← Quay lại trang sách

Chương 1592 Thần Ma mới

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thần Thập Thất mở miệng, rồi thở dài một tiếng, cả người hắn xụi lơ, tuyệt vọng nói: “Ta muốn giành lại tự do.”

“Các ngươi cũng đừng vội tuyệt vọng, không bằng cứ hỏi thử xem.” Nhóm Phệ Cửu lên tiếng: “Hỏi Thiên Đạo đạo nhân xem có ý tưởng gì khác không, không cần biết có thành công hay không, nhưng cũng phải thử một lần.”

“Chỉ có thể như thế thôi, hy vọng sư tôn có cách khác.” Nhóm Đạo Vô Nhai bất đắc dĩ thở dài, sau đó đi tới Thiên Đạo Động Thiên.

...

Trong Hỗn Độn, Tru Tiên Tứ Kiếm phá nát không gian, sát khí của Thông Thiên giáo chủ cuồn cuộn xuất hiện, kiếm khí Tiên Thiên trải khắp bốn phương tám hướng, mênh mông không dứt như sóng biểu đại dương, nó xé rách Hỗn Độn, đất nước lửa gió không ngừng tan biến, hệt như đang khai thiên lập địa.

Tôn Hầu Tử vung một gậy xuống, Hỗn Độn rúng chuyển, hung uy cái thế hiển hóa chân thân Ma Thần cao vạn trượng trong tiếng thét dài.

Ầm

Một gậy rơi xuống, Hỗn Độn tách rời, ma uy mênh mông cuồn cuộn, hai mắt hắn phát ra thần quang, xuyên thẳng qua từng tầng kiếm khí, nhìn chằm chằm vào một đạo nhân.

“Thông Thiên, Bát Hầu, các ngươi đừng có quá đáng!” Đạo nhân kia tức muốn nổ phổi, ánh sáng nhiều mày tỏa ra không ngớt, nhưng không tài nào địch lại kiếm khí và uy áp của Đại Thánh, đành phải lùi về sau liên tục.

Thông Thiên giáo chủ không lên tiếng, Tru Tiên Kiếm chấn động, kiếm khí ngày càng đáng sợ, Tôn Hầu Tử nhe răng cười lạnh, gậy Kim Cô tấn công dồn dập.

“Thông Thiên, ngươi có còn liêm sỉ nữa không? Bát hầu, ngươi đã có từng này cơ duyên, đã sớm thoát khỏi ván cờ này, giữ gìn thể diện của mình đi!” Đạo nhân phòng thủ cực kỳ khó khăn, tức muốn ói máu.

“Thể diện? Chuẩn Đề, ngươi có tư cách nhắc tới thể diện?” Thông Thiên cười lạnh, trào phúng đáp: “Ngươi tưởng ngươi vẫn đang ở Hồng Hoang? Hôm nay bổn tọa sẽ cho ngươi nếm thử, cái gì gọi là ỷ đông hiếp ít.”

“Mở miệng khép miệng Bát Hầu, ngươi cho rằng lão Tôn vẫn dễ bắt nạt như trước đây à?” Hai mắt Tôn Hầu Tử lộ ra hung quang, vô vàn kim quang xuất hiện quanh gậy Kim Cô, hắn vung mạnh xuống: “Gọi lão Tôn là Tề Thiên Đại Thánh!”

“Thông Thiên giáo chủ, bần đạo đã tử kiểm điểm bản thân sâu sắc, lúc đó còn là do sư huynh của ngươi ngỏ lời mời, bần đạo cũng chẳng biết làm gì hơn.” Chuẩn Đề vội vàng giải thích, khi thấy gây Kim Cô đang tiếp tục lao tới, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ hoảng sợ: “Đại Thánh, chúng ta là một phe!”

Hiện tại gậy Kim Cô này đã là thần khí Tiên Thiên, nếu đơn đả độc đấu, Chuẩn Đề không sợ, nhưng con khỉ này và Thông Thiên lại liên thủ, Thông Thiên cũng dùng tới Tru Tiên Tứ Kiếm, bây giờ mà cứng chọi cứng thì chẳng khác nào chán sống.

Vả lại, từ trước tới nay Chuẩn Đề không phải là một Thánh Nhân coi trọng mặt mũi, hoặc là nói da mặt của Chuẩn Đề là dày nhất.

“Đứng yên không được động đậy, để ta đánh hai phát.” Tôn Hầu Tử chỉ vào Chuẩn Đề, cười lạnh nói: “Đánh xong hai gậy ta sẽ cho qua.”

“Cho ta đâm bốn nhát, ta cũng cho qua.” Thông Thiên giáo chủ cười lạnh.

Chuẩn Đề: “...”

Nếu cho các ngươi dùng Tru Tiên Tứ Kiếm, gậy Kim Cô đâm ta, đánh ta, con mẹ nó ta không chết cũng mất hết nửa cái mạng!

