← Quay lại trang sách

Chương 1732 Nghênh chiến

Trong tay Thanh Thiên vừa xuất hiện một tấm bảo luân, chính là chí bảo của hắn, Thiên Chi Thần Luân, ẩn chứa đại đạo thuộc về Thiên, theo sự thăng cấp của hắn thì phẩm chất cũng tăng lên tới cấp bậc Đại Đạo, uy năng vô cùng lớn.

“Thanh Thiên đại đạo!” Thanh Thiên thét dài một tiếng, tóc dài bay lên, đạo văn vô tận tràn ngập, thanh quang tràn lan khắp cả hư không, dung hợp với đạo văn ngưng tụ ra Thanh Thiên đại đạo.

Đối mặt Bàn Cổ, vị tiền bối cấp bậc Đại Đạo này, dù cho hiện tại tu vi Bàn Cổ không đầy đủ, nhưng muốn một phát trấn áp hắn nhất định phải dốc hết toàn lực, tốt nhất là đột ngột ra tay trấn áp khiến cho mọi người không kịp phản ứng lại.

Bàn Cổ hóa ra chân thân Ma Thần vạn trượng, vô lượng đạo văn trải rộng bên ngoài thân thể, đạo văn vô tận hiển hóa, trên không trung ngưng tụ ra một thanh đao phủ cổ xưa, đây chính là chí bảo của hắn có tên gọi Bàn Cổ Phù, dùng đạo văn ngưng tụ mà thành.

Bàn Cổ Phù chân chính đã sớm bị hóa thành bảo vật nằm ở trong tay Hồng Hoang Thánh Nhân, hơn nữa đến cảnh giới này của hắn, đạo văn triển hiện ra chí bảo mới là mạnh nhất.

Bàn Cổ Phù hiện hóa, hư không chấn động, nét mặt lão giả Không Gian trở nên nặng nề, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi: “Làm sao có thể, đạo của hắn so với Đại Đạo viên mãn bình thường còn mạnh hơn?”

Tuy rằng suy giảm cảnh giới, nhưng ánh mắt của lão giả vẫn còn đó, tất cả cường giả Đại Đạo viên mãn so với Bàn Cổ cũng có chỗ không bằng, hiện giờ Bàn Cổ chỉ là tu vi Thần Đế, nếu khôi phục đến đỉnh phong vậy thì sẽ đáng sợ cỡ nào?

E rằng ngay cả cường giả Đại Đạo viên mãn không phải là đối thủ của Bàn Cổ!

Hồng Quân và Dương Mi thì không nói, sự cường đại của Bàn Cổ vào thời kỳ đỉnh phong, hai người bọn họ cộng lại cũng không muốn động thủ, bởi vì hắn thật sự quá đáng sợ, Bàn Cổ thời đỉnh phong khi cường giả cấp bậc Đại Đạo bình thường gặp phải đều phải thành thật lui đi.

“Vẫn may, tu vi chỉ có Thần Đế.” Lão giả Không Gian không hiểu tại sao thở phào nhẹ nhõm, đây quả thực là một con quái vật, lúc trước bản thân còn muốn rót khí lưu màu xám vào trong cơ thể bọn họ, hiện tại xem ra không thể vội vàng làm như vậy, nhất định phải nghĩ biện pháp bí mật hơn.

Nếu lão dám làm như vậy, e rằng còn chưa dung nhập đã nghênh đón một búa của Bàn Cổ, tuy rằng tu vi của hắn chưa khôi phục, nhưng năng lực cảm ứng của cảnh giới cấp bậc Đại Đạo vẫn đáng sợ như trước, đặc biệt là loại tồn tại gần như vượt qua cực hạn này giống Bàn Cổ.

Đối mặt với Thanh Thiên Thần Luân, Thanh Thiên đại đạo cường thịnh, trên mặt Bàn Cổ bao phủ sự lạnh lùng, tay hắn cầm thần phù (*) mạnh mẽ bổ ra.

(*) Phù: búa

Rầm!

