← Quay lại trang sách

Chương 1575 Bái sư

Nhóm Lão Quân mang chiến giáp Ma Thần đi, bọn họ muốn tham ngộ văn lộ Ma Thần này để tìm hiểu về võ đạo Ma Thần.

Thôn Phệ tộc, Đạo Tam dè dặt cẩn thận đi suốt một đường, cuối cùng cũng coi như đã về tới Thôn Phệ tộc.

“Đạo Tam đạo hữu, chỉ mấy canh giờ không gặp, Phệ Cửu đã vô cùng mong nhớ.” Phệ Cửu tươi cười chắp tay với Đạo Tam.

“Phệ Cửu lão tổ.” Đạo Tam nuốt nước miếng, như thể đang nhìn thấy một tôn đại Ma vương, hắn lo sợ nói: “Mấy vị đại nhân Ma Thần Vệ đâu? Bọn họ đi luyện trảm tam thi rồi?”

Thật lòng Đạo Tam không nghĩ chín vị Ma Thần Vệ sẽ chơi lại đám lão tổ này, ít nhất người của Đạo Đình vẫn cần thể diện, còn mấy vị lão tổ này, hoàn toàn không thèm để ý cái gì cả.

“Nói bậy gì đó, gì mà trảm tam thi, đã về rồi sao còn không lăn vào đây.” Tiếng quát lạnh lùng vang lên, một vị Ma Thần Vệ bước ra.

“Thôi, không cần vào nữa, đưa tài nguyên cho bọn ta.” Mấy vị Ma Thần Vệ khác cũng lần lượt đi ra.

Đạo Tam vội vàng giao tài nguyên cho bọn họ, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà bọn họ vẫn chưa luyện trảm tam thi, chứng minh hiện tại hai bên vẫn chưa trở mặt với nhau.

“Đi thôi.” Sau khi lấy được tài nguyên, chín người họ đưa cho Phệ Cửu một phần xem như là báo đáp công tìm kiếm thần đèn.

“Chúng ta đi đâu? Lại tới tìm nữ tử kia hả?” Đạo Tam sợ hãi, đừng đi chứ, lúc các ngươi có mặc chiến giáp cũng đánh không lại, bây giờ mà đi nữa không phải đang muốn tìm chết sao, chắc chắn đám Phệ Cửu sẽ không giúp chúng ta.

“Chúng ta tới Thiên Đạo Động Thiên, bái sư học nghệ!” Ma Thần Vệ trầm giọng lên tiếng.

Đạo Tam: “...”

Các ngươi cũng biết nói đùa hả? Chúng ta đi ra đây để làm gì? Rõ ràng là để bắt trộm cơ mà. Bây giờ ngươi lại nói với ta là đi bái sư học nghệ?

Trong mấy canh giờ ta không có ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải các ngươi lại bị ai cướp cái gì rồi hay không? Hay là bị người ta điều kiển?

Thân là Ma Thần Vệ của Đạo Đình, không lo làm nhiệm vụ bắt kẻ trộm cho đàng hoàng, lại ở đây la lối đòi bái sư học nghệ? Đạo Đình có nhiều đạo pháp thần thông như thế, còn chưa đủ để các ngươi học à?

Trong không gian Hỗn Độn mù mịt, một lá chắn trong suốt ngăn cách sự ăn mòn của năng lượng Hỗn Độn xuất hiện.

Ma Thần Vệ mở lá chắc ra, đi tới một khu vực mới, nơi này là một thế giới nhỏ, có đầy đủ cây cối, nước non.

Trên chỗ cao nhất của thế giới này là một tòa cung điện được làm từ Hỗn Độn thạch, bên trên có khắc bốn chữ Thiên Đạo Động Thiên.

Đạo Vô Nhai đi ở phía trước, cẩn thận đi trên thông đạo an toàn nhất, nơi này có không ít trận pháp Tiên Thiên, chỉ cần hơi sơ sảy là sẽ mất mạng ngay.

Nhóm Phệ Cửu cũng theo sao, sắc mặt mấy người họ rất bình tĩnh, bọn họ đã tới chỗ này từ lâu, đây chính là di tích Ma Thần, trước đây bị Tôn Hầu Tử lấy đi, bây giờ bị Thiên Đạo mượn để làm đạo tràng.

Trong lòng mấy người Đạo Vô Nhai thì run rẩy không thôi, có thể tạo ra một tiểu thế giới trong Hỗn Độn, chứng tỏ năng lực không thấp, tuyệt đối không phải là người mà cường giả Đạo Cảnh đỉnh phong có thể so sánh được, vị Thiên Đạo đạo nhân này, thật sự có bản lĩnh.

