← Quay lại trang sách

- Chương 888

Triệu Húc cười lạnh và nói: "Viên Hổ đã chết rồi."

"Cái gì?" Quách Thăng lấy làm kinh hãi.

"Tần Thiên tính toán sẵn lộ tuyến trở về của chúng tôi nên chặn giết giữa đường."

"Quách quản gia, vụ này không thể không tính đến công lao của ông."

Quách Thăng ngây ra một lúc rồi nói: "Thiếu gia, cậu có ý gì? Tôi làm hỏng chuyện mà có công lao gì, xin thiếu gia ban tội!"

Triệu Phong đứng bên cạnh cười lạnh và nói: "Công lao anh Húc nói là công của ông với Tần Thiên. Nếu không phải ông mật báo thì Tần Thiên có thể dễ dàng đánh bại anh Húc như vậy sao? Cho nên không thể bỏ qua công lao này của ông."

"Quách Thăng, anh Húc có ân trọng như núi với ông, ông nói đi, tại sao phải phản bội anh ấy!"

Cuối cùng Quách Thăng đã rõ, ông ta quỳ mạnh xuống đất rồi trầm giọng nói: "Quách Thăng này trung thành tuyệt đối với thiếu gia, xin thiếu gia suy xét!"

"Thiếu gia, không thể tin Triệu Phong!"

"Tôi cũng cảm thấy Triệu Phong không thể tin."

"Quách quản gia, ông qua đây, tôi cho ông xem một thứ."

Quách Thăng vội quỳ bò qua mấy bước, đi đến bên cạnh Triệu Húc, nhìn thấy video trên máy tính thì kinh ngạc há to miệng.

"Thiếu gia, ngài nghe tôi nói —— "

"Là Triệu Khải hãm hại tôi!"

"Thiếu gia —— "

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết thì Triệu Húc đã cắm con dao gọt trái cây vào tim ông ta.

Quách Thăng há hốc mồm ngã ra phía sau.

Khi thấy ánh mắt ác độc của Triệu Phong, ông ta đã hiểu ra tất cả.

Triệu Phong đã phản bội Triệu Húc, trái lại giúp đỡ Triệu Khải đối phó hắn ta.

Nhưng ông ta không còn cơ hội nói ra nữa.

Triệu Phong tức giận đá một cái lên xác Quách Thăng rồi nói: "Con chó già này, anh Húc tin tưởng mày như vậy, không ngờ mày dám phản bội anh ấy!"

"Kéo ông ta ra ngoài, ném tới bãi tha ma!"

Chờ đám thuộc hạ dọn dẹp xong hiện trường, Triệu Phong thận trọng hỏi: "Anh Húc, tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?"

Triệu Húc hơi mệt mỏi.

Hắn ta vốn cho rằng qua tối nay mình sẽ trở thành người chiến thắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc lộ ra vẻ mặt run sợ như vậy trước mặt mình, nhìn cứ như một đứa trẻ tay chân luống cuống khi phạm sai lầm, trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm u ác độc.

Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Húc, em có một cách có thể giải vây giúp anh."

"Mày có cách gì kia chứ? Mày chỉ là một con chó mà thôi!" Triệu Húc cười lạnh.

Triệu Húc cười lạnh và nói: "Viên Hổ đã chết rồi."

"Cái gì?" Quách Thăng lấy làm kinh hãi.

"Tần Thiên tính toán sẵn lộ tuyến trở về của chúng tôi nên chặn giết giữa đường."

"Quách quản gia, vụ này không thể không tính đến công lao của ông."

Quách Thăng ngây ra một lúc rồi nói: "Thiếu gia, cậu có ý gì? Tôi làm hỏng chuyện mà có công lao gì, xin thiếu gia ban tội!"

Triệu Phong đứng bên cạnh cười lạnh và nói: "Công lao anh Húc nói là công của ông với Tần Thiên. Nếu không phải ông mật báo thì Tần Thiên có thể dễ dàng đánh bại anh Húc như vậy sao? Cho nên không thể bỏ qua công lao này của ông."

"Quách Thăng, anh Húc có ân trọng như núi với ông, ông nói đi, tại sao phải phản bội anh ấy!"

Cuối cùng Quách Thăng đã rõ, ông ta quỳ mạnh xuống đất rồi trầm giọng nói: "Quách Thăng này trung thành tuyệt đối với thiếu gia, xin thiếu gia suy xét!"

"Thiếu gia, không thể tin Triệu Phong!"

"Tôi cũng cảm thấy Triệu Phong không thể tin."

"Quách quản gia, ông qua đây, tôi cho ông xem một thứ."

Quách Thăng vội quỳ bò qua mấy bước, đi đến bên cạnh Triệu Húc, nhìn thấy video trên máy tính thì kinh ngạc há to miệng.

"Thiếu gia, ngài nghe tôi nói —— "

"Là Triệu Khải hãm hại tôi!"