Không có bất kỳ thần quang nào, cũng không có bất kỳ khí tức đại đạo nào, chỉ có một nhát cổ xưa không rực rỡ, hư không vỡ vụn, dường như mọi người nghe thấy một tiếng rắc, tựa như có thứ gì đó đang đứt gãy.

“Pháp tắc đại đạo nứt ra, thời kỳ Bàn Cổ toàn thịnh chắc là có năng lực chiến đấu một mình với Đại Đạo.” Lão giả Không Gian lại hít vào một hơi khí lạnh.

Đại Đạo tuy rằng chỉ có thể cùng giằng co với cấp bậc Đại Đạo, nhưng mà không phải vẫn có thể nhốt được cường giả đẳng cấp Đại Đạo hay sao? Nhìn Ma Thần Võ Đạo đi, hắn nhốt ở không gian Hồng Mông bao nhiêu năm, nghĩ không ra cách thoát ra được.

Lão giả Không Gian rõ ràng hơn so với bất kỳ kẻ nào, Đại Đạo một khi bộc phát rốt cuộc có bao nhiêu năng lượng khủng bố, một khi khai chiến với Đại Đạo, cho dù là Ma Thần Võ Đạo cộng thêm lão thì cũng chỉ là nhiều người bị nhốt vào Hồng Mông không gian.

“Sự kiêu ngạo của Thanh Thiên nên bị hao mòn rồi.” Lão giả Không Gian cười lạnh.

Nếu như đổi lại là Hồng Quân và Dương Mi, có lẽ sẽ có một loại kết quả khác, nhưng đối mặt Bàn Cổ, lão giả Không Gian đã không còn chút niềm tin nào đối với Thanh Thiên, dù cho hiện tại Bàn Cổ chỉ có tu vi Thần Đế.

Một nhát của Bàn Cổ trực tiếp khiến cho hư không vỡ vụn, chém nát pháp tắc đại đạo, bổ vào trên Thanh Thiên Thần Luân, Thần Luân lập tức chấn động, bung xõa ra thanh quang nồng đậm, khí tức của Thiên cuồng bạo, ý đồ đánh lui Bàn Cổ.

“Phập!”

Thần âm vĩnh hằng tái xuất, sóng âm cuồn cuộn, lấy Thanh Thiên Thần Luân làm trung tâm, hư không toàn bộ sụp đổ, lan tràn ra ngoài.

Bàn Cổ chân đạp hư không, lần thứ hai giơ lên thần phù, một búa bổ xuống, vẫn là một kích đơn giản như trước, tiếp đó lại nghe tiếng rắc, một đạo pháp tắc đại đạo bị chém đứt.

Thanh Thiên ngay lập tức biến sắc, hắn cảm ứng được, uy năng chí bảo của mình đang yếu bớt đi, dẫn đến bản thân cũng yếu đi.

Bàn Cổ đang chém đạo của Thiên của hắn, ngăn cách hắn liên hệ giữa hắn và Đại Đạo!

Một vị cường giả cấp bậc Đại Đạo thời kỳ cường thịnh nhất, là ở trong vũ trụ của chính mình, bởi vì vô hình trung liên hệ với Đại Đạo, đó chính là một loại khuếch đại và thủ hộ. Loại khuếch đại này có thể rất yếu ớt, nhưng chỉ có chặt đứt khuếch đại và thủ hộ này hắn mới có thể dễ dàng đả thương Ma Thần Thanh Thiên, phá hư chí bảo của hắn.

“Hay cho một Bàn Cổ.” Ma Thần Thanh Thiên hừ lạnh một tiếng, Thanh Thiên đại đạo chấn động, thần uy đại đạo bao phủ hóa thành một đạo thanh quang lao về phía Thanh Thiên Bảo Luân: “Hôm nay liền cứng đối cứng với ngươi, ngươi chỉ có tu vi Thần Đế thì làm sao đánh một trận với tu vi Đại Đạo cùng ta đây?”

Đối với sự uyên thâm về Đại Đạo, hắn không bằng Bàn Cổ, chỉ khi dốc hết sức lực trấn áp Bàn Cổ hắn mới có thể giành được thắng lợi.