Chương 1410 Diệt Thiên
Thông Thiên giáo chủ vuốt râu, ánh mắt phức tạp: “Nhắc đến Thiên Đạo, bổn tọa cũng không dám nói chắc, chỉ có thể dựa theo những gì bổn tọa được biết mà suy ra đôi điều về Thiên Đạo của Thần giới này.”
“Xin đại nhân chỉ điểm.” Đám đông ngưng trọng nhìn sang hướng Thông Thiên giáo chủ, họ không phải ngu dốt, hai vị này đã nói rồi, không ai làm gì được ai, nếu có người nào đó tương hợp với Thiên Đạo thì sẽ có thể trấn áp họ, đến cả hai vị này cũng không chống nổi, hỏi ai mà không khiếp sợ?
Thông Thiên giáo chủ nhè nhẹ gật đầu, ánh mắt dời sang phía chân trời, tựa như Thiên Đạo đang ngay nơi đó: “Thời kỳ sơ khai nhất của Thần giới, chắc đã có sự tồn tại của Thiên Đạo, chỉ có điều Thiên Đạo ở đây vừa nhỏ vừa yếu, không sao an định được một số thế lực lớn, thao túng hướng đi của cả thiên địa.”
“Khi mới bắt đầu, Thiên Đạo thuận theo chúng sinh mà phát triển, nhưng sau khi trải qua một thời gian dài vận động hoàn thiện, chúng sinh đã biết phát triển theo Thiên Đạo, có thể nói, Thiên Đạo trở thành chúng sinh còn chúng sinh thì trở thành Thiên Đạo.”
Nhớ khi xưa, Bàn Cổ khai thiên, thế giới Hồng Hoang mới những buổi đầu, Thiên Đạo còn chưa thành hình, nó không phải cũng phát triển theo sinh linh Hồng Hoang, cuối cùng thành hình, tương hợp cùng Hồng Quân Đạo Tổ hay sao?
Khi Hồng Quân Đạo Tổ vừa xuất hiện, thực lực cũng không khác Thiên Đế bao nhiêu, chỉ xem như được chú ý đến, mãi đến sau khi thành Thánh, mở Tử Tiêu Cung và truyền đại đạo, trở thành người lên tiếng thay cho Thiên Đạo, sau đó mới hợp đạo.
Mà Thiên Đế của thế giới này nắm quyền chư thiên, thống lĩnh Thần giới, phân phong thần vị, chắc gì đã không phải người được Thiên Đạo Thần giới lựa chọn? Thiên Đế chi phối Thần giới, thống lĩnh sinh linh Thần giới phát triển, mới có thể được căn nguyên đồng ý, nhờ vào căn nguyên ứng phó kẻ địch.
Kết quả, Thiên Đế này phát hiện ra cường giả mạnh hơn cả Thần Đế, rồi chạy theo mất!
“Có thể nói, Thiên Đạo có ý thức, cũng có thể nói Thiên Đạo không có ý thức, bởi lẽ nó không phải một sinh linh thực thụ, mà là một thể tập hợp từ pháp tắc, thậm chí có cả ý chí của chúng sinh.”
Thông Thiên giáo chủ giảng giải: “Thiên Đạo của Thần giới này đã chịu tổn hại, Thiên Đế đi mất, Thiên Đạo không thể không giấu mình trong âm thầm, các ngươi có thể tạm hiểu rằng Thiên Đạo đã trở về trạng thái trước khi thành hình.”
“Thiên Đạo ngủ say, Thần giới bước vào những ngày tháng không có trời, căn nguyên yếu ớt, cho nên không thể nào sản sinh ra Thần Đế.” Sau cùng, Thông Thiên giáo chủ tổng kết.
Nhìn nét mặt ai nấy đều ngơ ngác, Giang Thái Huyền không nhịn được nói: “Bản tràng chủ khái quát đơn giản cho các ngươi.”
“Mời tràng chủ nói.” Mọi người vội nói.
“Tức là ngày trước Thần giới có một đại ca, kết quả ngươi đại ca này bị thương, chạy về hang ổ của mình để hồi phục, đến bây giờ thì thương thế đã khỏi, phải ra ngoài để tiếp tục làm đại ca.” Giang Thái Huyền hờ hững nói, nghiêm túc nhìn họ: “Các ngươi... hiểu chưa?”