"Thiếu gia —— "

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết thì Triệu Húc đã cắm con dao gọt trái cây vào tim ông ta.

Quách Thăng há hốc mồm ngã ra phía sau.

Khi thấy ánh mắt ác độc của Triệu Phong, ông ta đã hiểu ra tất cả.

Triệu Phong đã phản bội Triệu Húc, trái lại giúp đỡ Triệu Khải đối phó hắn ta.

Nhưng ông ta không còn cơ hội nói ra nữa.

Triệu Phong tức giận đá một cái lên xác Quách Thăng rồi nói: "Con chó già này, anh Húc tin tưởng mày như vậy, không ngờ mày dám phản bội anh ấy!"

"Kéo ông ta ra ngoài, ném tới bãi tha ma!"

Chờ đám thuộc hạ dọn dẹp xong hiện trường, Triệu Phong thận trọng hỏi: "Anh Húc, tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?"

Triệu Húc hơi mệt mỏi.

Hắn ta vốn cho rằng qua tối nay mình sẽ trở thành người chiến thắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc lộ ra vẻ mặt run sợ như vậy trước mặt mình, nhìn cứ như một đứa trẻ tay chân luống cuống khi phạm sai lầm, trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm u ác độc.

Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Húc, em có một cách có thể giải vây giúp anh."

"Mày có cách gì kia chứ? Mày chỉ là một con chó mà thôi!" Triệu Húc cười lạnh.

Triệu Húc cười lạnh và nói: "Viên Hổ đã chết rồi."

"Cái gì?" Quách Thăng lấy làm kinh hãi.

"Tần Thiên tính toán sẵn lộ tuyến trở về của chúng tôi nên chặn giết giữa đường."

"Quách quản gia, vụ này không thể không tính đến công lao của ông."

Quách Thăng ngây ra một lúc rồi nói: "Thiếu gia, cậu có ý gì? Tôi làm hỏng chuyện mà có công lao gì, xin thiếu gia ban tội!"

Triệu Phong đứng bên cạnh cười lạnh và nói: "Công lao anh Húc nói là công của ông với Tần Thiên. Nếu không phải ông mật báo thì Tần Thiên có thể dễ dàng đánh bại anh Húc như vậy sao? Cho nên không thể bỏ qua công lao này của ông."

"Quách Thăng, anh Húc có ân trọng như núi với ông, ông nói đi, tại sao phải phản bội anh ấy!"

Cuối cùng Quách Thăng đã rõ, ông ta quỳ mạnh xuống đất rồi trầm giọng nói: "Quách Thăng này trung thành tuyệt đối với thiếu gia, xin thiếu gia suy xét!"

"Thiếu gia, không thể tin Triệu Phong!"

"Tôi cũng cảm thấy Triệu Phong không thể tin."

"Quách quản gia, ông qua đây, tôi cho ông xem một thứ."

Quách Thăng vội quỳ bò qua mấy bước, đi đến bên cạnh Triệu Húc, nhìn thấy video trên máy tính thì kinh ngạc há to miệng.

"Thiếu gia, ngài nghe tôi nói —— "

"Là Triệu Khải hãm hại tôi!"

"Thiếu gia —— "

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết thì Triệu Húc đã cắm con dao gọt trái cây vào tim ông ta.

Quách Thăng há hốc mồm ngã ra phía sau.

Khi thấy ánh mắt ác độc của Triệu Phong, ông ta đã hiểu ra tất cả.

Triệu Phong đã phản bội Triệu Húc, trái lại giúp đỡ Triệu Khải đối phó hắn ta.

Nhưng ông ta không còn cơ hội nói ra nữa.

Triệu Phong tức giận đá một cái lên xác Quách Thăng rồi nói: "Con chó già này, anh Húc tin tưởng mày như vậy, không ngờ mày dám phản bội anh ấy!"

"Kéo ông ta ra ngoài, ném tới bãi tha ma!"

Chờ đám thuộc hạ dọn dẹp xong hiện trường, Triệu Phong thận trọng hỏi: "Anh Húc, tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?"

Triệu Húc hơi mệt mỏi.

Hắn ta vốn cho rằng qua tối nay mình sẽ trở thành người chiến thắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc lộ ra vẻ mặt run sợ như vậy trước mặt mình, nhìn cứ như một đứa trẻ tay chân luống cuống khi phạm sai lầm, trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm u ác độc.

Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Húc, em có một cách có thể giải vây giúp anh."

"Mày có cách gì kia chứ? Mày chỉ là một con chó mà thôi!" Triệu Húc cười lạnh.

Triệu Húc cười lạnh và nói: "Viên Hổ đã chết rồi."

"Cái gì?" Quách Thăng lấy làm kinh hãi.

"Tần Thiên tính toán sẵn lộ tuyến trở về của chúng tôi nên chặn giết giữa đường."

