← Quay lại trang sách

Chương 1422 Bị ép vào đó xài tiền

Thần Hoàng đỉnh phong tứ phương đã đến, bước vào Thần Ma đạo tràng, phía sau, Liên Minh Ngũ Hoàng và Thần Vương các nơi lần lượt kéo vào.

Thần sắc Giang Thái Huyền điềm tĩnh, nhân viên đã tránh đi, chuyện hôm nay do hắn chủ trì: “Ý của các vị, bản tràng chủ đều hiểu, đạo tràng là một nơi làm ăn, không muốn nhúng tay vào đại thế của Thần giới, càng không muốn kết thù với ai, chỉ momg được yên ổn làm ăn.”

“Đa tạ tràng chủ.” Bốn phe Thần Đế quân vui mừng, đạo tràng không nhúng tay vào, chắc chắn bớt được một rắc rối lớn.

“Các vị, bản tràng chủ đối với Thiên Đạo, có vài phần suy đoán sơ sài, chẳng hay các vị có bằng lòng nghe hay không?” Giang Thái Huyền lại nói.

“Ồ? tràng chủ có cao kiến gì? Nói đến việc hợp đạo, thông hiểu được mấy phần?” Các Thần vội quay sang Giang Thái Huyền, không chờ được mà hỏi ngay.

“Các vị không cần nóng lòng, bản tràng chủ không phải thông hiểu chi đâu, chỉ suy đoán thôi.” Giang Thái Huyền vội nói, ngừng một chút, nói tiếp: “Nếu các vị đã bằng lòng nghe, vậy ta xin mạo muội được nói.”

“Mời.” Các Thần vội nói, nhìn hắn với vẻ mong chờ.

Giang Thái Huyền mỉm cười, nói: “Thiên đạo chính là tồn tại tối cao của Thần giới, nắm quyền vận chuyển cả Thần giới, có thể nói, Thiên Đạo chính là Thần giới.”

Các Thần gật gật đầu, nói Thiên Đạo là Thần giới cũng chẳng sai.

“Nếu Thiên Đạo đã là Thần giới, vậy chắc các vị cũng rõ, Thần giới này của ai chứ? Đừng nhắc đến Thiên Đế, bởi bản tràng chủ không cho rằng Thần giới thuộc về Thiên Đế.” Giang Thái Huyền nói.

“Tràng chủ.” Thiên Kình biến sắc, ngươi nói không nhúng tay vào cơ mà, ngươi trực tiếp phủ định Thiên Đế như thế là cớ làm sao? Làm thế phải chăng tỏ rõ ý bất bình với bọn ta?

“Thống lĩnh Thiên Kình không cần nóng giận.” Giang Thái Huyền xua tay nói: “Các vị nghe ta nói hết đã.”

Giang Thái Huyền quét mắt nhìn mọi người, rồi nhìn sang chư thần đứng ngoài, tiếp tục nói: “Bởi vì Thần giới thuộc về chúng sinh, nếu đã là một thành viên của Thần giới, dựa vào đâu nó chỉ thuộc về một người? Hơn nữa, Thiên Đế đã bỏ đi rất nhiều năm rồi, thời đại bây giờ đã khác, có một số Thần chưa chắc đã đồng ý.”

“Hiện tại đại thế chưa đến, mọi thứ đều chưa định, thân là một thành viên của Thần giới, bản tràng chủ cho rằng, ai cũng có cơ hội bước lên tranh một lần, các vị cảm thấy thế nào?” Giang Thái Huyền cười nói.

“Tràng chủ...” Thần sắc Thiên Kình càng lúc càng khó coi, ý này chẳng phải giống hệt ý lúc nãy sao? Ngược lại ngươi còn cổ vũ họ tranh với Thiên Đế của bọn ta nữa chứ?

“Tràng chủ nói đúng lắm, Thiên Đạo của chúng mọi người, ai cũng có quyền giành lấy cơ hội.” Thần Đế quân của ba thế lực còn lại thì hùa đồng ý, Giang Thái Huyền đang tìm một cái cớ cho họ tranh đoạt!

