← Quay lại trang sách

Chương 1582 Là ngươi sáng tạo ra?

“Phệ Cửu huynh đệ, không biết các ngươi vừa đi làm gì thế?” Ma Bằng lại quay sang mấy người Phệ Cửu, mỉm cười hỏi.

“Không làm gì hết.” Ngoài mặt thì Phệ Cửu nói như vậy, nhưng đầu lại quay hẳn sang một bên, rõ rành rành là có chuyện mà không muốn nói.

“Đạo Vô Nhai chết tiệt, chắc chắn có chuyện giấu chúng ta.” Ma Bằng thầm mắng, sau đó cố rặn ra một nụ cười: “Phệ Cửu huynh đệ, đến đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa chăm sóc gì cho tộc nhân, là bọn ta thất lễ, chỗ này có mấy gốc thần dược, ngươi nhận cho.”

Phệ Cửu cười híp mắt, lúc này mới nói: “Cũng không phải chuyện quan trọng gì, Thiên Đạo đại nhân cũng từng nhắc qua rồi đấy, sư bá của các ngươi.”

“Đạo Vô Nhai còn bái cả sư bá?” Nhóm Ma Bằng trở nên sốt ruột, bọn họ còn chưa gặp mặt sư bá này, mà Đạo Vô Nhai đã lôi kéo được quan hệ rồi? Có phải lão đã học thêm được mấy đạo pháp thần thông không?

“Cũng không tính là bái sư, chỉ là chỉ điểm mấy chiêu thôi, các ngươi đừng có ra ngoài nói lung tung đó.” Phệ Cửu thấp giọng trả lời.

“Đương nhiên bọn ta sẽ không bán đứng Phệ Cửu huynh đệ, không biết liêu bọn ta có được sư bá chỉ điểm hay không?” Ma Bằng vội lên tiếng đảm bảo, hai mắt lộ vẻ mong chờ.

“Các ngươi không cần sốt ruột, chờ thời cơ thích hợp, Thiên Đạo đại nhân sễ dẫn các ngươi đi.” Phệ Cửu an ủi.

Mấy người Ma Bằng có chút không cam lòng, mọi người còn định nói thêm gì đó thì Phệ Cửu lại mở miệng: “Bọn ta không thể dẫn các ngươi đi được, nhưng các ngươi có thể lén đi theo, bọn ta chỉ thuận miệng nhắc tới…khụ, các ngươi hiểu rồi đó.”

“Ta hiểu, ta hiểu, đa tạ Phệ Cửu huynh đệ chỉ điểm.” Nhóm Ma Bằng vội vàng chắp tay, nếu không phải bọn họ biết hiện tại tài nguyên rất quý báu thì đã tặng một gốc thần dược cho hắn để tỏ lòng biết ơn rồi.

Thần Thập Thất lấy dược đạo pháp thần thông, song cũng vẫn quyết định không phá giải cấm chế, bây giờ hắn còn phải tiếp tục ở lại Đạo Đình để bòn rút thêm tài nguyên, chờ tới khi nào không lấy thêm được nữa thì mới nghĩ cách khác.

Sau khi trở về Đạo Đình, Thần Thập Thất suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên khí thế trên người bộc phát, đường vân kim sắc bao trùm khắp toàn thân, thần uy mệnh mông cuồn cuộn hết bốn phương tám hướng, thạch ốc được chết tạo từ Hỗn Độn thạch rung lắc dữ dội, khí thế ngợp trời khuấy động Hỗn Độn, khiến các võ giả khác chú ý tới.

“Thần Thập Thất, ngươi nổi điên gì đó?” Có vô số tiếng quát lạnh lẽo vang lên, mấy vị võ giả ngự không xuống, bên ngoài cơ thể của mỗi người đều được phủ lên một lớp thần văn, có người lạnh lùng, khó người tàn bạo, thần văn trên người cũng có trắng có đen, không ai giống ai.

“Nhất Khí Hóa Tam Thanh.”

Một tiếng hừ lạnh truyền tới, Thần Thập Thất bước ra khỏi thạch ốc, chắp tay sau lưng, thờ ơ nhìn các võ giả: “Thần thông mà vi huynh mới sáng tạo ra, thế nào?

“Ba tôn hóa thân, không yếu hơn bản thể!” Các võ giả vừa tới kinh ngạc thốt.