"Quách quản gia, vụ này không thể không tính đến công lao của ông."

Quách Thăng ngây ra một lúc rồi nói: "Thiếu gia, cậu có ý gì? Tôi làm hỏng chuyện mà có công lao gì, xin thiếu gia ban tội!"

Triệu Phong đứng bên cạnh cười lạnh và nói: "Công lao anh Húc nói là công của ông với Tần Thiên. Nếu không phải ông mật báo thì Tần Thiên có thể dễ dàng đánh bại anh Húc như vậy sao? Cho nên không thể bỏ qua công lao này của ông."

"Quách Thăng, anh Húc có ân trọng như núi với ông, ông nói đi, tại sao phải phản bội anh ấy!"

Cuối cùng Quách Thăng đã rõ, ông ta quỳ mạnh xuống đất rồi trầm giọng nói: "Quách Thăng này trung thành tuyệt đối với thiếu gia, xin thiếu gia suy xét!"

"Thiếu gia, không thể tin Triệu Phong!"

"Tôi cũng cảm thấy Triệu Phong không thể tin."

"Quách quản gia, ông qua đây, tôi cho ông xem một thứ."

Quách Thăng vội quỳ bò qua mấy bước, đi đến bên cạnh Triệu Húc, nhìn thấy video trên máy tính thì kinh ngạc há to miệng.

"Thiếu gia, ngài nghe tôi nói —— "

"Là Triệu Khải hãm hại tôi!"

"Thiếu gia —— "

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết thì Triệu Húc đã cắm con dao gọt trái cây vào tim ông ta.

Quách Thăng há hốc mồm ngã ra phía sau.

Khi thấy ánh mắt ác độc của Triệu Phong, ông ta đã hiểu ra tất cả.

Triệu Phong đã phản bội Triệu Húc, trái lại giúp đỡ Triệu Khải đối phó hắn ta.

Nhưng ông ta không còn cơ hội nói ra nữa.

Triệu Phong tức giận đá một cái lên xác Quách Thăng rồi nói: "Con chó già này, anh Húc tin tưởng mày như vậy, không ngờ mày dám phản bội anh ấy!"

"Kéo ông ta ra ngoài, ném tới bãi tha ma!"

Chờ đám thuộc hạ dọn dẹp xong hiện trường, Triệu Phong thận trọng hỏi: "Anh Húc, tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?"

Triệu Húc hơi mệt mỏi.

Hắn ta vốn cho rằng qua tối nay mình sẽ trở thành người chiến thắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc lộ ra vẻ mặt run sợ như vậy trước mặt mình, nhìn cứ như một đứa trẻ tay chân luống cuống khi phạm sai lầm, trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm u ác độc.

Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Húc, em có một cách có thể giải vây giúp anh."

"Mày có cách gì kia chứ? Mày chỉ là một con chó mà thôi!" Triệu Húc cười lạnh.

"Cái gì?" Quách Thăng lấy làm kinh hãi.

"Tần Thiên tính toán sẵn lộ tuyến trở về của chúng tôi nên chặn giết giữa đường."

"Quách quản gia, vụ này không thể không tính đến công lao của ông."

Quách Thăng ngây ra một lúc rồi nói: "Thiếu gia, cậu có ý gì? Tôi làm hỏng chuyện mà có công lao gì, xin thiếu gia ban tội!"

Triệu Phong đứng bên cạnh cười lạnh và nói: "Công lao anh Húc nói là công của ông với Tần Thiên. Nếu không phải ông mật báo thì Tần Thiên có thể dễ dàng đánh bại anh Húc như vậy sao? Cho nên không thể bỏ qua công lao này của ông."

"Quách Thăng, anh Húc có ân trọng như núi với ông, ông nói đi, tại sao phải phản bội anh ấy!"

Cuối cùng Quách Thăng đã rõ, ông ta quỳ mạnh xuống đất rồi trầm giọng nói: "Quách Thăng này trung thành tuyệt đối với thiếu gia, xin thiếu gia suy xét!"

"Thiếu gia, không thể tin Triệu Phong!"

"Tôi cũng cảm thấy Triệu Phong không thể tin."

"Quách quản gia, ông qua đây, tôi cho ông xem một thứ."

Quách Thăng vội quỳ bò qua mấy bước, đi đến bên cạnh Triệu Húc, nhìn thấy video trên máy tính thì kinh ngạc há to miệng.

"Thiếu gia, ngài nghe tôi nói —— "

"Là Triệu Khải hãm hại tôi!"

"Thiếu gia —— "

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết thì Triệu Húc đã cắm con dao gọt trái cây vào tim ông ta.

Quách Thăng há hốc mồm ngã ra phía sau.

Khi thấy ánh mắt ác độc của Triệu Phong, ông ta đã hiểu ra tất cả.

Triệu Phong đã phản bội Triệu Húc, trái lại giúp đỡ Triệu Khải đối phó hắn ta.

