Chương 1404 Là thần minh bọn ta ngu ngốc mới đúng!
Nhóm Đông Hoàng cũng ngẩn ra, các ngươi dám lấy ra mười tám loại vũ khí trước mặt tràng chủ? Đạo tràng ở nhân gian lưu lạc thành dạng này rồi sao?
“Không, không, tràng chủ, ngài đừng hiểu nhầm, bọn ta chỉ muốn xin ngài kí tên cho bọn ta thôi.” Thiếu niên vội vàng giải thích: “Chữ ký của Cầm Hi tiểu thư hiện tại rất khó tìm, chữ ký của ngài nhất định có thể bán được giá cao.”
Giang Thái Huyền: “…”
Mẹ nó, Cầm Hi thật sự trở thành người nổi tiếng rồi, ta còn có ngày ký tên cho người ta sao?
Nhóm Đông Hoàng ngơ ngác, nghe không hiểu, ký tên? Một chữ ký có thể bán lấy tiền? Chẳng lẽ là công pháp viết tay sao?
“Khụ, ký tên thì có thể, bọn ta vào phi thuyền Tinh Không trở về Chân Hư giới đã, sau đó sẽ ký cho từng người trên đường.” Giang Thái Huyền nói.
“Nào, ta cũng ký một…”
“Cút, ai cần ngươi chứ, Long Hạo ngươi đứng bên đợi đi, Yên Tuyết Hàn Đại Đế, ngài cũng trở về rồi, ta xin chữ ký với.” Thiếu niên khinh thường nhìn Long Hạo, sau đó nhìn về phía Yên Tuyết Hàn.
Long Hạo: “…”
Ta cũng là một người nổi tiếng đấy, lúc trước ta cũng là nhóm đầu tiên phi thăng, vì sao lại không muốn ta chứ?
Phi thuyền Tinh Không chính là một yêu thú kéo một chiếc hộp trong suốt, có thể ngồi bên trong và chiêm ngưỡng Tinh Không.
Nếu là yêu thú bình thường thì không sao, nhưng điều khiến nhóm Đông Hoàng hoang mang chính là đây là một con cấp chín, nếu nhớ không lầm thì cấp chín là cấp đứng đầu trong nhân gian? Còn một đám khách thì mẹ nó đều là cấp bốn cấp năm, nhân gian này thật kì lạ.
“Khách đi lên xe nhớ quẹt thẻ nhé, đi tinh cầu?” Thiếu niên hỏi, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, không quên giải thích một câu: “Ta là người bán vé ở phi thuyền này, tràng chủ cùng cường giả đạo tràng thì miễn phí, những người còn lại phải trả tiền.”
Được rồi, miễn phí cũng chỉ đạo tràng có đặc quyền này thôi.
Long Hạo thở dài, đang định thanh toán tiền, đột nhiên dừng lại, cười nói: “Mẹ nó ta là người có giấy phi hành! Ta không ngồi nữa, ta tự ra ngoài bay.”
“Quả nhiên là keo kiệt như lời đồn.” Thiếu niên cảm thán.
Những người còn lại cũng ghen tị, nếu bọn họ có đủ sức và có giấy phi hành thì bọn họ cũng sẽ tự bay, vừa tiết kiệm tiền, vừa đi du lịch khắp nơi.
Giang Thái Huyền không ra ngoài mà trò chuyện với những vị khách còn lại, hỏi về sự phát triển của nhân gian trong khoảng thời gian này.
Khoảng thời gian này ở nhân gian có thể nói là phát triển nhanh chóng, một số thế lực lớn ở tiểu Thần giới và ở các thế giới lớn mua địa bàn để phát triển du lịch. Chẳng hạn như đài phi thăng, người không phi thăng có thể đến tham quan, nhưng phải mua vé.
Hơn nữa còn có khu vực truy tìm kho báu gì đó nữa, tức là ném một ít tài nguyên vào, mua vé vào tìm, tìm được thì là của ngươi, tìm không được thì không có tiền.