“Cao ngọa cửu trùng vân, bồ đoàn liễu đạo chân

Thiên địa huyền hoàng ngoại, ngô đương chưởng giáo tôn

Bàn Cổ sinh Thái Cực, lưỡng nghi tứ tượng tuân

Nhất đạo truyền tam hữu, nhị giáo xiển (*) tiệt phân

Huyền môn đô lãnh tụ, nhất khí hóa Hồng Quân.”

(*) Xiển: trình bày rõ ràng

Một đạo âm già nua và hờ hững truyền đến, huyền quang chém ngang Hỗn Độn, hai bóng người bước vào Hỗn Độn, một cỗ năng lượng êm dịu chảy vào nơi diễn ra cuộc chiến tách ba người ra, Tru Tiên Tứ Kiếm rung lên, trở về tay của Thông Thiên giáo chủ.

“Thầy.” Chuẩn Đề vội vàng bay qua, khóc rống: “Thầy, tràng chủ, bọn họ vô sỉ bắt nạt ta.”

Người vừa tới chính là Hồng Quân Đạo Tổ và Giang Thái Huyền.

“Thầy.” Thông Thiên giáo chủ hành lễ, khinh bỉ nhìn Chuẩn Đề, không nói thêm gì cả.

“Bái kiếm Đạo Tổ.” Tôn Hầu Tử chắp tay.

Giang Thái Huyền nhìn Chuẩn Đề, muốn mách lẽo thì mách đi, đừng có tìm ta.

“n oán từ Hồng Hoang, đừng kéo qua tận đây.” Hồng Quân liếc nhìn Chuẩn Đề, sau đó quay sang Thông Thiên và Hầu Tử, lên tiếng tán thưởng; “Không tệ.”

Chuẩn Đề hậm hực im miệng, cũng không thèm nói mấy câu như bị bắt nạt nữa, rõ ràng là chẳng có tác dụng gì.

“Được rồi, tới cổ thôn Hỗn Độn trước đi.” Giang Thái Huyền mở miệng.

“Đi.” Thông Thiên giáo chủ và Tôn Hầu Tử đi trước dẫn đường, Chuẩn Đề theo sau, cuối cùng là Hồng Quân và Giang Thái Huyền.

Giang Thái Huyền mở thông tin về Chuẩn Đề và Hồng Quân ra xem:

Tiên Thiên Thần Ma: Chuẩn Đề (Tây phương nhị giáo chủ, Phật Mẫu)

Ấu niên kỳ: Thần Vương đỉnh phong

Thần công: Chuẩn Đề Chân Kinh (Tiên Thiên)

Thần Ma Bất Diệt Thể: Hỗn Nguyên Bất Diệt Thể

Thiên phú: Tinh thông Phật pháp Tiên Thiên, có thiên phú tuyệt đỉnh về Phật đạo, có thể kích phát sức mạnh Thiên Đạo khi chiến đấu

Thần khí: Đạo khí Tiên Thiên: Thất Bảo Diệu Thụ; thần khí Tiên Thiên: Thần Chử, Lục Căn Thanh Tịnh Trúc…

Thần Ma cuối cùng: Hồng Quân (Đạo Tổ)

Ấu niên kỳ: Thần Đế đỉnh phong

Thần công: Hồng Quân Đại Đạo (cấp cao nhất)

Thần Ma Bất Diệt Thể: Đại Đạo Thể

Thiên phú: Tam Thiên Đại Đạo, thiên phú vô song

“Đạo Tổ, hỏi ngươi chuyện này?” Giang Thái Huyền nhìn thông tin, nhíu mày lại.

“Tràng chủ có nghi vấn gì?” Hồng Quân cười nói, hệt như một ông cụ dễ gần.

“Tạo Hóa Bảo Điệp của ngươi đâu?” Giang Thái Huyền chớp mắt: “Lấy ra đây, bật hack cho ta, để ta lĩnh ngộ ba ngàn đại đạo.”

Hồng Quân: “…”

Nhìn Giang Thái Huyền đang nhịn không được muốn lục soát cả người mình, Hồng Quân bật cười: “Phải khiến tràng chủ thất vọng thôi, lão đạo không có Tạo Hóa Bảo Điệp, đã trả lại cho Hồng Hoang rồi.”

“Vậy ngay cả một kiện thần khí cũng không có?” Giang Thái Huyền bĩu môi: “Bàn Cổ còn có Bàn Cổ Phủ kia kìa.”

“Tràng chủ chậm chân rồi, ta đã đưa hết bảo vật cho đệ tử trong môn, còn về Bàn Cổ Phủ, hiện nó cũng đang nằm trong tay một đệ tử, Bàn Cổ cũng không có.” Hồng Quân lão đạo thản nhiên đáp, hoàn toàn không để tâm tới bảo vật.

“Các ngươi đối xử tốt với bọn họ thật.” Giang Thái Huyền thở dài, bản thân hắn ngay cả một cọng tóc cũng không kiếm được, đám Lão Quân quả thật rất may mắn, có thể sở hữu nhiều bảo vật như vậy.