Chương 1350 Dược điền ở đâu?
“Xem ra danh tiếng của ngươi không tốt lắm.” Long Hạo thấp giọng nói.
Thái Minh: “…”
Bây giờ ta làm người tốt được không?
“Gia gia của ngươi là Thần Hoàng?” Long Hạo lại hỏi.
“Ừ.” Thái Minh gật đầu thật mạnh, cuối cùng các ngươi cũng hỏi, ta nói ra xem các ngươi có sợ không, Thái minh kích động nói: “Gia gia ta là Thái Vân Thần Hoàng, danh tiếng của ông ở vùng này lừng lẫy ngàn dặm, gia gia ta…”
“Ta không muốn nghe ngươi chém gió, ta chỉ muốn biết gia gia của ngươi có nhiều dược điền hay không?” Long Hạo ngắt lời: “Thế này đi, ngươi dẫn bọn ta đi tìm thần dược, bọn ta cho ngươi chạy trên mặt đất, được không?”
Thái Minh: “…”
Vậy ta vẫn bị treo thì tốt hơn, ít nhất tạm thời nó không cắn được ta, chạy trên mặt đất, một Thiên Thần như ta, có thể chạy trốn được Thị Thần Sư Thần Vương đỉnh phong sao?
“Grao.”
Một tiếng gầm điên cuồng vang lên, Thị Thần Sư há miệng cắn xé mãi nhưng vẫn không cắn được.
Ba người dần dần không sợ nữa, tuy rằng chuyện này chấn động lòng người nhưng đảm bảo sẽ không bị ăn thịt, nên không có gì phải sợ, coi như một lần kích thích mà thôi.
“Grao…”
Ngay sau đó, Lục Thương thảm thiết kêu lên, cánh tay trái chỉ còn lại phần xương trắng phếu, thần huyết màu vàng chảy ròng ròng, mang theo cảm giác lành lạnh, Thị Thần Sư thu hồi đầu lưỡi, nuốt một đống thịt nát vào trong bụng.
“Con này khá thông minh đấy, đầu lưỡi còn có thể dùng như thế.” Giang Thái Huyền cười nhẹ nói.
Rầm
Thái Minh cùng Thần Vương đỉnh phong nuốt nước miếng, còn nói là cắn không đến? Không phải các ngươi đã phong ấn thần lực của nó rồi sao?
Nhìn đầu lưỡi đỏ tươi Thị Thần Sư kia, bên trên còn có một ít răng xương lỉa chỉa, da đầu ba người tê rần, nếu để đầu gần một chút thì nhất định nửa cái đầu cũng không còn.
“Bộ đang làm thật hả?” Thần minh xung quanh giật mình, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
“Thái Minh bị người ta trói?” Một ít thần minh kinh ngạc.
Trước đây đều là Thái Minh bắt nạt các thần minh khác, ỷ mình có gia gia là Thần Hoàng, cộng thêm Thị Thần Sư và Thần Vương đỉnh phong bảo vệ nên hầu như rất ngang ngược.
Mỗi khi dược điền lớn lên, nếu gặp phải một số thần minh không quen biết hoặc không rõ tình hình ở đây, bọn họ sẽ lừa mấy người đó đào thần dược, sau đó hắn không cần tự mình thu thập, Thị Thần Sư cũng có thể ăn no nê.
Đối với hành động của Thái Minh, chẳng ai nói gì cả, họ không thể trêu vào hắn, cũng không quản được việc này, cho nên lúc Lục Thương lừa người khác, bọn họ cũng không xen vào.
Lần này có vẻ như bọn hắn lừa người thất bại, còn bị người ta treo lên, chứ không phải là Thái Minh đang tìm mấy trò kích thích như nghĩ bọn họ.
“Mau truyền tin cho Thái Vân Thần Hoàng, tôn nhi của hắn bị trói lại, sắp bị Thị Thần Sư ăn rồi.” Một vị thần minh thấp giọng nói.
“Truyền cái rắm, ta chẳng thấy gì cả.” Một vị Thần Vương lẩm bẩm, thu mình ở trong góc nhìn cảnh tượng tuyệt vời này.
