← Quay lại trang sách

Chương 1466 Ngươi là người của ai

Hỗn Độn là ngọn nguồn của mọi vật, nó sinh ra vạn vật, nhưng đồng thời cũng có thể hủy diệt vạn vật." Ánh mắt Thông Thiên giáo chủ lấp lóe: "Nếu không có phong ấn này, một khi bị Hỗn Độn đè ép, Thần giới sẽ không tài nào chịu được mà sụp đổ, nhưng như vậy cũng góp phần hạn chế sự phát triển của Thần giới."

"Nếu Hỗn Độn rỉ ra từng chút một, ngô có thể chuyển hóa chúng, ngày qua ngày, nhất định có thể thay đổi Thần giới." Thiên Đạo mở miệng.

"Chỉ đáng tiếc, thứ ngươi thiếu nhất chính là thời gian." Trong giọng nói của Giang Thái Huyền mang theo ý cười: "Đám Đạo Cảnh này có thể tìm tới bất cứ lúc nào."

"Ngô có tiền." Thiên Đạo đắc ý đáp, nó vẫn còn căn nguyên Thiên Đạo, và cũng có thu nhập từ việc bảo vệ hòa bình thế giới.

"Tràng chủ, ngươi có muốn đến Hỗn Độn không? Bọn ta định đi ngay bây giờ." Hậu Thổ lên tiếng: "Năng lực Hỗn Độn có ích cho việc khôi phục của bọn ta."

Bây giờ đã phát hiện được Hỗn Độn, bọn họ cũng không muốn chờ thêm nữa, hiện tại chỉ muốn hấp thu năng lượng Hỗn Độn để khôi phục thôi.

"Đi chứ, Thiên Đạo, đi cùng không?" Giang Thái Huyền ngỏ lời mời.

"Ngô đợi các ngươi." Thiên Đạo từ chối, có quá nhiều thứ nằm ngoài tầm kiểm soát trong Hỗn Độn, vả lại vẫn còn phong ấn ở đây, nếu sơ suất có khả năng sẽ tiêu đời, thân là Thiên Đạo, nó không thể mạo hiểm.

"Vậy được, tùy ngươi." Giang Thái Huyền cũng không miễn cưỡng, nói xong hắn bèn theo hai vị Thần Ma đi vào Hỗn Độn.

Hai người để lại bí pháp trên người hắn, một khi có chuyện sẽ cảm ứng được ngay: "Tràng chủ, ngươi đừng chạy lung tung, bọn ta chỉ khôi phục ở gần đây thôi."

"Được." Giang Thái Huyền gật đầu, đưa mắt hướng về Hỗn Độn mù mịt, vô cùng vô tận không thấy điểm dừng trước mặt.

Cách đó không xa, Long tộc, Liên Minh Ngũ Hoàng và Tử Vi quân nhao nhao tiến vào tìm Hỗn Độn thạch, có Hỗn Độn thạch mới thuận tiện hơn nhiều.

Hỗn Độn dựng dục vạn vật nhưng cũng tiềm tàng vô vàng nguy hiểm, có thần dược cũng có hung thú Hỗn Độn, mãnh thú Hỗn Độn bạo ngược hung hãn, không có thần trí, chỉ biết giết chóc và phá hoại.

Giang Thái Huyền bước vào Hỗn Độn, song hắn lại không hấp thu năng lượng Hỗn Độn, bởi vì bọn họ không phải Thần Ma Tiên Thiên, hấp thu năng lượng Hỗn Độn chẳng khác nào tìm chết.

Hỗn Độn như dòng sông, năng lượng Hỗn Độn như dòng nước, nhưng lại dồn dập như sóng biển, nếu không nhờ Thần Ma Tiên Thiên thì bọn họ ngay cả đứng cũng đứng không vững được.

"Đáng tiếc phẩm cấp của Thần giới quá thấp, nếu không chỉ cần thảy hết hạt giống thần dược ở Thần giới vào Hỗn Độn là khỏi lo không có tiền rồi." Giang Thái Huyền than thở, không thể không cắt đứt suy nghĩ này.