Nhưng ông ta không còn cơ hội nói ra nữa.

Triệu Phong tức giận đá một cái lên xác Quách Thăng rồi nói: "Con chó già này, anh Húc tin tưởng mày như vậy, không ngờ mày dám phản bội anh ấy!"

"Kéo ông ta ra ngoài, ném tới bãi tha ma!"

Chờ đám thuộc hạ dọn dẹp xong hiện trường, Triệu Phong thận trọng hỏi: "Anh Húc, tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?"

Triệu Húc hơi mệt mỏi.

Hắn ta vốn cho rằng qua tối nay mình sẽ trở thành người chiến thắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc lộ ra vẻ mặt run sợ như vậy trước mặt mình, nhìn cứ như một đứa trẻ tay chân luống cuống khi phạm sai lầm, trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm u ác độc.

Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Húc, em có một cách có thể giải vây giúp anh."

"Mày có cách gì kia chứ? Mày chỉ là một con chó mà thôi!" Triệu Húc cười lạnh.

"Tần Thiên tính toán sẵn lộ tuyến trở về của chúng tôi nên chặn giết giữa đường."

"Quách quản gia, vụ này không thể không tính đến công lao của ông."

Quách Thăng ngây ra một lúc rồi nói: "Thiếu gia, cậu có ý gì? Tôi làm hỏng chuyện mà có công lao gì, xin thiếu gia ban tội!"

Triệu Phong đứng bên cạnh cười lạnh và nói: "Công lao anh Húc nói là công của ông với Tần Thiên. Nếu không phải ông mật báo thì Tần Thiên có thể dễ dàng đánh bại anh Húc như vậy sao? Cho nên không thể bỏ qua công lao này của ông."

"Quách Thăng, anh Húc có ân trọng như núi với ông, ông nói đi, tại sao phải phản bội anh ấy!"

Cuối cùng Quách Thăng đã rõ, ông ta quỳ mạnh xuống đất rồi trầm giọng nói: "Quách Thăng này trung thành tuyệt đối với thiếu gia, xin thiếu gia suy xét!"

"Thiếu gia, không thể tin Triệu Phong!"

"Tôi cũng cảm thấy Triệu Phong không thể tin."

"Quách quản gia, ông qua đây, tôi cho ông xem một thứ."

Quách Thăng vội quỳ bò qua mấy bước, đi đến bên cạnh Triệu Húc, nhìn thấy video trên máy tính thì kinh ngạc há to miệng.

"Thiếu gia, ngài nghe tôi nói —— "

"Là Triệu Khải hãm hại tôi!"

"Thiếu gia —— "

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết thì Triệu Húc đã cắm con dao gọt trái cây vào tim ông ta.

Quách Thăng há hốc mồm ngã ra phía sau.

Khi thấy ánh mắt ác độc của Triệu Phong, ông ta đã hiểu ra tất cả.

Triệu Phong đã phản bội Triệu Húc, trái lại giúp đỡ Triệu Khải đối phó hắn ta.

Nhưng ông ta không còn cơ hội nói ra nữa.

Triệu Phong tức giận đá một cái lên xác Quách Thăng rồi nói: "Con chó già này, anh Húc tin tưởng mày như vậy, không ngờ mày dám phản bội anh ấy!"

"Kéo ông ta ra ngoài, ném tới bãi tha ma!"

Chờ đám thuộc hạ dọn dẹp xong hiện trường, Triệu Phong thận trọng hỏi: "Anh Húc, tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?"

Triệu Húc hơi mệt mỏi.

Hắn ta vốn cho rằng qua tối nay mình sẽ trở thành người chiến thắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc lộ ra vẻ mặt run sợ như vậy trước mặt mình, nhìn cứ như một đứa trẻ tay chân luống cuống khi phạm sai lầm, trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm u ác độc.

Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Húc, em có một cách có thể giải vây giúp anh."

"Mày có cách gì kia chứ? Mày chỉ là một con chó mà thôi!" Triệu Húc cười lạnh.

"Quách quản gia, vụ này không thể không tính đến công lao của ông."

Quách Thăng ngây ra một lúc rồi nói: "Thiếu gia, cậu có ý gì? Tôi làm hỏng chuyện mà có công lao gì, xin thiếu gia ban tội!"

Triệu Phong đứng bên cạnh cười lạnh và nói: "Công lao anh Húc nói là công của ông với Tần Thiên. Nếu không phải ông mật báo thì Tần Thiên có thể dễ dàng đánh bại anh Húc như vậy sao? Cho nên không thể bỏ qua công lao này của ông."

"Quách Thăng, anh Húc có ân trọng như núi với ông, ông nói đi, tại sao phải phản bội anh ấy!"

Cuối cùng Quách Thăng đã rõ, ông ta quỳ mạnh xuống đất rồi trầm giọng nói: "Quách Thăng này trung thành tuyệt đối với thiếu gia, xin thiếu gia suy xét!"

