Chương 1695 Hồng Mông Loạn Lưu
“Cỗ uy áp kia, đến từ áp chế của Đại Đạo, hiện tại xem ra lĩnh ngộ của tràng chủ ngay cả Đại Đạo cũng che giấu được.” Dương Mi Đại Tiên cười nói: “Hành động tiếp theo của chúng ta sẽ không bị Đại Đạo hạn chế nữa, thậm chí còn dành cho một vài lợi ích.”
“Trước đó cấm chế Vận Mệnh có Đại Đạo bổ trợ, vị cường giả cấp bậc Đại Đạo ra tay kia lại có Đại Đạo Giam Cầm, bọn hắn ra mặt thật rồi, lần này hắn xuất thủ nhất định sẽ khiến cho Đại Đạo trông coi càng chặt.” Bàn Cổ nói: “Vận Mệnh có quan hệ rất tốt với Đại Đạo.”
“Điều này cũng chứng tỏ Vận Mệnh phế vật cỡ nào, có sự giúp đỡ của Đại Đạo mà cục diện lại thành thế này.” Hồng Quân khinh thường nói.
“Không nói nữa, chúng ta đi xem trước đã, rốt cuộc đằng trước xảy ra việc gì, có phải có nguy hiểm trùng trùng hay không.” Giang Thái Huyền suy tư nói: “Tiền của chúng ta còn thiếu không biết bao nhiêu con số hàng trăm tỷ, hy vọng đằng trước có thể kiếm được tiền.”
“Chỉ mong là thế, nếu như không có vậy thật sự phải quay về rồi.” Bàn Cổ thở dài nói.
“Thật ra có thể tìm Đại Đạo thử xem, hỏi nó có thứ đồ nào như tiền hay không.” Giang Thái Huyền mơ mộng nói.
Lời này đương nhiên là mơ mộng, không nói Đại Đạo có tiền hay không, chỉ riêng việc đi gặp Đại Đạo hắn cũng không có sức, hắn chỉ là một tên Vận Mệnh hàng giả chứ không phải chân thân, một khi bị phát hiện ra, nếu Đại Đạo liên hợp vị Ma Thần cấp bậc Đại Đạo kia, thì chỉ phút mốt là đã đuổi hết bọn họ ra ngoài, bố cục mưu đồ gì đó đều thành công cốc.
Thu đạo tràng lại, ba vị đại lão dẫn theo hắn tiếp tục lên đường, đi sâu vào cổ lộ.
Cuối con đường cổ là một chốn hư không, trên trời có một mặt trời màu vàng chiếu rọi, phía ngoài trăm triệu dặm có cung điện chìm nổi do Hỗn Độn thạch chế tạo ra, ngoại trừ những thứ này thì không còn vật gì khác.
“Những cung điện kia có sinh linh, còn là mấy vị Ma Thần, tất cả đều vượt khỏi cảnh giới Thánh Tôn.” Bàn Cổ nói.
“Có Ma Thần đến đây, khí tức của Thiên nồng đậm, vượt khỏi tu vi Thánh Tôn, hẳn là Thanh Thiên Ma Thần nhỉ?” Dương Mi nói.
Lão vừa dứt lời, một đạo ánh sáng xanh chói lóa hiện lên, một tên Ma Thần tuổi vị thành niên bước đến, hắn nghi hoặc nhìn về phía bọn họ, mãi cho đến khi Giang Thái Huyền vận chuyển đạo Vận Mệnh, lúc này mới kích động vô cùng.
“Nhị đệ, đại ca tìm ngươi cực khổ lắm đấy!” Giang Thái Huyền cũng lộ vẻ kích động.
Ba vị đại lão: “…”
“Đại ca, ta là lão tam!” Sắc mặt Ma Thần tối sầm lại, kích động trong nháy mắt trở nên đóng băng, con mẹ nó tên này không phải đồ giả mạo chứ?
Giang Thái Huyền hơi sửng sốt, kinh ngạc nói: “Ngươi xuống hạng từ khi nào thế?”
Ma Thần kia ngây ngốc, ta xuống hạng lúc nào chứ? Ta vẫn luôn là lão tam mà, ngươi chắc chắn là hàng giả!
“Vị này hẳn là Thanh Thiên Ma Thần đúng không?” Hồng Quân lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, không biết các ngươi là?” Ma Thần kia nhìn về phía ba người có tu vi Thần Đế, mà Giang Thái Huyền thì thấp hơn, chỉ có tu vi Thần Hoàng sơ kỳ.
