Chương 1555 Sương
Mà vào lúc này, bạch y nữ tử đã sắp gục ngã luôn rồi.
“Ngươi dùng kiếm của ta để đổi một nguyện vọng, giúp thương thế của các ngươi bình phục?” Bạch y nữ tử tức muốn điên lên, ánh mắt nàng trở nên hung tàn, khuôn mặt truyền trần cũng dữ tợn vô cùng.
Bốn người Đạo Minh im lặng không đáp, chuyện lần này quả thật là bọn họ sai trước.
“Ta cho ngươi Thánh Thiên thần thủy, Hỗn Độn thạch và cả thần dược, thế mà ngươi lại làm vậy với ta?” Bạch y nữ tử tức giận.
“Ta đã nói rồi, bọn ta không làm nhiệm vụ nữa, là ngươi nhất quyết muốn thếm bọn ta chỉ đành bỏ trốn thôi.” Đạo Minh nhún vai: “Bọn ta không muốn làm nhiệm vụ, không muốn về Đạo Đình, bọn ta chỉ muốn tránh xa cuộc phân tranh này.”
Bạch y nữ tử: “...”
Không muốn về Đạo Đình, tránh xa cuộc phân tranh này? Các ngươi định phản bội Đạo Đình?
Nhóm Phệ Cửu cũng sửng sốt, các ngươi cứ thế mà phản bội Đạo Đình à? Sao tự dưng không làm nhiệm vụ nữa, chẳng phải các ngươi tự hào về thân phận là người của Đạo Đình lắm hả?
“Sao các ngươi không nói sớm?” Bạch y nữ tử cắn răng: “Nếu ngươi nói phản bội Đạo Đình, thì cớ gì ta lại giúp ngươi làm nhiệm vụ!”
Bốn người Đạo Minh ngơ ngác: “Ngươi không phải người của Đạo Đình sao? Có thể sở hữu Thánh Thiên thần thủy, hẳn phải thuộc hàng ngũ cấp cao của Đạo Đình.”
“Cấp cao?” Hai mắt bạch y nữ tử hung tợn: “Ta hận không thể chém chết Đạo Đình! Lập tức dẫn ta đi tìm kiếm của ta mau, lập tức!”
“Ta, ta cũng không biết thần đèn đi đâu.” Bốn người Đạo Minh mếu máo, bọn ta biết đi đâu tìm bây giờ, để gặp được thần đèn Hỗn Độn, cần phải có cơ duyên!
“Bọn ta biết, nhưng mà...”
Nhóm Phệ Cửu vừa mở miệng, đã trực tiếp bị bạch y nữ tử cắt ngang: “Không có nhưng mà, dẫn ta đi tìm kiếm của ta, đừng nói một nguyện vọng, mười nguyện vọng ta cũng thành toàn cho ngươi!”
“Được.” Phệ Cửu thoải mái đồng ý, Lão Quân đã nói vị này rất thần bí, cần phải đối đãi tử tế, rất có khả năng là cùng cấp với đại nhân.
“Mỗi người mười nguyện vọng.” Tất Phương Hoa chêm vào một câu.
Bạch y nữ tử hộc máu, các ngươi có nhiều người như vậy, mỗi người mười nguyện vọng, ta phải trả tới bao giờ?
“Ta chỉ có thể đảm bảo giúp các ngươi tiến vào Đạo Cảnh đỉnh phong.” Bạch y nữ tử hít sâu một hơi.
“Được, Đạo Cảnh đỉnh phong, cộng thêm mười nguyện vọng trong phạm vi khả năng của ngươi, chờ sau này khi ngươi có khả năng thỏa mãn những nguyện vọng này thì bọn ta lại tìm ngươi, thế nào?” Tất Phương Hoa nói.
“Không thành vấn đề.” Bạch y nữ tử đồng ý, nếu có thể khôi phục, mỗi người mười nguyện vọng cũng không thành vấn đề.
“Đi, đến cổ thôn Hỗn Độn.” Nhóm Phệ Cửu phấn khởi: “Đám Đạo Minh cũng đi theo, đừng ép bọn ta giết các ngươi.”
Bốn người Đạo Minh hai mắt nhìn nhau, cuối cùng bất đắc dĩ đi theo, bây giờ muốn chạy cũng chạy không thoát.
