Chương 1402 Trở lại nhân gian
Mọi người chờ mong nhìn Giang Thái Huyền, đợi đáp án.
Bất luận như thế nào thì hôm nay phải lấy được thần tỉ, không phải để cho mấy nhóm Thiên Đế trở về, mà là vì muốn khôi phục Thần giới, để bọn họ có thể đột phá Thần Đế!
Sau khi truyền tin đi, một hồi lâu không có phản hồi, trong lòng đám người này đều có dự cảm xấu, Long Hạo thầm nói: “Chắc không phải là chưa làm gì được Đế Thần đấy chứ?”
“Câm miệng.” Thần sắc Tử Dao không tốt, có thể nói bây giờ hai huynh đệ này không đội trời chung, ngươi sống ta chết, một khi Đế Tinh không thắng thì có nghĩa là hắn đã ngã xuống.
“Khôi phục nơi này đi, về đạo tràng trước đã.” Giang Thái Huyền cất đá truyền tin, trực tiếp rời đi.
Mọi người cũng không ở lại lâu liền rời khỏi Thiên Đế Sơn, Đông Hoàng lại ra tay đóng mặt đất lại, khôi phục tất cả về trạng thái ban đầu, về phần thánh chỉ kia, không ai đi động vào, không đáng giá.
“Cha ta quả nhiên đã đi tìm Thiên Đế, do thám cảnh giới trên Thần Đế rồi.” Long Hinh Nhi lẩm bẩm, vẻ mặt đầy lo lắng.
Đó là một cường giả vượt qua cả Thần Đế, bên cạnh còn có hai vị, đương nhiên nàng cũng biết loại khủng bố và mạnh mẽ của cường giả này, chỉ là Thần Vương đỉnh phong nhưng dưới tình trạng bị thương chưa lành mà vẫn có thể không để Long Đế Cung vào mắt, để nó trở thành hậu hoa viên, có thể thấy được lúc họ không bị suy yếu khủng bố đến cỡ nào.
Long Đế đi do thám cảnh giới này, nếu gặp được cường giả đó thì e sống chết khó lường.
“Ta nhất định phải lấy được thần tỉ của Thiên Đế, Tử Dao, ngươi có thể nói cho ta biết trận chiến giữa Đế Tinh và Đế Thần không, cho dù chỉ là một phương hướng.” Long Hinh Nhi nhìn Tử Dao, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Ta đưa ngươi đi.” Tử Dao nói, nàng cũng lo lắng cho Đế Tinh, nghĩ đến đây lại nhìn về phía Tử Hoàng Đạo: “Sư tôn, ta…”
“Đi đi, Thần Hoàng Vực đều đã như thế rồi, gạt Thần giới cũng vô dụng, có để lộ tu vi Thần Hoàng hay không thì tuỳ ngươi.” Đông Hoàng lắc đầu, thở dài.
Thần Hoàng bọn họ không can thiệp vào Thần giới, chủ yếu là để ngăn không cho kho báu Long Đế tiếp xúc với Thần giới, tuy rằng Thần Hoàng không quan tâm, nhưng vẫn rất phiền phức, bảo vật của Thần Đế cũng đủ để làm thần minh thèm thuồng rồi, bí quá hoá liều, Thái Vân Thần Hoàng chính là ví dụ điển hình nhất.
Trở lại đạo tràng, Giang Thái Huyền lại nằm phơi nắng, nhìn bọn họ: “Tuy rằng Thần Hoàng Vực các ngươi có chút ích kỷ, nhưng cũng đã tránh được máu chảy thành sông, hiện tại kho báu Long Đế đã hết, nhưng Thần Hoàng Vực vẫn là một mảnh đất trù phú, thần nguyên khí nồng đậm, đây là nơi gieo trồng tuyệt vời đấy.”
Giấu kho báu Long Đế không để cho chư thần ở Thần giới biết, thậm chí bày bố để trấn lột Thần Vương đỉnh phong, có thể nói là ích kỷ, nhưng khi thật sự bùng nổ, Thần giới cướp đoạt, khó tránh khỏi giết chóc máu chảy thành sông, vì vậy không thể nói rằng họ hoàn toàn ích kỷ.
“Tràng chủ, việc gieo trồng thần dược quá chậm.” Đông Hoàng thở dài.
Cho dù thần nguyên khí ở Thần Hoàng Vực vẫn nồng đậm, nhưng thời gian sinh trưởng của thần dược không phải ngày một ngày hai.
