Chương 1620 Tới tây thiên thỉnh kinh
Đại đa số các võ giả Thần giới và tộc đàn ở Hỗn Độn đều đang dò la tin tức, tìm hiểu về thế giới này, qua nhiều canh giờ sau, mọi người tập hợp tại Thần giới.
“Tràng chủ, khoan hẵng bế quan đã, giúp bọn ta suy nghĩ sáng kiến gì đi.”
Nhóm Long Đế trở lại, hắng giọng gào lên, võ giả của các tộc tụ tập, Sương lạnh lùng đứng ở hàng đầu tiên.
Hỗn Độn dao động, Giang Thái Huyền và Hồng Quân Đạo Tổ bước ra khỏi cấp chế, nhìn nhóm võ giả đang kích động, hắn bình tĩnh lên tiếng: “Các ngươi đã điều tra được gì rồi?”
“Tràng chủ, thế giới đó được xưng là thế giới Thánh Đạo, tương truyền nó được vô số Thánh giả tạo ra, tạm thời bọn ta nghe ngóng được trong chín vị Thánh Nhân có Huyền Thiên tông Chu Thiên, Càn Dương tông Minh Dương, Tiêu Dao tông Thánh Tôn Vũ Thông, Tam Thiên Thế Giới Thanh Mộng.”
“Mấy người khác thì cách nhau khá xa, không có ai nhắc tới nên không thám thính được gì, bốn tên này chính là kẻ thù cũ của chúng ta.” Sương lạnh lùng lên tiếng: “Trong số đó còn có mấy vị Ma Thần đang ẩn mình, có người bế quan, có người sáng lập đại giáo, nhưng từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.”
“Còn có Hồng Mông Tử Khí xuất hiện mỗi một trăm vạn năm, hiện tại lại hiện thế trước thời hạn, là do Huyền Thiên Thánh Tôn Chu Thiên truyền ra ngoài.” Long Đế bổ sung.
“Bọn họ đoán được chúng ta sẽ tới đây, cố ý bày ra cho chúng ta xem.” Giang Thái Huyền mỉm cười: “Hồng Mông Tử Khí là cơ hội thành Thánh, cho dù là Thánh Nhân cũng sẽ không bỏ lỡ.”
“Đúng thế, bọn ta đã tuyên bố với bên ngoài tin Thiên môn có pháp môn thành Thánh, đồng thời làm quen được một vị đệ tử sinh hoạt không được như ý trong Huyền Thiên tông.” Long Đế nói tiếp.
“Vậy thì để Thiên môn xuất hiện đi.” Giang Thái Huyền thản nhiên: “Có Hồng Mông Tử Khí nhưng lại không có pháp môn thành Thánh thì cũng chỉ là tốn công vô ích, chỉ cần các ngươi có tiền, cứ thoải mái muốn làm gì thì làm.”
Dừng lại một chốc, Giang Thái Huyền lại bổ sung: “Chú ý tới mấy Ma Thần kia, cố gắng nhanh chóng điều tra rõ thế cục ở thế giới Thánh Đạo, nhóm Chu Thiên biết rõ có Đạo Tổ giáng lâm mà vẫn dám bày trò, nhất định còn có mưu đồ khác.”
“Chư vị ngộ đạo trước đi, bản tràng chủ sẽ biết pháp môn cụ thể, tới lúc đó sẽ truyền thụ cho mọi người.” Giang Thái Huyền suy nghĩ rồi nói: “Long Đế, Đông Hoàng và Sương ở lại, chúng ta cùng thảo luận.”
Mấy võ giả còn lại hâm mộ nhìn ba người, cuối cùng chỉ có thể tản đi.
“Tràng chủ, chúng ta nên làm thế nào?” Ba người nghi hoặc nhìn hắn.
“Chúng ta phải thương lượng kỹ càng, đầu tiên phải xây dựng Thiên môn, để bọn họ diễn một màn đến tây thiên thỉnh kinh.” Giang Thái Huyền bình tĩnh đáp.
“Đến tây thiên thỉnh kinh? Đã có Đường Tăng và tên ngốc kia ở đây rồi, nhưng còn mấy người khác?” Tôn Hầu Tử bước tới, hiện tại vẫn còn thiếu Sa Tăng và Bạch Long Mã.