“Việc này nói ra rất dài, tràng chủ xảy ra chút chuyện, vậy nên trí nhớ có hơi hỗn loạn, rất nhiều việc đều đã quên mất.” Hồng Quân thở dài nói.
“Trí nhớ hỗn loạn? Quên mất rất nhiều thứ?” Ma Thần Thanh Thiên ngẩn người, trong đầu vang lên truyền âm của Hồng Quân: “Vừa rồi vị cường giả Đại Đạo đó ra tay, biểu hiện như thế của tràng chủ có thể làm tê liệt đối phương.”
Ma Thần Thanh Thiên giật mình, thì ra là giả vờ, chỉ là vứt bỏ một vài ký ức chứ không phải hàng giả, nhưng ngay sau đó hắn lại có chút nghi hoặc, nếu cường giả Đại Đạo ra tay thì với chút thực lực này của các ngươi tại sao vẫn sống sót được?
“Nhị đệ, ai hạ cấp của ngươi? Nói cho đại ca biết, đại ca giúp ngươi thăng cấp lại.” Giang Thái Huyền vỗ ngực nói.
“Đại ca, việc này nói ra rất dài, sau khi ngươi đi, Ma Thần Địa Ngục đã tạo phản.” Ma Thần Thanh Thiên sắc mặt âm trầm nói: “Hắn đã đầu nhập vào Ma Thần Võ Đạo, tiểu đệ dốc hết sức lực cũng chỉ có thể chiếm cứ một góc ở chỗ này, chờ đợi đại ca trở về.”
“Địa ngục?” Vẻ mặt Giang Thái Huyền lạnh như băng: “Chúng ta đến chốn lãnh địa của ngươi trước đã, ta có kế hoạch bàn bạc với ngươi.”
“Đại ca theo ta, ba vị cùng tới đi.” Ma Thần Thanh Thiên vung tay lên, một chùm ánh sáng xanh bao trùm bốn người, lao về phía cung điện nơi xa xôi.
Giang Thái Huyền theo Ma Thần Thanh Thiên chạy tới cung điện, trên đường thấy một đạo hồng lưu màu tím từ hư không phía xa chảy đến, xẹt qua trong nháy mắt rồi biến mất ở phương xa.
“Vừa rồi đó là?” Giang Thái Huyền nghi ngờ hỏi.
“Đại ca… tý thì quên rằng bây giờ đại ca mất trí nhớ, vừa rồi là Hồng Mông Loạn Lưu.” Ma Thần Thanh Thiên giải thích: “Trên đỉnh đầu chúng ta ẩn chứa một không gian Hồng Mông, chính là Đại Đạo, Ma Thần Võ Đạo bị nhốt ở bên trong.”
“Bởi vì đại ca đến, vậy nên Võ Đạo nhịn không được động thủ, mang ra một ít Hồng Mông Loạn Lưu.” Ma Thần Thanh Thiên nói: “Đại ca chỉ cần không tiếp xúc là được, bọn ta đều quen rồi.”
“Hồng Mông Loạn Lưu kia không phải là thứ tốt sao?” Giang Thái Huyền nghi hoặc, đó hẳn là Hồng Mông Tử Khí mới đúng.
Đó là lượng lớn Hồng Mông Tử Khí ngưng kết lại một chỗ, hình thành nên một dòng chảy.
“Nếu là Hồng Mông Loạn Lưu bình thường vậy chắc chắn là thứ tốt, nhưng bây giờ nó bị lây nhiễm lực lượng của Ma Thần Võ Đạo, trở thành thứ đòi mạng.” Ma Thần Thanh Thiên nói.
Hồng Mông Loạn Lưu chia làm hai loại, một loại là do Đại Đạo tràn ra, một khi thoát khỏi không gian Hồng Mông sẽ bỏ chạy, sẽ không hội tụ lại một chỗ, hơn nữa số lượng cực ít.
Hồng Mông mà Ma Thần Võ Đạo làm ra thì ngưng tụ thành một cỗ, hóa thành sát khí ngập trời, Thánh Tôn gặp phải cũng chỉ có một con đường chết, chỉ có cường giả đạo tôn vượt qua Thánh Tôn mới có thể sống sót, nhưng cũng sẽ bị thương nặng.