Giang Thái Huyền không nói chuyện, hắn có chút nhớ tiểu đội nghiên cứu ở nhân gian, nếu bọn họ có thể nghiên cứu ra chất xúc tác cấp Thần thì thần dược cũng sẽ được đẩy nhanh tốc độ tăng trưởng.
Tất cả các thế lực lớn đều lùng sục tài nguyên khiến cho Thần Hoàng Vực giàu có nhất cũng không còn tiền, những chỗ khác ở Thần giới có lẽ sẽ có chút tiền, dù sao bọn họ cũng chưa lừa hết Thần giới, nhưng những chỗ còn lại chỉ là chút tôm tép, căn bản chẳng có giá trị gì.
“Các ngươi có thể đến nhân gian, mang tiểu đội nghiên cứu khoa học đến đây.” Giang Thái Huyền sờ sờ cằm nói: “Nói tới thì bản tràng chủ cũng lâu rồi chưa trở về nhân gian.”
“Nhân gian?” Đông Hoàng ngẩn người, bối rối nói: “Nhân gian có thể kiếm tiền sao? Tiểu đội nghiên cứu khoa học là gì?”
“Con biết, con biết.” Tiểu Hàm Hàm vội vàng vung tay lên: “Con nghe Hạo ca ca nói qua rồi, nghiên cứu chính là nghiên cứu khoa học, băm chặt sinh vật rồi xẻ thịt nghiên cứu.”
Giang Thái Huyền: “…”
Long Hạo, mẹ nó rốt cuộc ngươi phổ cập cho Tiểu Hàm Hàm cái gì vậy? Nghiên cứu khoa học là xẻ thịt? Nói như ngươi mà được hả!
“Cắt nhỏ các sinh vật để nghiên cứu? Có thế lực xấu xa như vậy ở nhân gian sao?” Đám người Đông Hoàng giật mình.
Xấu xa cái đầu ngươi, các ngươi thì tốt chỗ nào? Ai trong số các ngươi không giết vô số người, đập người ta banh xác cũng là chuyện bình thường, cắt nhỏ nghiên cứu còn có thể ác hơn các ngươi à? Cổ Long tộc bị tiêu diệt như thế nào, còn không phải do đám Thần Hoàng các ngươi sao!
“Không nói nữa, bản hoàng phải hạ phàm một chuyến, đi đưa tiểu đội nghiên cứu khoa học tới đây hỏi bọn họ có bao nhiêu tiền.” Đông Hoàng nói.
“…”
Đông Hoàng muốn hạ giới, Giang Thái Huyền đương nhiên vui mừng, bởi vì hắn cũng có thể nhân cơ hội này đi ké một chuyến miễn phí, theo Đông Hoàng xuống xem xem.
Chỉ là hắn còn có chút lo lắng, nhân gian quá yếu, Thần Hoàng đi xuống có thể sẽ trực tiếp bị sụp đổ luôn không?
“Các ngươi đi xuống nhân gian như thế liệu nó có sụp đổ không?” Giang Thái Huyền nhíu mày.
“Cái này…” Đông Hoàng sửng sốt, suy nghĩ một chút mới nói: “Bản hoàng áp chế thực lực, cố gắng không để lộ ra một tia khí tức.”
“Cha, ta nghĩ chúng ta vẫn không nên xuống, nếu không cẩn thận để lộ ra khí tức thì nhân gian sẽ vỡ mất, tiểu đội nghiên cứu khoa học cũng không còn.” Tử Hoàng Đạo nói.
“Hay là thế này, một trăm vạn, phong ấn tu vi của bọn ngươi tới cấp Chân Thần, trở về mở lại thì sao?” Giang Thái Huyền nói: “Cấp Chân Thần ở nhân gian gần như là bất khả chiến bại, chỉ cần các ngươi đừng làm loạn, không động thủ thì sẽ không có vấn đề gì.”
“Được, tràng chủ các ngươi đều phi thăng từ nhân gian lên, bọn ta cũng muốn nhìn xem nhân gian có dạng gì, đúng rồi, chi phí có thể chia đều được không?” Đông Hoàng lại nói.
Được rồi, ngươi lại bắt đầu keo kiệt rồi, khí phách của Thần Hoàng đỉnh phogn đâu? Có bản lĩnh thì nói một câu, chỉ một trăm vạn mà thôi, ta có.