"Thiếu gia, không thể tin Triệu Phong!"

"Tôi cũng cảm thấy Triệu Phong không thể tin."

"Quách quản gia, ông qua đây, tôi cho ông xem một thứ."

Quách Thăng vội quỳ bò qua mấy bước, đi đến bên cạnh Triệu Húc, nhìn thấy video trên máy tính thì kinh ngạc há to miệng.

"Thiếu gia, ngài nghe tôi nói —— "

"Là Triệu Khải hãm hại tôi!"

"Thiếu gia —— "

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết thì Triệu Húc đã cắm con dao gọt trái cây vào tim ông ta.

Quách Thăng há hốc mồm ngã ra phía sau.

Khi thấy ánh mắt ác độc của Triệu Phong, ông ta đã hiểu ra tất cả.

Triệu Phong đã phản bội Triệu Húc, trái lại giúp đỡ Triệu Khải đối phó hắn ta.

Nhưng ông ta không còn cơ hội nói ra nữa.

Triệu Phong tức giận đá một cái lên xác Quách Thăng rồi nói: "Con chó già này, anh Húc tin tưởng mày như vậy, không ngờ mày dám phản bội anh ấy!"

"Kéo ông ta ra ngoài, ném tới bãi tha ma!"

Chờ đám thuộc hạ dọn dẹp xong hiện trường, Triệu Phong thận trọng hỏi: "Anh Húc, tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?"

Triệu Húc hơi mệt mỏi.

Hắn ta vốn cho rằng qua tối nay mình sẽ trở thành người chiến thắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc lộ ra vẻ mặt run sợ như vậy trước mặt mình, nhìn cứ như một đứa trẻ tay chân luống cuống khi phạm sai lầm, trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm u ác độc.

Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Húc, em có một cách có thể giải vây giúp anh."

"Mày có cách gì kia chứ? Mày chỉ là một con chó mà thôi!" Triệu Húc cười lạnh.

Quách Thăng ngây ra một lúc rồi nói: "Thiếu gia, cậu có ý gì? Tôi làm hỏng chuyện mà có công lao gì, xin thiếu gia ban tội!"

Triệu Phong đứng bên cạnh cười lạnh và nói: "Công lao anh Húc nói là công của ông với Tần Thiên. Nếu không phải ông mật báo thì Tần Thiên có thể dễ dàng đánh bại anh Húc như vậy sao? Cho nên không thể bỏ qua công lao này của ông."

"Quách Thăng, anh Húc có ân trọng như núi với ông, ông nói đi, tại sao phải phản bội anh ấy!"

Cuối cùng Quách Thăng đã rõ, ông ta quỳ mạnh xuống đất rồi trầm giọng nói: "Quách Thăng này trung thành tuyệt đối với thiếu gia, xin thiếu gia suy xét!"

"Thiếu gia, không thể tin Triệu Phong!"

"Tôi cũng cảm thấy Triệu Phong không thể tin."

"Quách quản gia, ông qua đây, tôi cho ông xem một thứ."

Quách Thăng vội quỳ bò qua mấy bước, đi đến bên cạnh Triệu Húc, nhìn thấy video trên máy tính thì kinh ngạc há to miệng.

"Thiếu gia, ngài nghe tôi nói —— "

"Là Triệu Khải hãm hại tôi!"

"Thiếu gia —— "

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết thì Triệu Húc đã cắm con dao gọt trái cây vào tim ông ta.

Quách Thăng há hốc mồm ngã ra phía sau.

Khi thấy ánh mắt ác độc của Triệu Phong, ông ta đã hiểu ra tất cả.

Triệu Phong đã phản bội Triệu Húc, trái lại giúp đỡ Triệu Khải đối phó hắn ta.

Nhưng ông ta không còn cơ hội nói ra nữa.

Triệu Phong tức giận đá một cái lên xác Quách Thăng rồi nói: "Con chó già này, anh Húc tin tưởng mày như vậy, không ngờ mày dám phản bội anh ấy!"

"Kéo ông ta ra ngoài, ném tới bãi tha ma!"

Chờ đám thuộc hạ dọn dẹp xong hiện trường, Triệu Phong thận trọng hỏi: "Anh Húc, tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?"

Triệu Húc hơi mệt mỏi.

Hắn ta vốn cho rằng qua tối nay mình sẽ trở thành người chiến thắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc lộ ra vẻ mặt run sợ như vậy trước mặt mình, nhìn cứ như một đứa trẻ tay chân luống cuống khi phạm sai lầm, trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm u ác độc.

Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Húc, em có một cách có thể giải vây giúp anh."

"Mày có cách gì kia chứ? Mày chỉ là một con chó mà thôi!" Triệu Húc cười lạnh.