“Cũng có phải các ngươi đi thỉnh kinh đâu.” Giang Thái Huyền nhìn Hầu Tử, cười lạnh nói: “Để người của thế giới Thánh Đạo đi là được, cố gắng làm lớn chuyện này, tốt nhất là truyền bá pháp môn thành Thánh ra ngoài, ta không tin mấy Thánh Nhân và Ma Thần kia còn có thể ngồi yên.”
Pháp môn thành Thánh chính là pháp môn Thánh Nhân không tiết lộ với bên ngoài, nếu như nó trở thành vật phổ biến có đầy ngoài đường thì những võ giả kia chỉ còn thiếu mỗi Hồng Mông Tử Khí, võ giả vô số, võ giả Đạo Cảnh lại không biết có bao nhiêu người, mà số lượng Đạo Cảnh viên mãn dưới tay Thánh Nhân lại càng không ít, có người cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi Hồng Mông Tử Khí và pháp môn thành Thánh.
“Đến tây thiên thỉnh kinh, vậy nên thỉnh bằng cách nào?” Ba người Long Đế hoang mang, bọn họ nghe không hiểu.
“Chẳng phải các ngươi có Thiên môn sao, đổi tên cổ thôn Hỗn Độn thành Thiên Môn Thánh Địa là được.” Giang Thái Huyền bĩu môi: “Cũng đã sáng tạo ra pháp môn thành Thánh rồi, chắc chắn có thể khiến bọn họ kinh sợ.”
“Không phải các ngươi nói chúng sinh bình đẳng, phải phổ độ chúng sinh à? Nếu đã là bình đẳng thì ai cũng có cơ hội đột phá thành Thánh, mà các ngươi chính là người phổ độ chúng sinh thành Thánh!”
“Độ chúng sinh thành Thánh? Đừng đùa chứ tràng chủ, bản thân bọn ta còn chưa phải là Thánh đây này.” Long Đế đảo trắng mắt, ta mà có bản lĩnh này thì đã tự độ bản thân trước rồi.
“Các ngươi có thành Thánh hay không không thành vấn đề, có thể bảo đại sư huynh của Tần Văn lên đại diện, hắn đã ở ngưỡng cực hạn của Đạo Cảnh, lại bị chặt đứt thánh lộ, có thể để hắn trở thành một người mang chí nguyện to lớn, chưa độ hết tất cả chúng sinh, thề không thành Thánh!” Giang Thái Huyền nhớ tới Địa Tạng Vương Bồ Tát, địa ngục không rỗng thề không thành Phật.
Dù sao thánh lộ cũng đã bị diệt, muốn bù đắp lại không biết phải tiêu tốn bao nhiêu tiền, còn phải ăn bao nhiêu Hỗn Độn đan mới bù lại được, cả đạo ý nữa chứ, tính tổng cộng hết mấy cái này, trừ phí bán đứt luôn cả cổ thôn hiện tại rồi chia cho lão một khoản tiền thì may ra mới đủ.
Cổ thôn rất có giá trị, ở đó có nhiều Hỗn Độn thạch như vậy, tiện tay bán đại một gian thạch ốc cũng đủ để bọn họ phung phí rồi, nhưng Giang Thái Huyền sẽ không để mấy người này làm như thế, hiện tại cổ thôn vẫn còn tác dụng, hơn nữa hắn cũng phải để dành tiền, lúc bọn họ đến thế giới Thánh Đạo thì Hồng Quân Đạo Tổ đã bày cấm chế, nói không ít chuyện với hắn và mấy Thánh Nhân khác.
“Chí nguyện này, e là mãi mãi cũng không thể thành Thánh được.” Nhóm Long Đế ngây người, chuyện này chẳng khác nào tự đào hố cho mình, ai ai cũng thành Thánh, chẳng khác nào đang nói đùa.
“Nói ngoài miệng thế thôi.” Đông Hoàng xen vào.
Sương lạnh lùng nói: “Chuyện này không liên quan gì tới ta, ta chỉ muốn chém chết bốn con chó kia thôi, đồng thời làm rõ tại sao lại đối đầu với ta, kẻ nào đứng phía sau bày mưu.”
“Các ngươi đi chuẩn bị vụ Thiên môn đi, ta sẽ viết pháp môn cụ thể, sao đó bảo Long Đế đưa các ngươi.” Giang Thái Huyền lên tiếng.
“Được.” Sương trực tiếp rời đi, Đông Hoàng nghĩ ngợi một hồi cũng không nán lại thêm nữa.