“…”
Mẹ nó hai con mắt của ngươi trừng lớn như thế, mà ngươi nói với ta ngươi không nhìn thấy? Thần minh xung quanh đều liếc mắt nhìn vị Thần Vương này, song không nói gì cả, Thái Minh vốn chẳng tốt đẹp gì, nếu không có Thần Hoàng bảo vệ thì hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Hiện tại gặp chuyện không may, có người truyền tin nhưng cũng có người chỉ muốn xem kịch, truyền tin một lần là có hy vọng có thể thiết lập quan hệ với Thần Hoàng sao? Nghĩ nhiều rồi, cho dù có truyền tin gọi Thái Vân Thần Hoàng đến đây thì cũng chưa chắc hắn sẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng.
“Cân nhắc sao rồi? Nếu ngươi chạy trên đất thì có thể dùng thần lực, mà Thị Thần Sư này không làm được.” Long Hạo cười nói: “Ngươi nghĩ xem, chạy trên mặt đất mà có thần lực hay là bị Thị Thần Sư liếm cho một miếng?”
“… Chạy trên mặt đất.” Nhìn thấy Thị Thần Sư lại há mồm, đầu lưỡi kia lại chuẩn bị di chuyển ra ngoài, Thái Minh gào thét chói tai, nếu bị cắn một cái thì chẳng khác nào bị róc thịt!
“Được rồi.” Tiểu Hành Thiên nở một nụ cười, Long Hinh Nhi vung tay lên, Thái Minh trực tiếp bị nâng lên, Thị Thần Sư rít gào một tiếng, tránh xa đám đông, trốn vào khu vực không người.
“Gia gia ta hoặc là nói gia tộc bọn ta có rất nhiều dược điền.” Thái Minh run sợ liếc nhìn hai người Lục Thương vẫn đang bị treo, nói: “Tổng cộng mười miếng, thần dược bên trong đều là phẩm chất Chân Thần, chúng rất tốt, nhưng ta lấy không được.”
“Không sao, ngươi nói cho bọn ta biết dược điền ở đâu, cho dù là trên người gia gia ngươi, ngươi nói cho bọn ta biết gia gia của ngươi ở đâu, bọn ta cũng có thể giật lấy từ gia gia ngươi.” Tiểu Hành Thiên vỗ ngực nói.
Thái Minh: “…”
Hai người Lục Thương: “…”
Lục Thương, hiện tại ta chỉ muốn biết, mắt của ngươi rốt cuộc dùng để làm gì? Mẹ nó ngươi lừa đám gì vậy, trước đó thì nói dám ăn Thần Hoàng, bây giờ lại cam đoan có thể cướp của Thần Hoàng, ngươi không kiểm tra trước sao?
“Xin hỏi, chư vị đại nhân họ gì.” Thái Minh giật giật khóe miệng, hắn cảm thấy vẫn nên hỏi một chút, mong rằng đừng là con cháu của vị Thần Hoàng đỉnh phong nào đó.
“Đây là tràng chủ Giang Thái Huyền, đây là…” Long Hạo giới thiệu một chút, cuối cùng sốt ruột nói: “Mau nói xem dược điền ở đâu?”
“Mảnh gần nhất cách đây hơn trăm dặm.” Thần sắc Thái Minh khó coi, chỉ vào một hướng: “Thực lực của các vị siêu mạnh, không biết vị nào là người thân của Thần Hoàng, thuộc vị Thần Hoàng đỉnh phong nào?”
Hắn suy nghĩ một hồi nhưng không nghĩ ra những người này có quan hệ gì với vị Thần Hoàng nào, chỉ có thể lên tiếng hỏi.
Thần Hoàng đỉnh phong là sự tồn tại cực mạnh, ngàn vạn năm không xuất hiện, nhưng tên tuổi lại truyền ra cả Thần Hoàng Vực, lấy Thần Hoàng đỉnh phong làm trung tâm, những Thần Hoàng này chia thành các phe phái, từng phe tự thành lập thế lực.
Ở Thần Hoàng Vực, Thần Hoàng đánh nhau không ít, nhưng Thần Hoàng ngã xuống, động một tí là ăn Thần Hoàng, đánh cướp Thần Hoàng, đảm bảo cũng chỉ có Thần Hoàng đỉnh phong mới dám làm, vì vậy hắn phải hỏi rõ ràng những người này là hậu bối của ai, ai cho bọn hắn dũng khí lớn như vậy.
Nếu thật sự là Thần Hoàng đỉnh phong chạy tới ra tay với hắn, thì không cần giãy dụa làm gì nữa, chỉ cần nằm chờ chết là được.