“Nói vậy thì hiểu rồi, tràng chủ vẫn biết cách phổ cập nhất.” Long Hạo giơ ngón cái.
Thông Thiên giáo chủ đảo mắt, một lũ ngu đần!
“Như vậy không được rồi, tràng chủ còn chưa quản bọn ta, dựa vào đâu có một đại ca chạy ra chứ? Tràng chủ, ngươi hãy nghĩ cách đi, làm thịt nó, nếu đã là đại ca của Thần giới, chắc chắn giàu có lắm.” Tiểu Hành Thiên nói.
“Không sai, chắc phải giàu có lắm, chúng ta cùng góp tiền, xem thử có thể tiêu diệt nó hay không.” Đám người Đông Hoàng vội nói, họ vốn là đại ca của Thần giới, giờ đây Thần Đế còn chưa trở về thì đã có một đại ca chạy ra trước, như vậy sao mà được?
Giang Thái Huyền: “...”
Con mẹ nó, mấy người nói sao nghe dễ dàng quá, diệt Thiên à? Nếu làm được như vậy thì cần đến các ngươi nói sao?
Nếu Thiên Đạo biết sinh linh trong thế giới nó muốn giết nó, liệu nó có giáng sét trừng phạt hay không?
“Giờ nói mấy câu đó thì được.” Hậu Thổ lên tiếng: “Nhưng qua một ngày nữa thì các ngươi hãy nhớ cho kĩ, không được phép nói lời bất kính đối với Thiên Đạo.”
“Đại ca Thiên Đạo này có quyền hành chi phối Thần giới, các ngươi nhắc đến hắn, hắn có thể came ứng được đấy.” Giang Thái Huyền giải thích: “Nếu các ngươi liệu mình đủ sức chống được lôi kiếp của Thần Đế thì cứ nói tùy thích.”
Theo lời kiếp trước, vạn vật đều có một tuyến sinh cơ, Thiên Đạo vận hành theo quy tắc, có thể trừng phạt, có thể tận diệt, nhưng khi hùng mạnh đến một mức độ nhất định, Thiên Đạo cũng không thể làm gì được, cùng lắm là lén lút công báo tư thù hoặc giết chóc quy mô lớn cũng nên.
Cả đám người vội ngậm miệng ngay, họ không muốn bị đại ca Thần giới nhắm đến.
“Lãnh thổ Thần giới đã mở rộng rồi, chúng ta có cần đi tra xét những cung điện trên các đại lục, hòn đảo kia không? Đã có những thần minh khác đến đó trước rồi.” Đế Tinh mở miệng nói.
Loại biến đổi này không thể nào giấu những người trên Thần giới được, Phi Thăng Chi Hải quá to lớn, Thần Đế cũng không giấu nổi.
“Đương nhiên phải đi.” Long Hạo lên tiếng nói: “Phi Thăng Chi Hải do Thiên Đế khuếch trương cơ mà, có thể những hòn đảo, đại lục và cung điện kia cũng do Thiên Đế nhấn chìm, khả năng cao có bảo vật được cất giấu.”
“Có lý.” Cả đám người liên tiếp gật đầu, không chờ đợi được nữa mà nói: “Bọn ta sẽ đi ngay bây giờ.”
“Tràng chủ, ngươi đi không?” Mọi người lại nhìn sang Giang Thái Huyền, vẻ mặt như nói tràng chủ yên tâm đi, dẫu sao Thiên Đạo đã thức tỉnh rồi mà.
“Các ngươi cứ đi trước, hôm nay không xảy ra chuyện gì đâu, Thiên Đạo chưa ra được, ta cần phải suy nghĩ vài điều.” Giang Thái Huyền nói, đau đầu thật đấy, Thiên Đạo ra ngoài rồi, vướng tay vướng chân đủ kiểu, đợi trong đạo tràng thì không sao chứ rời khỏi đạo tràng thì kể như địa bàn của Thiên Đạo rồi.
Hay ta cứ mở đạo tràng ở khắp nơi trên Thần giới để Thiên Đạo tức chết nhỉ?
Nghĩ kĩ nên thôi thì hơn, chỉ có thời gian một ngày, đối mặt với Thần giới đang mở rộng thế kia, căn bản có mở bao nhiêu cũng không đủ.