← Quay lại trang sách

Chương 1804 Cái này cũng bán à?

Phế thổ Hoàn Cổ, núi đá sừng sững, ngọn núi vây quanh, nhà đá đơn sơ được kiến tạo, đây là Ngũ Hành tịnh thổ.

Giang Thái Huyền dẫn theo ba người Bàn Cổ bước vào Ngũ Hành tịnh thổ, hắn liếc nhìn đạo văn thủ hộ tràn ngập nguy cơ trên bầu trời, trong lòng bốn người thở dài, nếu như cơn mưa khí lưu màu xám vẫn tiếp tục rơi xuống, thì đạo văn thủ hộ này sẽ không kiên trì được nửa năm.

“Lại có người tới.”

Giọng nói già nua vang lên, một lão giả cả người lượn lờ khí lưu màu xám, tản phát ra khí tức mục nát từ một gian phòng đá đi ra.

“Cấp bậc Đại Đạo.” Nội tâm Giang Thái Huyền nghiêm nghị, đây cũng là một vị cường giả cấp bậc Đại Đạo bị khí lưu xám tro ăn mòn quá nghiêm trọng, đã sắp chết rồi.

“Người trẻ tuổi, ánh mặt thật ghê gớm, rất can đảm đấy, tu vi Thần Đế liền tới truy đuổi siêu thoát sao?” Lão giả nhìn về phía Giang Thái Huyền, nụ cười có chút lạnh lẽo và dữ tợn.

“Tại hạ cũng không có năng lực truy đuổi siêu thoát, chỉ là nghe nói Hoàn Cổ Chi Địa đã từng vinh quang vô thượng, được xưng là vũ trụ chưa bao giờ sụp đổ, đặc biệt tới đây để chiêm ngưỡng.” Giang Thái Huyền thản nhiên nói: “Chỉ tiếc hiện giờ lại là dáng vẻ này.”

“Nào có cái gì không suy sụp chứ, có sinh thì sẽ có diệt, nếu đã tới nơi này rồi sớm muộn gì cũng sẽ hiểu được.” Gương mặt già nua của lão giả tựa như lệ quỷ cực kỳ dọa người.

“Vậy sao? Có sinh thì sẽ có diệt, vậy thuận theo tự nhiên tiếp nhận là được rồi, cần gì phải để ý tử vong?” Giang Thái Huyền vung tay giữ lại một luồng khí lưu màu xám: “Có vài người, sống đủ lâu, cũng nên thỏa mãn đi.”

“Vĩnh viễn không có khả năng thỏa mãn, chính là bởi vì hiểu rõ, mới càng không biết đủ.” Lão giả đứng dậy, hai mắt đục ngầu quét về phía ba người Bàn Cổ: “Các ngươi cùng một đường với đám người Vận Mệnh? “

“Không biết, bọn ta từ vũ trụ xa xôi đến đây.” Giang Thái Huyền lắc đầu.

“Không biết là tốt, các ngươi vừa mới tới, khí lưu màu xám ăn mòn không sâu, không nên đi lên đường chết.” Lão giả lại nói.

“Đường chết? Giải quyết như thế nào?” Giang Thái Huyền hoang mang.

“Ngươi rất nhanh sẽ biết.” Lão giả thở dài, khuôn mặt già nua mang theo nét lo âu thật sâu, hai mắt đục ngầu hiện ra ý lạnh hung hãn.

Giang Thái Huyền nhìn lướt qua những phòng đá còn lại, phát hiện cửa đá đóng chặt, không thấy rõ tình huống bên trong, tựa như nơi này chỉ có một mình lão giả.

“Nơi này không có người khác sao? Vận Mệnh ngươi vừa đề cập là ai? Sao không đi gặp vậy?” Giang Thái Huyền nghi hoặc.

“Bọn họ đang chờ, đám người Vận Mệnh chờ ở phía sau.” Lão giả nói.

“À.” Giang Thái Huyền đáp một tiếng, chắp tay nói: “Nói chuyện lâu như thế, còn chưa hỏi tên húy của tiền bối.”

“Mộng Yểm.” Lão giả ngồi xếp bằng, không nói một lời.

Ầm!

Bên ngoài tấm bia đá chấn động, thần quang ngũ sắc bao trùm thiên địa, truyền ra âm thanh của Ngũ Hành: “Trò chơi mới bắt đầu, lần này sẽ là ai đây, sống thêm một nghìn năm nữa, lại có ai ôm hận mà chết, dừng bước tại trước cửa siêu thoát?”