Ngành giải trí cũng phát triển như vũ bão, bây giờ nhân gian không còn tranh giành giết chóc nữa, người tu luyện rất nhiều, cũng biết hưởng thụ, về phần bế quan, bế cái gì mà bế, có thời gian bế quan còn không bằng trồng nhiều thần dược.
Nhóm Đông Hoàng mờ mịt, cho dù biết đạo tràng tồn tại, biết tầm quan trọng của tiền, nhưng giờ phút này cũng còn rất nhiều điều họ không hiểu, cảm thấy như mọi người ở đây đang nói điều gì đó rất lợi hại.
Về phần kết quả nghiên cứu khoa học mà Giang Thái Huyền quan tâm, thiếu niên cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết công nghệ trồng cây trên cao gì đó đã bắt đầu thử nghiệm rồi, di truyền học cũng có rất nhiều đột phá, chất xúc tác dược liệu cũng đã phá được cửa ải khó khăn của cấp Hoàng, còn cấp Đại Đế thì không biết.
“Tràng chủ, Thần giới như thế nào?” Thiếu niên nói xong, tràn ngập tò mò với Thần giới: “Những người kia ở Thần giới, có phải là những người bản địa ngu ngốc, người nguyên thủy chưa được khai phá không?”
Đông Hoàng: “…”
Tràng chủ, xin hỏi ta có thể đánh hắn chết không? Thần giới bọn ta ở trong lòng tu sĩ nhân gian là những người nguyên thủy ngu ngốc và không văn minh sao? Không phải các ngươi nên bày ra vẻ mặt mong mỏi và mơ tưởng về việc làm thế nào bọn ta có thể thoải mái tự do tự tại và lấy việc phi thăng lên Thần giới làm mục tiêu theo đuổi suốt đời sao?
Giang Thái Huyền há hốc mồm, lời này của ngươi ta làm sao trả lời đây? Đông Hoàng ở ngay bên cạnh, ta nói không phải thì có chút trái với lương tâm, còn nếu nói phải thì ngươi để mặt mũi bọn họ ở đâu?
“Khụ, trải qua sự khai sáng của tràng chủ, Thần giới đã trở nên tốt hơn rất nhiều.” Yên Tuyết Hàn mở miệng, vừa mới lên tiếng liền nhận được ánh mắt chăm chú của các chư thần.
“Được rồi, bản tràng chủ đi Chân Hư giới trước.” Giang Thái Huyền không muốn nói nữa, nếu không thì đám thần này sẽ bùng nổ mất.
Giang Thái Huyền trực tiếp rời khỏi phi thuyền Tinh Không, vừa bước ra ngoài đã lập tức trở lại Chân Hư giới, nhóm Đông Hoàng vội vàng theo sau.
Lúc này Long Hạo đã trở lại rồi, đang cùng Tây Môn mập chém gió, nói bản thân ở Thần giới như thế này thế kia, đợi khi nào Tây Môn mập lên được Thần giới nhất định sẽ bao che cho y.
“Huyền ca.” Tây Môn mập u oán nhìn hắn, đi Thần giới cũng không đưa ta theo, các ngươi hiện giờ đều là Thần rồi, còn ta vẫn là võ giả cấp thấp.
Giang Thái Huyền lạnh lùng, xua tay nói: “Long Hạo, ngươi dẫn nhóm Đông Hoàng đi chơi, bản tràng chủ xử lý một số việc đã.”
“Vâng, tràng chủ.” Long Hạo vội vàng đưa bọn họ rời đi, cũng giới thiệu: “Trước tiên dẫn các ngươi đi xem phim, đi dạo công viên Hải tộc, tắm rửa, rửa đuôi, khụ khụ, các ngươi thì rửa chân.”
Nhóm Đông Hoàng choáng váng đi theo Long Hạo, bọn họ vẫn chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra ở nhân gian, lẽ nào Thần giới của bọn họ chưa khai hoá thật ư? Tại sao những người ở nhân gian ở trước mặt Thần giới bọn ta lại có cảm giác vượt trội mạnh mẽ như vậy?
Người ở nhân gian ngu ngốc ư? Là thần minh bọn ta ngu ngốc mới đúng!