← Quay lại trang sách

Chương 1693 Phiến đá Vận Mệnh

“Gầm!”

Thần âm cổ xưa tái hiện, Bàn Cổ một phát bước ra, hiển hóa vạn trượng chân thân, phát ra thần âm hãi hùng, vô thượng đại thủ ấn chấn động, ánh sáng trong nháy mắt ảm đạm mấy phần.

Cơ bắp như thần long, thần văn đại đạo vô tận trải rộng thân thể, Bàn Cổ tay nắm thành quyền, lập tức tiến lên nghênh đón đại thủ ấn.

Ầm ầm!

Một quyền va chạm vào vô thượng đại thủ ấn, vô thượng đại thủ ấn rung động, ầm ầm nổ tung, thân thể Bàn Cổ lùi lại hai bước, đụng nát vạn tầng không gian, tuy nhiên hắn không hề bị thương, lực lượng va chạm của đôi bên hóa thành sóng khí dữ dội, bao trùm bốn phía.

Hư không vạn dặm sụp đổ, Dương Mi Đại Tiên không ngừng thi triển đạo không gian, cách không mài mòn cỗ lực lượng này.

Một kích vượt biên, không có thực lực của Đại Đạo, lúc tiếp xúc gần như phải chết, sau khi phát ra một kích, thân ảnh hư ảo cũng ảm đạm rồi dần dần sụp đổ, cửu đại Thánh Tôn cũng ngã xuống theo, Hồng Quân nhân cơ hội lẻn vào, chớp nhoáng đã nắm chặt cửu đại Thánh Tôn trong tay, tìm kiếm một lúc kế đó cầm một phiến đá huyền diệu biến mất.

“Bàn Cổ đạo hữu, ngươi không thể châm chước một chút cho lão đạo hay sao?” Dương Mi Đại Tiên không ngừng bố trí không gian, nhịn không được lên tiếng.

Bàn Cổ khẽ gật đầu, hắn vung một quyền lên, thần văn đại đạo vô hạn nồng đậm mạnh mẽ trấn áp gợn sóng còn đang khuếch tán.

Cường giả cấp Đại Đạo va chạm thật sự khó có thể loại bỏ, Dương Mi trước đó dùng không gian vô tận áp chế thân ảnh hư ảo, còn phải giữ vững thế giới Thánh Đạo, áp lực có chút lớn.

Về phần cửu đại Thánh Tôn, Hồng Quân đã tìm kiếm xong, hắn lười phản ứng bọn họ sống hay chết, tất cả đều bị sóng khí bao phủ, một chút cặn cũng không còn.

Hồng Quân cầm phiến đá biến mất, ngoại trừ Dương Mi và Bàn Cổ ra thì không có bất kỳ ai phát hiện.

“phiến đá này mang đến cho tràng chủ.” Hồng Quân quay về Thánh Địa Thiên Môn, vận chuyển bí pháp xác định không tìm thấy thân xác chuyển, hắn giao phiến đá cho Long Đế: “Chiến lợi phẩm để thuê.”

“Tấm phiến đá này có gì kỳ lạ à?” Long Đế tò mò.

“Đại đạo của Vận Mệnh.” Hồng Quân thản nhiên nói: “Nó không phù hợp với ngươi, hơn nữa thứ này còn là hàng nóng, một khi cầm vào rất có thể sẽ rước họa sát thân.”

“Ta đi đây.” Long Đế vội vàng đi tìm Giang Thái Huyền, Hồng Quân nói nghe ghê quá, hắn cũng không dám giữ lại.

“Tràng chủ.”

Đi tới nơi Giang Thái Huyền bế quan, Long Đế phát hiện Giang Thái Huyền đang uống rượu ngon, ăn kẹo đậu phộng, còn xem một Hằng Nga nhảy múa, một Hằng Nga đánh đàn.

Ôi chao, những ngày tháng sa đọa, bọn ta ở bên ngoài chém giết ầm ầm, mà ngươi lại ở dưới năng lượng Hỗn Độn uống rượu ngắm Hằng Nga ư?

“Kết thúc rồi sao?” Giang Thái Huyền bĩu môi: “Đúng là tốc chiến tốc thắng.”