“Đúng rồi, không biết các hạ tên gì?” Phệ Cửu nhìn sang bạch y nữ tử.
“Sương.” Bạch y nữ tử lạnh lùng đáp.
“Ta phải nhắc nhở ngươi một câu, sau khi đến cổ thôn Hỗn Độn, mặc kệ ngươi có thân phận gì cũng không thể gây chuyện, người mà ngươi không thể đụng tới nhất chính là trưởng thôn, nếu ngươi chọc giận trưởng thôn, thì xin nhớ gạt bỏ mọi quan hệ với bọn ta.” Phệ Cửu nói.
Cho dù người này có thân phận gì, dù có là Ma Thần Hỗn Độn đi chăng nữa, thì sau khi tới cổ thông Hỗn Độn cũng phải khiêm tốn lại, bởi vì trong cổ thôn có tới tận mấy vị Thánh Nhân, Ma Thần Hỗn Độn tới đó rồi chắc cũng chỉ có nước bị tẫn một trận, hắn không muốn bởi vì chuyện này mà liên lụy tới bản thân.
Nhóm Phệ Cửu mang bạch y nữ tử tên Sương tới cổ thôn Hỗn Độn, bốn người Đạo Minh theo sát phía sau.
Ông
Ngay khi vừa tiến vào phạm vi của cổ thôn, kiếm quang đâm xuyên trên người Sương lập tức biến mất, thương tích trên người cũng nhanh chóng lành lặn, có điều sắc mặt vẫn còn hơi tái.
“Quả nhiên, thần kiếm của ta ở đây.” Sương mừng rỡ, nàng định nhấc chân, nhưng chợt nhớ tới vị thần đèn Hỗn Độn kia, thế là chỉ có thể nhịn xuống.
Những lão tổ này cẩn trọng dè dặt như thế, vị thần đèn đó chỉ cần phát tay một cái đã có thể chữa lành vết thương cho bốn người, còn có thể nhìn ra chỗ bất phàm của thần kiếm khiến nàng không thể không cẩn thận.
Chẳng lẽ, thần đèn Hỗn Độn cũng giống như ta, chỉ là đối phương bị nhốt trong bình, còn bản thân thì bị vây trong thần kiếm, chỉ trong nháy mắt nàng đã liên tưởng tới rất nhiều chuyện, đồng thời trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.”
“Phó thôn.” Nhóm Phệ Cửu lên tiếng.
Long Đế ngước mắt nhìn Sương: “Trưởng thôn đang đợi ngươi ở phía sau, ngươi tự đi qua đi.”
Sương gật đầu, bước nhanh về phía sau thạch ốc, một thanh thần kiếm trắng như tuyết xuất hiện ngay trước mặt nàng, đồng thời còn có thêm hai bóng người, tuy hai người này chỉ có tu vi Thần Vương, nhưng lại mang đến cho nàng một cảm giác không tầm thường.
Đặc biệt là con khỉ kia, nó khiến nàng cảm nhận được một áp lực cực kỳ nặng nề, khi đối mặt với nó, giống hệt như đang đối mặt với một Ma Thần vô cùng đáng sợ.
Mà vị còn lại thì tuy khí tức rất cường đại, nhưng lại không gây ra áp lực quá lớn.
“Xin hỏi, vị nào là trưởng thôn?” Sương đi tới bên cạnh thần kiếm, lên tiếng hỏi.
“Là ta.” Giang Thái Huyền mở mắt, nhìn Sương, hắn cười đáp: “Ma Thần chuyển kiếp, không ngờ lại có thể gặp được ngươi trong tình huống như thế này.”
“Các ngươi cũng vậy?” Vẻ mặt của Sương trở nên kinh ngạc.
“Là Đại Thánh, không phải ta.” Giang Thái Huyền liếc mắt nhìn Tôn Hầu Tử: “Đại Thánh đã dung hợp căn nguyên, chỉ thiếu mỗi tu vi là chưa khôi phục, tốt hơn ngươi nhiều lắm.”
Ánh mắt của Sương lóe lên vẻ hâm mộ, tuy nàng đã trốn khỏi Đạo Đình, nhưng tới bây giờ cấm chế trên thần kiếm vẫn chưa vị xóa bỏ, nên nàng không thể dung hợp, chỉ có thể để yên như thế.