Chương 1672 Ta phát hiện ra ngươi rất biết làm kẹo đấy
“Đi, về thôi.” Ma Thần Sinh Mệnh trực tiếp xé rách hư không chạy về phía thế giới Thánh Đạo.
“Còn phải hao tổn chút sức lực, bằng không một vài thủ đoạn sẽ không thể gạt được đại đạo, đề phòng lại phản tác dụng, bổn tọa thật sự muốn đơn giản hóa chút ít.” Sau khi Tám vị Ma Thần rời đi, Hồng Quân Đạo Tổ hiện hóa ra, lão thấp giọng lẩm bẩm, tiếp đó đi tới thế giới Thánh Đạo.
Đồng thời, Hồng Quân Đạo Tổ còn biên xoạn chuyện xưa của mình truyền cho Giang Thái Huyền và Bàn Cổ, để hai người biết rõ tránh cho đến lúc đó nói sai rồi để lộ cạm bẫy.
Giang Thái Huyền đang gặm kẹo đậu phộng Hỗn Độn thì nhận được tin tức, hắn ghi chép lại chuyện xưa xong nói: “Bàn Cổ đạo hữu, ngươi không thể khiến ta trực tiếp thăng cấp lên Thần Đế sao?”
Bàn Cổ lắc đầu: “Cho dù ta muốn nhưng mà cũng không thể ảnh hưởng đến sự trưởng thành của ngươi, ta còn muốn ngươi tu thành Đại Đạo, cùng bọn ta trấn thủ Hồng Hoang.”
“Đúng rồi, Bàn Cổ đạo hữu, dựa vào thực lực của ngươi thì có thể nhìn thấy sự huyền diệu của đạo tràng hay không?” Giang Thái Huyền lại nói: “Ví dụ như, đấm đá gì đó ở trong đạo tràng.”
“Tại thời kỳ đỉnh phong hẳn là có thể trông thấy.” Bàn Cổ suy nghĩ chốt lát rồi trả lời.
“Nói cách khác chính là bây giờ không thể đúng không?” Ánh mắt Giang Thái Huyền sáng lên.
“Quả thật không được, tràng chủ rốt cuộc muốn nói cái gì?” Bàn Cổ nhíu mày hỏi.
“Ta là tràng chủ của đạo tràng, vậy nên sao có thể không quan tâm đến kế sinh nhai của đạo tràng được, Bàn Cổ đạo hữu làm thêm chút kẹo đậu phộng đi, để ta mang về vừa bán vừa ăn.” Giang Thái Huyền cầm một nắm kẹo đậu phộng, đang tính rời đi.
Bàn Cổ: “...”
Ngươi lo chúng ta ra tay với ngươi hay sao?
“Đột nhiên nhớ ra ta không cần trở về.” Cơ thể Giang Thái Huyền khựng lại, hắn liên hệ với hệ thống truyền tống đến đạo tràng, rồi liếc nhìn vẻ mặt âm u của Bàn Cổ, thấy tên kia tý thì xông lên đánh cho hắn một trận.
Đã nói rồi mà, bọn ta sẽ không động thủ với ngươi, còn có thể trợ giúp ngươi nữa!
Sau khi Giang Thái Huyền tiến vào đạo tràng mới cảm thấy an toàn hơn nhiều, cũng không phải là hắn không yên tâm Bàn Cổ, mà là lo lắng cho chính mình.
Theo sự dung nhập của bất diệt đạo văn, mi tâm hắn không xuất hiện đạo văn gì cả, thần hồn lại xuất hiện thêm các hoa văn thần bí, có đạo ý của thế giới Hồng Hoang, còn có một loại đạo ý xa lạ nhưng lại cảm thấy có phần quen thuộc.
Theo sự hấp thu của năng lượng Hỗn Độn, tu vi bản thân tăng lên, còn không ngừng biến hóa.
Loại biến hóa này hắn không biết là tốt hay xấu, nguyên nhân do Bất Diệt Đạo Phù, hay là do chính bản thân hắn có vấn đề, vì không muốn bị Bàn Cổ nhìn ra nên việc trốn trong đạo tràng là cách thức an toàn nhất.