“Là ngươi sáng tạo ra?” Võ giả giật mình.

Võ giả có thần tính biết sáng tạo thần thông không phải chuyện lạ gì, nhưng mà có thể sáng tạo ra một thần thông lợi hại như vậy thì Thần Thập Thất là người đầu tiên, Nhất Khí Hóa Tam Thanh này, trực tiếp nghiền Đạo Hoàng Kinh ra bã!

“Không phải ta, chẳng lẽ là ngươi?” Thần Thập Thất cười lạnh, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo.

“Nhất Khí Hóa Tam Thanh?” Một giọng nói bình tĩnh truyền tới, nam tử trung niên bước đến, điềm tĩnh nhìn Thần Thập Thất: “Đi theo ta.”

Dứt lời, người nọ lập tức rời đi, Thần Thập Thất vội vàng đuổi theo, cung kính đáp: “Dạ, đại nhân.”

Hắn đi theo nam tử trung niên tới một cung điện, Thần Thập Thất vẫn giữ nguyên vẻ mặt kính cẩn, không nói câu nào.

“Thập Thất, nói về Nhất Khí Hóa Tam Thanh của ngươi đi.” Nam tử trung niên hời hợt lên tiếng.

“Dạ.” Thần Thập Thất cung kính thuật lại Nhất Khí Hóa Tam Thanh, không dám giấu giếm một chút nào.

“Không tệ, quả thật là một đại thần thông.” Hai mắt nam tử trung niên phát sáng: “Ngươi sáng tạo ra thần thông, lập được công lao to lớn, nói đi, ngươi muốn phần thưởng gì.”

“Ta muốn một ít tài nguyên, gần đây trong đầu xuất hiện rất nhiều điều để cảm ngộ, nhưng chỉ trong chốc lát đã tiêu hao rất nhiều, ta muốn có thêm một ít tài nguyên để bù lại.” Thần Thập Thất cúi đầu, không dám nhìn người nọ.

“Tài nguyên?” Nam tử trung niên nhíu mày.

“Đại nhân, tại hạ chỉ muốn tài nguyên dưới cấp Đạo Cảnh, chỉ cần chuẩn bị kịp thời, phòng ngừa có tiêu hao hay gặp phải vết thương nhỏ, tài nguyên dưới cấp Đạo Cảnh là đủ rồi.” Thần Thập Thất vội nói.

“Cũng được, vậy thì cho ngươi.” Sắc mặt nam tử trung niên dịu lại, sau đó lại lên tiếng: “Đạo pháp này chỉ để một mình ngươi sử dụng, không được truyền ra bên ngoài, nó cũng sẽ trở thành một trong nhưng thần thông mạnh nhất của Đạo Đình.”

Trong lòng Thần Thập Thất thầm run lên, đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện.

Đạo Hoàng Kinh chỉ được sử dụng ba lần trong đời, sau ba lần, người sử dụng sẽ hóa đạo ngã xuống, dung nhập vào đạo của người sáng tạo ra Đạo Hoàng Kinh.

Với sự xuất hiện của Nhất Khí Hóa Tam Thanh, Đạo Hoàng Kinh đã lập tức trở thành đồ bỏ, rác rưởi, nếu truyền ra ngoài, sẽ không ai chịu học Đạo Hoàng Kinh nữa!

Đạo Đình không thiếu những đạo pháp thần thông cường đại, nhưng bọn họ thì thiếu, Đạo Đình sẽ không cung cấp cho bọn họ thần thông nào quá mạnh, còn sẽ động tay động chân với những thần thông này, khiến bọn họ không thể phản kháng.

Cũng như khi hắn phát hiện ra cấm chế, hắn chỉ dám luyện chế ra một phân thân khác, chứ không dám làm bừa, nếu lúc đó bản thân trực tiếp nhảy ra thì tuyệt đối không thể bảo toàn mạng sống.

“Nhận lấy số tài nguyên này đi, cống hiến mà ngươi đã làm vì Đạo Đình, Đạo Đình sẽ nhớ rõ công lao của ngươi, ngươi cứ cố gắng sáng tạo thần thông đạo pháp, Đạo Đình sẽ không bạc đãi ngươi.” Nam tử trung niên nói.

“Dạ, đại nhân.” Thần Thập Thất cất tài nguyên vào, cung kính hành lễ rồi xoay người rời đi.