Giang Thái Huyền di chuyển bên trong Hỗn Độn đồng thời quan sát cảnh tượng mù mịt xung quanh, khó có thể nhìn rõ vật cách tầm nhìn khoảng trăm mét, thế nên hắn chỉ có thể lần mò đi về phía trước, hắn lấy một sợi Hỗn Độn khí ra, chẳng mấy chốc đã biến mất, đáng tiếc, thứ này không thể cách hắn quá xa, bằng không khi mất đi sự bảo vệ của Thần Ma Tiên Thiên thì sẽ bị Hỗn Độn đồng hóa ngay lập tức.

"Thôi, xem như tới đây thăm thú một phen." Giang Thái Huyền lắc đầu cười khẽ, từ bỏ ý muốn tìm thần dược mà chỉ xem như đến Hỗn Độn chơi một chuyến.

"Hỗn Độn có nhiều bảo vật, lúc trước có thể dựng dục nên ba ngàn Thần Ma và các loại chí bảo, sau khi khai thiên, cho dù có khó tạo nên chí bảo như trước nhưng vẫn có thể thai nghén được bảo vật cấp thấp."

Giang Thái Huyền nhớ lại những thông tin mà hắn biết về Hỗn Độn, và cả Hỗn Độn của thế giới này.

Chắc cũng không khác nhau lắm, chỉ là không biết có ba ngàn Thần Ma không.

Nhìn sương mù Hỗn Độn, Giang Thái Huyền vươn vai, ngay khi định rời đi xem xung quanh có bảo vật gì hay không thì đột nhiên hắn hơi nhúc nhích lỗ mũi, một mùi hương nồng của thịt truyền đến khiến hắn nhướng mày: "Đang ở trong Hỗn Độn, mùi này từ đâu ra thế?"

Giang Thái Huyền sững người, sau đó dạt sương mù Hỗn Độn sang hai bên, đi đến nơi tỏa ra mùi thơm, song cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn ngơ ngác, ba người mặc trang phục phổ thông bình thường, trên tay có vảy màu xanh sẫm.

Chắc chắn không phải người Thần giới!

Những người từ Thần giới đến đây đều có mang theo ký hiệu của các thế lực khác nhau, vả lại cũng không mọc vảy màu xanh trên tay.

Ba người, một người đeo lụa mỏng che mặt, khoác một bộ váy dày màu xanh, hai người còn lại cơ bắp cuồn cuộn, dáng người không nhỏ, trông cực kỳ mạnh mẽ, mà hiện tại hai người này đang nhóm thần hỏa nướng một con dị thú.

"Không phải người Thần giới, sao có thể đi dạo trong Hỗn Độn?" Giang Thái Huyền thầm nghi hoặc trong lòng.

"Kẻ nào?" Một giọng nói kinh ngạc vang lên, nữ tử đứng phắt dậy, hai mắt phóng ra hai luồng thanh quang, bắn thẳng về phía Giang Thái Huyền: "Ngươi là người của ai, sao trước nay chưa từng gặp ngươi?"

Nữ tử vừa mở miệng thì Giang Thái Huyền ngơ toàn tập, hắn chưa từng nghe qua loại ngôn ngữ này, nhưng kỳ lạ là hắn lại nghe hiểu!

"Này, ta hỏi ngươi đó, người là nhóc con nhà ai? Chỉ dựa vào chút tu vi thấp kém này mà cũng dám chạy tới Hỗn Độn?" Hai vị tráng hán trừng mắt nhìn hắn.

Giang Thái Huyền hơi nhíu mày, nhớ lại khi ba người kia lên tiếng thì thần hồn trong đầu có hơi dao động, tức là họ đang giao lưu trực tiếp bằng thần hồn!

Giang Thái Huyền ngộ ra, nhưng trong lòng lại càng ngày càng cảm thấy kho hiểu, rõ ràng ba người này biết loại ngôn ngữ kỳ lạ nào đó, vậy tại sao còn phải nói chuyện bằng thần hồn? Nhìn ánh mắt bất thiện của ba người, năng lượng thần hồn của hắn nhanh chóng tản ra, truyền tin nói: "Ta là cô nhi, vừa mới thức tỉnh đã xuất hiện ở một nơi cách đây không xa, ngửi thấy mùi thơm nên đi tới đây."