Chương 1652 Kiểm tra
“Thánh Tôn Thiên môn trở về rồi, bổn tọa đi trước một bước.” Hóa thân Hắc Ám đột nhiên lên tiếng, đứng dậy đi mất.
“Chết tiệt.” Ma Thần Hủy Diệt cũng nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi Thánh Địa Thiên môn.
“Chẳng phải ngươi được sự đồng ý của Thiên môn rồi sao?” Hóa thân Hắc Ám cười nhạo.
“Lẽ nào ngươi không như vậy? Hai người chúng ta chẳng ai cười được ai cả!” Ma Thần Hủy Diệt hừ lạnh, nhanh chóng đi mất.
“Ngu ngốc, trong đầu chỉ biết đấm đá.” Hóa thân Hắc Ám mắng một câu, ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu đã như thế, ngược lại ta có thể lợi dụng điểm này để điều tra đám Chu Thiên, xem có phải bọn chúng đã lột da róc xương Ma Thần thật hay không.”
Thánh Địa Thiên môn, Long Đế và Thiên Đạo nhìn nhau, hắn cười: “Ma Thần Hắc Ám giúp chúng ta, xem ra hắn đã dao động rồi.”
“Nếu có người lột da róc xương ngươi, ngươi sẽ hợp tác với kẻ đó ư?” Thiên Đạo lạnh lùng.
“Ta sẽ giết chết kẻ đó.” Long Đế lắc đầu: “Ta đi tìm tràng chủ, ngươi tới mấy tộc đàn khác một chuyến, xem xem có thể tìm được người kia hay không.”
Không chỉ đám Chu Thiên muốn biết người này là ai, mà bọn họ cũng muốn biết, rốt cuộc là người nào mà lại đáng để Thánh Tôn chờ đợi lâu như thế, còn phải liên minh với Ma Thần để bắt giết.
“Tràng chủ, ta là Long Đế, có tiến triển mới.” Long Đế đi tới nơi bế quan, thấp giọng lên tiếng.
“Vào đi.” Giang Thái Huyền nói.
Long Đế bước vào chỗ bế quan, Hồng Quân Đạo Tổ đang ngồi bên cạnh, giúp dẫn dắt năng lượng Hỗn Độn.
Long Đế nhanh chóng mở lời: “Bọn chúng có bí pháp có thể tìm được người nọ, nếu thi triển bí pháp, người nọ chắc chắn sẽ không tự chủ được mà hiện lên một đạo văn cổ ở mi tâm.”
“Ồ? Là bí pháp gì?” Giang Thái Huyền tò mò.
Long Đế đưa qua cho hắn: “Hay là ta thi triển thử xem, coi tràng chủ có phải người nọ hay không?”
“Khụ.” Hồng Quân hắng giọng, không bình tĩnh được nữa.
Long Đế hơi sửng sốt: “Đạo Tổ, ngươi đừng nói là tràng chủ thật nhé?”
Giang Thái Huyền cũng ngây người: “Gì chứ, lai lịch của ta thế nào, chẳng lẽ Đạo Tổ ngươi còn không rõ sao?”
“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì không cần kiểm tra đâu.” Gương mặt của Hồng Quân hơi không được tự nhiên.
“Không được, nhất định phải kiểm tra, sao bản tràng chủ có thể biến thành…. khụ, người của thế giới này, thử đi.” Giang Thái Huyền trầm giọng, hắn xuyên tới đây cơ mà, sao có thể trở thành người nào đó ở thế giới này được, thân phận nghe ra còn rất lợi hại nữa.
“Đạo Tổ?” Long Đế nhìn Hồng Quân, hắn sợ bản thân vừa thi triển thì đã bị Hồng Quân đập chết.
“Lão đạo không muốn nói, dù sao thời cơ vẫn chưa tới.” Hồng Quân thở dài: “Thôi, để lão đạo làm cho.”
“Mời.” Long Đế vội vàng lui sang một bên.
Hồng Quân Đạo Tổ phất tay bày liên tục mười mấy cái cấm chế, cực kỳ cẩn trọng: “Tràng chủ, ngươi nghĩ kỹ chưa? Một khi bắt đầu, e sẽ xuất hiện thêm một vài ký ức xa lạ.”