Đoàn người đi thẳng tới nơi cao nhất, đập vào mắt là cung điện có khắc bốn chữ Thiên Đạo Động Thiên, chúng tạo nên cảm giác huyền ảo cực kỳ, hệt như dấu vết của đại đạo, vô vàn đạo ý đan chéo vào nhau, thu hút sự chú ý của mọi người.

Mà bên ngoài cung điện, có một vị nữ tử đang ngồi xếp bằng, quay lưng về phía bọn họ.

“Xin hỏi các hạ có phải Thiên Đạo đạo nhân?” Đạo Vô Nhai đứng thẳng người, cung kính hỏi.

“Không phải, ngô là sư muội của Thiên Đạo đạo nhân, Tương Tư Vũ.” Nữ tử chậm rãi đứng dậy, xoay người qua, là một gương mặt xa lạ: “Các ngươi tới Thiên Đạo Động Thiên làm gì?”

Mấy người Đạo Minh ở trong thạch bình đang nằm trong tay áo của nữ tử trợn trắng mắt, họ âm thầm cầu nguyện cho mấy tên này đừng bị Sương chơi chết.

“Bọn ta tới bái sư.” Đạo Vô Nhai vội đáp.

“Sư tỷ của ta không thu đồ đệ.” Sương thờ ơ nói.

“Bọn ta tình nguyện dâng tài nguyên lên.” Đạo Vô Nhai sốt ruột, lão lấy một đống tài nguyên ra, Ma Thần Vệ cũng vội vã lấy hết ra.

“Không thu, đưa bao nhiêu tài nguyên cũng không thu.” Sương lạnh lùng.

“Bàn Cổ.” Đạo Vô Nhai thấp giọng lên tiếng.

“Bàn Cổ?” Sương kinh hãi, nàng còn chưa kịp làm gì thì đã có một giọng nói kinh ngạc vang lên từ bên trong cung điện, một bóng người chậm rãi bước ra, uy áp mênh mông cuồn cuộn, nhóm Ma Thần Vệ biến sắc, hoảng sợ nhìn người nọ.

“Các ngươi biết được danh xưng của Bàn Cổ từ đâu?” Người nọ lạnh lùng hỏi.

“Là nhờ thần đèn chỉ dẫn.” Trong lòng Đạo Vô Nhai cực kỳ sợ hãi, lão vội vàng trả lời.

Cỗ uy áp này quá mạnh, không chỉ lão không chịu nổi, mà Ma Thần Vệ cũng cảm thấy vô cùng áp lực, Phệ Minh cũng ngồi bệt xuống đất, cực kỳ phối hợp.

“Thần đèn?” Người nọ thì thào một tiếng, thờ ơ lên tiếng: “Nếu thần đèn đã nhắc tới Bàn Cổ, vậy bổn tọa sẽ thu nhận các ngươi.”

“Ngài chính là Thiên Đạo đạo nhân?” Đạo Vô Nhai giật mình, song thật ra trong lòng đã sớm có suy đoán.

“Không sai.” Người nọ gật đầu, cũng chính là Thiên Đạo đang mượn thân thể của Hậu Thổ.

“Tham kiến Thiên Đạo đạo nhân, vãn bối tên Đạo Vô Nhai, nguyện bái Thiên Đạo đạo nhân làm thầy.” Đạo Vô Nhai tức khắc quỳ xuống.

Nhóm Phệ Cửu lạnh mặt nhìn, cái tên Đạo Vô Nhai này, chỉ cần có thể nâng cao thực lực, thì đừng nói là bái sư, gọi một tiếng ‘cha’ cũng chẳng hề gì, mà sau khi thực lực tăng cao, lão sẽ trở mặt phản bội.

“Muốn trở thành môn đệ của ta, ba quỳ chín lạy ra mắt sư phụ, ba quỳ chín lạy bái các tiền bối.” Thiên Đạo lạnh lùng nói.

“Đương nhiên phải vậy.” Đạo Vô Nhai không thèm để ý tới mặt mũi, lập tức dập đầu.

Sương thu thập tài nguyên, bình tĩnh mở miệng: “Sư cô (*) ta đây, các ngươi cũng phải bái.”

(*) Sư tỷ hoặc sư muội của sư phụ

“Tất nhiên phải bái.” Nhóm Đạo Vô Nhai gật đầu liên tục.

“Các ngươi không bái sư?” Sương nhìn sang mấy người Phệ Cửu.

“Bọn ta không có tài nguyên.” Phệ Cửu ngượng ngùng.

Trong lòng Đạo Vô Nhai và Ma Thần Vệ không khỏi dâng lên cảm giác ta đây hơn người, đám quê mùa ngu ngốc này, cơ duyên to lớn nhường này mà không biết nắm chắc, vị Thiên Đạo đạo nhân này chính là cường giả chân chính.