùng mới là bọn họ, nhìn thấy khí tức của Thánh Viên Vương thay đổi rất nhiều, khí thế cũng mạnh lên một phần, Ngọc Long Thần Vương rất hâm mộ.
“Không hổ là lão tổ nhà ta.” Thánh Viên Vương khen ngợi.
“…”
Ngươi thật sự định mất hết thể diện phải không? Thật sự muốn Tôn Hầu Tử trở thành người nhà của ngươi ư?
Giang Thái Huyền rất vui, Thánh Viên Vương này quả nhiên cũng không phải là người tốt đẹp gì, nhưng mà bọn họ tốt nhất là luôn nghe đạo, như vậy thực lực của Tôn Hầu Tử mới tăng lên nhanh chóng.