“Làm đi.” Sắc mặt của Giang Thái Huyền cũng trở nên nghiêm túc, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ngón tay của Hồng Quân Đạo Tổ xuốt hiện một luồng sáng xanh tím, đồng thời cũng có một vài luồng sáng như vậy xông ra từ trong cơ thể của Giang Thái Huyền, Thần Ma tổ kinh tự động vận chuyển: “Hình như thật sự không thể khống chế được, công pháp tự động vận chuyển…”
“Tràng chủ, ngươi có thể nào khoan luyện hóa năng lượng Hỗn Độn được không?” Sắc mặt Hồng Quân Đạo Tổ hơi sầm lại, là ngươi tự vận chuyển, mất khống chế gì chứ!
Giang Thái Huyền ho khan một tiếng, vội vàng bình ổn lại hơi thở, nhìn Hồng Quân Đạo Tổ ra tay.
Luồng sáng xanh tím chui thẳng vào trong người Giang Thái Huyền, sau đó…
“Hình như không có gì thay đổi cả.” Giang Thái Huyền kinh ngạc: “Đã nói mất khống chế cơ mà? Đạo văn cổ xưa của ta đâu?”
Hồng Quân Đạo Tổ: “…”
Long Đế: “…”
Đạo Tổ, ta phát hiện ngươi cũng biết nói đùa ghê, mới nãy còn nói y như thật vậy, còn lừa được tràng chủ.
“Hay là, dùng bí pháp của bọn chúng thử xem?” Long Đế khẽ nói.
Hồng Quân Đạo Tổ lại thử thêm một lần, nhưng vẫn không có gì thay đổi, cuối cùng chỉ đành để Long Đế làm thử.
…
Nửa canh giờ sau, sắc mặt Long Đế trở nên kỳ lạ, Hồng Quân Đạo Tổ cũng ngây người, trợn tròn hai mắt, ngay cả râu tóc cũng run rẩy, hình như xảy ra chuyện lớn rồi!
“Long Đế, ngươi ra ngoài trước đi.” Hồng Quân xua tay: “Ngươi tới chỗ khác tìm thử xem, coi có kiếm được người nọ không, tràng chủ quả thật không phải y.”
Giang Thái Huyền u oán nhìn lão: “Đạo Tổ, ta còn tưởng lai lịch của ta ghê gớm lắm.”
“Để ta bình tĩnh lại đã.” Hồng Quân xoa xoa mi tâm, nếp nhăn trên mặt xoắn xuýt lại, sao lại đổ người rồi? Người nọ đã chạy đi đâu? Cái kịch bản của mấy tên kia cũng đâu có trò ly miêu tráo thái tử này đâu.
“Tràng chủ, ngươi nói cho lão đạo biết, ngươi tới đây bằng cách nào?” Một hồi lâu sau, Hồng Quân Đạo Tổ nói: “Để lão đạo ngẫm lại đã.”
“Lúc đó có một người rớt xuống nước, bản tràng chủ tâm địa thiện lương, nhanh chóng nhảy xuống cứu người, cuối cùng pháp hiện bản thân không biết bơi, sau đó là tới đây.” Giang Thái Huyền nhún vai đáp, không cảm thấy xấu hổ chút nào: “Ngươi yên tâm, bây giờ thì ta biết bơi rồi.”
Hồng Quân: “…”
Ngươi cảm thấy lão đạo sẽ quan tâm tới việc ngươi có biết bơi hay không à?
“Thôi được rồi, ta thừa nhận, lúc mà người kia rơi xuống nước, trong tay có cầm một vật biết phát sáng, mà lúc đó thì bản tràng chủ có hơi nghèo một xí, cộng thêm xíu xiu tâm địa thiện lương, ai mà ngờ lại thành ra thế này.” Giang Thái Huyền bĩu môi.
Hắn còn có một câu chưa nói, đó là khi đó hắn cứ ngơ ngơ ngác ngác nhảy xuống nước, cũng chả biết đầu óc bị chập mạch gì nữa.
“Được rồi, hiện tại lão đạo dám chắc chúng ta là người một nhà.” Khóe miệng Hồng Quân giần giật, quả thật là người một nhà mà, đồng hương chính hiệu luôn: “Nếu là vậy, tràng chủ càng phải để dành tiền, nếu bị người ta phát hiện ngươi cướp mất mất cơ duyên, lão đạo sợ không bảo vệ được ngươi.”