Triệu Phong đứng bên cạnh cười lạnh và nói: "Công lao anh Húc nói là công của ông với Tần Thiên. Nếu không phải ông mật báo thì Tần Thiên có thể dễ dàng đánh bại anh Húc như vậy sao? Cho nên không thể bỏ qua công lao này của ông."

"Quách Thăng, anh Húc có ân trọng như núi với ông, ông nói đi, tại sao phải phản bội anh ấy!"

Cuối cùng Quách Thăng đã rõ, ông ta quỳ mạnh xuống đất rồi trầm giọng nói: "Quách Thăng này trung thành tuyệt đối với thiếu gia, xin thiếu gia suy xét!"

"Thiếu gia, không thể tin Triệu Phong!"

"Tôi cũng cảm thấy Triệu Phong không thể tin."

"Quách quản gia, ông qua đây, tôi cho ông xem một thứ."

Quách Thăng vội quỳ bò qua mấy bước, đi đến bên cạnh Triệu Húc, nhìn thấy video trên máy tính thì kinh ngạc há to miệng.

"Thiếu gia, ngài nghe tôi nói —— "

"Là Triệu Khải hãm hại tôi!"

"Thiếu gia —— "

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết thì Triệu Húc đã cắm con dao gọt trái cây vào tim ông ta.

Quách Thăng há hốc mồm ngã ra phía sau.

Khi thấy ánh mắt ác độc của Triệu Phong, ông ta đã hiểu ra tất cả.

Triệu Phong đã phản bội Triệu Húc, trái lại giúp đỡ Triệu Khải đối phó hắn ta.

Nhưng ông ta không còn cơ hội nói ra nữa.

Triệu Phong tức giận đá một cái lên xác Quách Thăng rồi nói: "Con chó già này, anh Húc tin tưởng mày như vậy, không ngờ mày dám phản bội anh ấy!"

"Kéo ông ta ra ngoài, ném tới bãi tha ma!"

Chờ đám thuộc hạ dọn dẹp xong hiện trường, Triệu Phong thận trọng hỏi: "Anh Húc, tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?"

Triệu Húc hơi mệt mỏi.

Hắn ta vốn cho rằng qua tối nay mình sẽ trở thành người chiến thắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc lộ ra vẻ mặt run sợ như vậy trước mặt mình, nhìn cứ như một đứa trẻ tay chân luống cuống khi phạm sai lầm, trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm u ác độc.

Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Húc, em có một cách có thể giải vây giúp anh."

"Mày có cách gì kia chứ? Mày chỉ là một con chó mà thôi!" Triệu Húc cười lạnh.

"Quách Thăng, anh Húc có ân trọng như núi với ông, ông nói đi, tại sao phải phản bội anh ấy!"

Cuối cùng Quách Thăng đã rõ, ông ta quỳ mạnh xuống đất rồi trầm giọng nói: "Quách Thăng này trung thành tuyệt đối với thiếu gia, xin thiếu gia suy xét!"

"Thiếu gia, không thể tin Triệu Phong!"

"Tôi cũng cảm thấy Triệu Phong không thể tin."

"Quách quản gia, ông qua đây, tôi cho ông xem một thứ."

Quách Thăng vội quỳ bò qua mấy bước, đi đến bên cạnh Triệu Húc, nhìn thấy video trên máy tính thì kinh ngạc há to miệng.

"Thiếu gia, ngài nghe tôi nói —— "

"Là Triệu Khải hãm hại tôi!"

"Thiếu gia —— "

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết thì Triệu Húc đã cắm con dao gọt trái cây vào tim ông ta.

Quách Thăng há hốc mồm ngã ra phía sau.

Khi thấy ánh mắt ác độc của Triệu Phong, ông ta đã hiểu ra tất cả.

Triệu Phong đã phản bội Triệu Húc, trái lại giúp đỡ Triệu Khải đối phó hắn ta.

Nhưng ông ta không còn cơ hội nói ra nữa.

Triệu Phong tức giận đá một cái lên xác Quách Thăng rồi nói: "Con chó già này, anh Húc tin tưởng mày như vậy, không ngờ mày dám phản bội anh ấy!"

"Kéo ông ta ra ngoài, ném tới bãi tha ma!"

Chờ đám thuộc hạ dọn dẹp xong hiện trường, Triệu Phong thận trọng hỏi: "Anh Húc, tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?"

Triệu Húc hơi mệt mỏi.

Hắn ta vốn cho rằng qua tối nay mình sẽ trở thành người chiến thắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc lộ ra vẻ mặt run sợ như vậy trước mặt mình, nhìn cứ như một đứa trẻ tay chân luống cuống khi phạm sai lầm, trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm u ác độc.

Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Húc, em có một cách có thể giải vây giúp anh."

"Mày có cách gì kia chứ? Mày chỉ là một con chó mà thôi!" Triệu Húc cười lạnh.