“Tràng chủ, đây là phiến đá kia, ngươi nhìn xem.” Long Đế ném phiến đá cho Giang Thái Huyền.

Giang Thái Huyền liếc nhìn phiến đá, trông nó rất cổ xưa, còn có một vài đạo văn thần bí, hắn đang muốn mở miệng nói gì đó, thì đạo của thế giới này trong cơ thể run rẩy, một cỗ đạo ý huyền diệu tuôn trào, sau đó liền biến mất.

“Phiến đá Vận Mệnh? Là thứ đồ tốt, để ta xem thử giá cả… Đờ cờ mờ, tận một tỷ?” Giang Thái Huyền kinh ngạc.

“Bao, bao nhiêu cơ?” Long Đế khiếp sợ, phiến đá này có giá một tỷ sao?

Giang Thái Huyền lúc này mới nhìn thẳng vào phiến đá, liếc nhìn giới thiệu ở trong đạo tràng: Phiến Đá Vận Mệnh, cảm ngộ cả đời của cường giả có đại đạo Vận Mệnh, lưu trữ tất cả tin tức về đại đạo Vận Mệnh, cùng với một phần thần hồn của Đại Đạo, chỉ có thân xác chuyển thế Vận Mệnh mới được sử dụng, giá trị một tỷ, có phải bán hay không?

“Ta có thể dùng được không?” Giang Thái Huyền liên hệ với hệ thống, trong lòng tự hỏi hình như bản thân hắn cũng có đại đạo Vận Mệnh, là đạo vừa nãy tuôn ra.

“Ting, ký chủ chỉ tốn nửa giá, nhiệt liệt đề cử sử dụng.” Hệ thống lạnh lùng nói.

“Ha ha, chuyện cười thế gian.” Khóe miệng Giang Thái Huyền giật giật, chỉ khi đầu óc ta có vấn đề mới bỏ ra năm trăm triệu để lấy thứ này.

“Phiến đá này bán đi.” Giang Thái Huyền quyết đoán nói: “Long Đế, thứ này không an toàn, trước tiên bán đã, tiền đừng vội dùng.”

“Không thành vấn đề, tràng chủ.” Long Đế gật đầu, hắn cũng không muốn mang theo thứ khiến cho hắn lo lắng đề phòng.

“Đại đạo Vận Mệnh? Không biết chết ở đâu, hy vọng ngươi đừng chạy ra, bố cục của ngươi đã vào đạo tràng rồi.” Giang Thái Huyền lẩm bẩm nói, có bản lĩnh đoạt từ trong tay đạo tràng, Giang Thái Huyền cũng chỉ có thể biểu thị Vận Mệnh đúng là trâu bò.

“Mô phỏng ra khí tức của Vận Mệnh, có nghĩa là ta cũng có thể ngụy trang thành thân xác chuyển thế sao?” Tròng lòng Giang Thái Huyền suy nghĩ chốc lát.

“Tràng chủ.” Dương Mi và Bàn Cổ trở lại, Hồng Quân đi duy trì sự yên ổn của thế giới Thánh Đạo.

“Lần này vất vả cho các ngươi.” Giang Thái Huyền mời bọn họ ngồi xuống: “Chúng ta thương lượng một chút, khi nào thì mở cấm chế gì đó.”

“Chờ Hồng Quân đạo hữu trở về là có thể mở cấm chế.” Bàn Cổ nói, “Bọn ta có vài việc chờ không kịp nữa, lần này động thủ ngược lại phát hiện ra một chuyện tốt.”

“Chuyện tốt gì?” Giang Thái Huyền vội vàng hỏi.

“Hình như sư tôn của cửu đại Thánh Tôn xảy ra tranh chấp với Đại Đạo.” Dương Mi Đại Tiên cười nói: “Trừ phi Đại Đạo không quấn lấy hắn, bằng không hắn chỉ có thể tìm kiếm cơ hội để vung ra một kích.”

“Nhưng dù sao chúng ta cũng là người ngoài.” Bàn Cổ nói.

“Không sao cả, có lẽ đến lúc đó sẽ có chuyển biến, cùng lắm thì cứng đối cứng.” Trên mặt Giang Thái Huyền hiện lên một tia sắc lạnh.