Giang Thái Huyền rất bình tĩnh, nói thêm: “Vượt ngoài cả Thần giới, không nằm trong pháp tắc, ngoài tinh không vạn giới, tôn hợp đạo chưởng giáo, bản tràng chủ cũng có một lý giải, các vị có muốn nghe chăng?”

“Mới tràng chủ nói.” Quân của ba Thần Đế còn lại không thèm nhìn sắc mặt Thiên Đế quân, trên mặt hiện đầy vẻ hớn hở, rõ ràng hắn đang bài xích Thiên Đế quân các ngươi, nghe nói Thiên Đế quân từng tìm đến đạo tràng gây phiền phức nhỉ? Còn đòi dâng lễ nữa nhi?

“Vượt ngoài cả Thần giới, chính là siêu thoát ra ngoài Thần giới, át trên tất cả Thần giới, không nằm trong pháp tắc, tức nói pháp tắc Thần giới cũng không hạn chế nổi ngươi!”

“Ngoài tinh không vạn giới, câu này để hiểu, tinh không bao la, mỗi ngôi sao đều là một thế giới, một vùng lãnh địa, tôn chưởng giáo hợp đạo, ý nói giáo có giáo hóa, cũng có ý nhắc giáo phái, tôn thì không cần phải nói nữa.”

“Tóm lại, sau khi hợp đạo, ngươi trở thành tồn tại đệ nhất, không chịu bất kỳ sự ràng buộc nào cả, cao cao tại thượng, tối cao duy nhất, không ai có thể lay chuyển địa vị của ngươi.”

Giang Thái Huyền nhàn nhạt nói: “Kết hợp với câu nói trước, chúng sinh như tôm tép, sống chết chỉ trong một ý niệm, khi ấy, Thần của Thần giới này có khác chi loài tôm tép? Sự sống chết đều nằm cả trong lòng bàn tay người hợp đạo.”

“Tràng chủ cao kiến.” Các thần minh cười nói, họ không ngốc, đều biết ý nghĩa của câu nói kia, nhưng có dám nói ra hay không thì là vấn đề khác.

Dù họ hiểu, nhưng câu nói kia quá khủng khiếp, sợ sẽ khiến Thiên Đạo chú ý, cho nên họ giấu kín ở trong lòng, bấy giờ có Giang Thái Huyền đã giúp họ nói thay lời muốn nói.

“Được rồi, ta đã nói hết những suy nghĩ của mình, các vị có mua đồ không?” Giang Thái Huyền cười nói.

“Không mua.” Chư thần lắc đầu, họ không có tiền.

Năm xưa, khi phong ấn, vốn không giữ tài nguyên, tưởng rằng sau khi ra ngoài, tất có tài nguyên để vơ vét, kết quả, Thần giới bây giờ còn sạch sẽ hơn họ.

“Vậy chúc các vị vạn sự như ý.” Giang Thái Huyền làm tư thế mời.

“Chúc tràng chủ buôn may bán đắt.” Cười ha ha một tiếng, các Thần Đế quân mạnh ai nấy về.

“Giang Thái Huyền!” Thiên Kình thở dài một tiếng, tuy tức giận, nhưng ông ta biết, chẳng qua Giang Thái Huyền chỉ đẩy thuyền trời gió thôi, dù hắn không đẩy thì thuyền vẫn tự trôi, hắn không nói thì ba phe Thần Đế quân kia vẫn tranh đoạt, chỉ có điều trong lòng đầy một bụng tức.

“Thống lĩnh, giờ chúng ta làm sao đây? Hồ phi thăng vẫn chưa thu hồi được.” Thần Hoàng hậu kỳ bất đắc dĩ nói: “Liên Minh Ngũ Hoàng không có ý nhân nhượng, dám động thủ thì họ sẽ hạ sát thủ, thậm chí còn bắt chúng ta đền tiền.”

Thiên Kình trợn mắt tức giận nói: “Các ngươi đi tiêu hoang thật à?”

Thần Hoàng trung kỳ lắc đầu rồi lại gật đầu: “Bị ép vào đó xài tiền, việc này nói sao cũng kể như tiêu tiền thật.”

Thiên Kình: “...”

Liên Minh Ngũ Hoàng vô sỉ thật, chẳng trách Đông Hoàng dám đi đòi tiền.