Cuối cùng Quách Thăng đã rõ, ông ta quỳ mạnh xuống đất rồi trầm giọng nói: "Quách Thăng này trung thành tuyệt đối với thiếu gia, xin thiếu gia suy xét!"

"Thiếu gia, không thể tin Triệu Phong!"

"Tôi cũng cảm thấy Triệu Phong không thể tin."

"Quách quản gia, ông qua đây, tôi cho ông xem một thứ."

Quách Thăng vội quỳ bò qua mấy bước, đi đến bên cạnh Triệu Húc, nhìn thấy video trên máy tính thì kinh ngạc há to miệng.

"Thiếu gia, ngài nghe tôi nói —— "

"Là Triệu Khải hãm hại tôi!"

"Thiếu gia —— "

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết thì Triệu Húc đã cắm con dao gọt trái cây vào tim ông ta.

Quách Thăng há hốc mồm ngã ra phía sau.

Khi thấy ánh mắt ác độc của Triệu Phong, ông ta đã hiểu ra tất cả.

Triệu Phong đã phản bội Triệu Húc, trái lại giúp đỡ Triệu Khải đối phó hắn ta.

Nhưng ông ta không còn cơ hội nói ra nữa.

Triệu Phong tức giận đá một cái lên xác Quách Thăng rồi nói: "Con chó già này, anh Húc tin tưởng mày như vậy, không ngờ mày dám phản bội anh ấy!"

"Kéo ông ta ra ngoài, ném tới bãi tha ma!"

Chờ đám thuộc hạ dọn dẹp xong hiện trường, Triệu Phong thận trọng hỏi: "Anh Húc, tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?"

Triệu Húc hơi mệt mỏi.

Hắn ta vốn cho rằng qua tối nay mình sẽ trở thành người chiến thắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc lộ ra vẻ mặt run sợ như vậy trước mặt mình, nhìn cứ như một đứa trẻ tay chân luống cuống khi phạm sai lầm, trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm u ác độc.

Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Húc, em có một cách có thể giải vây giúp anh."

"Mày có cách gì kia chứ? Mày chỉ là một con chó mà thôi!" Triệu Húc cười lạnh.

"Thiếu gia, không thể tin Triệu Phong!"

"Tôi cũng cảm thấy Triệu Phong không thể tin."

"Quách quản gia, ông qua đây, tôi cho ông xem một thứ."

Quách Thăng vội quỳ bò qua mấy bước, đi đến bên cạnh Triệu Húc, nhìn thấy video trên máy tính thì kinh ngạc há to miệng.

"Thiếu gia, ngài nghe tôi nói —— "

"Là Triệu Khải hãm hại tôi!"

"Thiếu gia —— "

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết thì Triệu Húc đã cắm con dao gọt trái cây vào tim ông ta.

Quách Thăng há hốc mồm ngã ra phía sau.

Khi thấy ánh mắt ác độc của Triệu Phong, ông ta đã hiểu ra tất cả.

Triệu Phong đã phản bội Triệu Húc, trái lại giúp đỡ Triệu Khải đối phó hắn ta.

Nhưng ông ta không còn cơ hội nói ra nữa.

Triệu Phong tức giận đá một cái lên xác Quách Thăng rồi nói: "Con chó già này, anh Húc tin tưởng mày như vậy, không ngờ mày dám phản bội anh ấy!"

"Kéo ông ta ra ngoài, ném tới bãi tha ma!"

Chờ đám thuộc hạ dọn dẹp xong hiện trường, Triệu Phong thận trọng hỏi: "Anh Húc, tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?"

Triệu Húc hơi mệt mỏi.

Hắn ta vốn cho rằng qua tối nay mình sẽ trở thành người chiến thắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc lộ ra vẻ mặt run sợ như vậy trước mặt mình, nhìn cứ như một đứa trẻ tay chân luống cuống khi phạm sai lầm, trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm u ác độc.

Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Húc, em có một cách có thể giải vây giúp anh."

"Mày có cách gì kia chứ? Mày chỉ là một con chó mà thôi!" Triệu Húc cười lạnh.

"Tôi cũng cảm thấy Triệu Phong không thể tin."

"Quách quản gia, ông qua đây, tôi cho ông xem một thứ."

Quách Thăng vội quỳ bò qua mấy bước, đi đến bên cạnh Triệu Húc, nhìn thấy video trên máy tính thì kinh ngạc há to miệng.

"Thiếu gia, ngài nghe tôi nói —— "

"Là Triệu Khải hãm hại tôi!"

"Thiếu gia —— "

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết thì Triệu Húc đã cắm con dao gọt trái cây vào tim ông ta.

Quách Thăng há hốc mồm ngã ra phía sau.

Khi thấy ánh mắt ác độc của Triệu Phong, ông ta đã hiểu ra tất cả.

Triệu Phong đã phản bội Triệu Húc, trái lại giúp đỡ Triệu Khải đối phó hắn ta.