“Bàn Cổ đạo hữu, không phải bản tràng chủ không tin năng lực của các ngươi, mà là mưu đồ của các ngươi quá lớn, đối thủ hiển nhiên cũng không tầm thường, hiện tại ngươi còn chưa khôi phục thời kỳ đỉnh phong, ngươi hiểu mà đúng không.” Giang Thái Huyền nói.
Bàn Cổ trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó bật cười đáp lời: “Ngươi lo lắng cũng là lẽ đương nhiên, tăng thêm bảo đảm cũng tốt.”
“Bàn Cổ đạo hữu không tức giận là tốt rồi.” Giang Thái Huyền thở phào nhẹ nhõm, chẳng lẽ là hắn suy nghĩ quá nhiều?
“Tràng chủ, vậy ngươi dự định xử lý vị Ma Thần này thế nào?” Bàn Cổ vung tay lên, năng lượng Hỗn Độn ngưng kết lại, sau đó xuất hiện một bức họa, một đạo bóng ma màu đen đang xuyên qua Hỗn Độn, thỉnh thoảng thả ra thần niệm, tìm kiếm cái gì đó.
“Ngươi có thể nhìn ra hắn là Ma Thần gì không?” Giang Thái Huyền nhíu mày: “Các Ma Thần đều đi tìm đạo quả Thanh Thiên, mà hắn lại luôn luôn tìm kiếm ở phụ cận.”
“m Ảnh, sát thủ ẩn giấu trong bóng tối.” Bàn Cổ lạnh lùng nói: “Đám Chu Thiên mời ra Ma Thần m Ảnh hiển nhiên không tin tưởng Ma Thần Hủy Diệt.”
“Chu Thiên ngoại trừ đám người Hủy Diệt mà còn quen biết các Ma Thần khác ư? Ma Thần của thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu kẻ sống sót?” Giang Thái Huyền nhíu mày: “Quan trọng hơn là bọn hắn đều không biết sự tồn tại của Thiên Đạo và cũng không ai muốn hợp đạo.”
Thế giới này quá khác so với Hồng Hoang, Bàn Cổ trực tiếp vung rìu đập chết mấy kẻ chuyển kiếp kia, mà thế giới này tiếp tục nhảy ra một đống người, hơn nữa còn kết thành đoàn đội.
Lại nhìn về phía Hồng Hoang, Hồng Quân thành Thánh chạy đi hợp đạo, mà chỗ này lại có liên quan đến Thiên, Thánh Tôn nghĩ đến chính là Thanh Thiên, chứ không phải Thiên Đạo gì hết.
“Vị m Ảnh này vẫn luôn trốn trong bóng tối, hẳn là một trong những thủ đoạn ẩn nấp của đám người Chu Thiên.” Hai tròng mắt của Bàn Cổ lóe lên tia sáng.
“Căn cứ theo lời Ma Thần Hắc Ám nói, thì cửu đại tông môn vô cùng giàu có, nếu là thủ đoạn che giấu của đám người Chu Thiên, hẳn là cực kỳ tin tưởng hắn.” Giang Thái Huyền suy tư một lát, nói: “Lấy hắn làm điểm đột phá, vơ vét tài nguyên của cửu đại tông môn đi.”
“Ta bảo Long Đế đi xử lý, Bàn Cổ đạo hữu chỉ cần thông báo cho bản tràng chủ hướng hành động của vị Ma Thần này là được.”
“Được thôi.” Bàn Cổ khẽ gật đầu, hắn tiếp tục làm kẹo đậu phộng.
“Bàn Cổ đạo hữu?”
“Tràng chủ có chuyện gì sao?”
“Ta phát hiện ra ngươi rất biết làm kẹo đấy, nếu không thì chúng ta hợp tác mở một nhà máy sản xuất bánh kẹo thì sao?” Giang Thái Huyền mong chờ nhìn hắn.
Bàn Cổ: “…”
Nước đi này của ngươi có vẻ hơi dữ dội nhỉ? Có thật sự là muốn ta làm kẹo đậu phộng cho ngươi không?