“Trò chơi?” Giang Thái Huyền và ba người Bàn Cổ nhíu mày.

Hai mắt đục ngầu của lão giả mở ra, bộc phát ra hào quang rực rỡ: “Đến rồi, rốt cục không cần chờ nữa, lúc này vẫn là quy củ cũ.”

“Các vị không cần lo lắng, có bằng hữu mới lẫn cũ đến đây, Ngũ Hành trước tiên giảng quy củ cho chư vị, Ngũ Hành tịnh thổ, xem tâm trạng của ta, ban cho một kiện bảo vật có thể làm cho các ngươi trong vòng nghìn năm không sợ khí lưu màu xám, khí lưu màu xámng cơ thể cũng sẽ đình chỉ ăn mòn, nghìn năm sau tác dụng của bảo vật biến mất.”

“Bảo vật lần này là một sợi tóc, sẽ xuất hiện ở hướng Đông cách Ngũ Hành tịnh thổ ba nghìn dặm, Vận Mệnh lão hữu, ngươi có thể lấy được sao? Nếu không lấy được thì nghìn năm sau, thực lực của ngươi còn có thể còn lại mấy phần đây?” Ngũ Hành cười lạnh nói.

Rầm!

Một cỗ khí tức Đại Đạo dâng lên, từng bóng người xông về phía đông ba nghìn dặm, bọn họ muốn đi tranh đoạt sợi tóc kia, kéo dài mệnh sống của mình.

“Không thể không liều mạng một phen.”

Lão giả Mộng Yểm nói nhỏ một tiếng, thần uy bộc phát, mạnh mẽ phóng lên trời, sau đó chạy tới hướng đông, chỉ là còn chưa bay lên đã bị một cỗ năng lượng thật lớn kéo xuống.

“Người trẻ tuổi, ngươi làm gì vậy?” Mộng Yểm lạnh lùng nói, lão bị Giang Thái Huyền kéo xuống.

“Tiền bối chớ vội, cho phép ta giới thiệu một chút.” Giang Thái Huyền cười nhạt nói: “Tại hạ chính là tràng chủ Giang Thái Huyền Thần Ma đạo, ba vị này là cường giả của đạo tràng, Bàn Cổ, Hồng Quân, Dương Mi.”

“Ta quản ngươi là tràng chủ đạo tràng làm gì, cái gì mà Bàn Cổ, Hồng Quân, mau buông tay đi, các ngươi vừa mới tới còn có thể sống thật lâu, tuổi thọ của lão phu không còn nhiều lắm.” Mộng Yểm giận dữ nói.

“Tuổi thọ là vấn đề nhỏ, ngươi cứ tìm bản tràng chủ.” Giang Thái Huyền nhếch miệng nói: “Bản tràng chủ đi lại giữa các đại vũ trụ, chính là thương nhân chuyên nghiệp, từ phàm nhân đến hàng hóa cấp Đại Đạo, đạo tràng đều bán.”

“Mau buông tay!” Mộng Yểm tức giận nói, nếu không phải kiêng kỵ ba người Bàn Cổ, lão sẽ trực tiếp tiêu diệt Giang Thái Huyền.

Các ngươi vừa mới tới, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, con mẹ nó ta thì không được đâu, ta sắp chết rồi.

“Tiền bối thật sự không cần gấp gáo, nhìn xem nguyên khí Đại Đạo này đi, có muốn hay không?” Giang Thái Huyền vung tay lên, một luồng nguyên khí Đại Đạo xuất hiện trong tay.

“Đây là?” Mộng Yểm như bị sét đánh, lão khiếp sợ nhìn nguyên khí Đại Đạo: “Đây là khí tức căn nguyên được pha loãng từ căn nguyên của Đại Đạo?”

“Đúng, giá cả một nghìn vạn nguyên điểm Thần Ma, chỉ cần ngươi có tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Giang Thái Huyền kiêu ngạo nói, sợi nguyên khí Đại Đạo trong lòng bàn tay kia nháy mắt biến hóa, hóa ra vô cùng vô tận, tựa như đại dương mênh mông, trong nháy mắt lại biến mất: “Động tĩnh không nên quá lớn, thứ tốt phải khiêm tốn.”

Mộng Yểm: “…”

Cái này cũng bán à? Ngươi không đùa ta chứ? Vậy ta có cần phải tranh giành sợi mái tóc nào không?