Nhưng ông ta không còn cơ hội nói ra nữa.

Triệu Phong tức giận đá một cái lên xác Quách Thăng rồi nói: "Con chó già này, anh Húc tin tưởng mày như vậy, không ngờ mày dám phản bội anh ấy!"

"Kéo ông ta ra ngoài, ném tới bãi tha ma!"

Chờ đám thuộc hạ dọn dẹp xong hiện trường, Triệu Phong thận trọng hỏi: "Anh Húc, tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?"

Triệu Húc hơi mệt mỏi.

Hắn ta vốn cho rằng qua tối nay mình sẽ trở thành người chiến thắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc lộ ra vẻ mặt run sợ như vậy trước mặt mình, nhìn cứ như một đứa trẻ tay chân luống cuống khi phạm sai lầm, trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm u ác độc.

Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Húc, em có một cách có thể giải vây giúp anh."

"Mày có cách gì kia chứ? Mày chỉ là một con chó mà thôi!" Triệu Húc cười lạnh.

"Quách quản gia, ông qua đây, tôi cho ông xem một thứ."

Quách Thăng vội quỳ bò qua mấy bước, đi đến bên cạnh Triệu Húc, nhìn thấy video trên máy tính thì kinh ngạc há to miệng.

"Thiếu gia, ngài nghe tôi nói —— "

"Là Triệu Khải hãm hại tôi!"

"Thiếu gia —— "

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết thì Triệu Húc đã cắm con dao gọt trái cây vào tim ông ta.

Quách Thăng há hốc mồm ngã ra phía sau.

Khi thấy ánh mắt ác độc của Triệu Phong, ông ta đã hiểu ra tất cả.

Triệu Phong đã phản bội Triệu Húc, trái lại giúp đỡ Triệu Khải đối phó hắn ta.

Nhưng ông ta không còn cơ hội nói ra nữa.

Triệu Phong tức giận đá một cái lên xác Quách Thăng rồi nói: "Con chó già này, anh Húc tin tưởng mày như vậy, không ngờ mày dám phản bội anh ấy!"

"Kéo ông ta ra ngoài, ném tới bãi tha ma!"

Chờ đám thuộc hạ dọn dẹp xong hiện trường, Triệu Phong thận trọng hỏi: "Anh Húc, tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?"

Triệu Húc hơi mệt mỏi.

Hắn ta vốn cho rằng qua tối nay mình sẽ trở thành người chiến thắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc lộ ra vẻ mặt run sợ như vậy trước mặt mình, nhìn cứ như một đứa trẻ tay chân luống cuống khi phạm sai lầm, trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm u ác độc.

Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Húc, em có một cách có thể giải vây giúp anh."

"Mày có cách gì kia chứ? Mày chỉ là một con chó mà thôi!" Triệu Húc cười lạnh.

Quách Thăng vội quỳ bò qua mấy bước, đi đến bên cạnh Triệu Húc, nhìn thấy video trên máy tính thì kinh ngạc há to miệng.

"Thiếu gia, ngài nghe tôi nói —— "

"Là Triệu Khải hãm hại tôi!"

"Thiếu gia —— "

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết thì Triệu Húc đã cắm con dao gọt trái cây vào tim ông ta.

Quách Thăng há hốc mồm ngã ra phía sau.

Khi thấy ánh mắt ác độc của Triệu Phong, ông ta đã hiểu ra tất cả.

Triệu Phong đã phản bội Triệu Húc, trái lại giúp đỡ Triệu Khải đối phó hắn ta.

Nhưng ông ta không còn cơ hội nói ra nữa.

Triệu Phong tức giận đá một cái lên xác Quách Thăng rồi nói: "Con chó già này, anh Húc tin tưởng mày như vậy, không ngờ mày dám phản bội anh ấy!"

"Kéo ông ta ra ngoài, ném tới bãi tha ma!"

Chờ đám thuộc hạ dọn dẹp xong hiện trường, Triệu Phong thận trọng hỏi: "Anh Húc, tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?"

Triệu Húc hơi mệt mỏi.

Hắn ta vốn cho rằng qua tối nay mình sẽ trở thành người chiến thắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc lộ ra vẻ mặt run sợ như vậy trước mặt mình, nhìn cứ như một đứa trẻ tay chân luống cuống khi phạm sai lầm, trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm u ác độc.

Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Húc, em có một cách có thể giải vây giúp anh."

"Mày có cách gì kia chứ? Mày chỉ là một con chó mà thôi!" Triệu Húc cười lạnh.

"Thiếu gia, ngài nghe tôi nói —— "

"Là Triệu Khải hãm hại tôi!"

"Thiếu gia —— "

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết thì Triệu Húc đã cắm con dao gọt trái cây vào tim ông ta.

Quách Thăng há hốc mồm ngã ra phía sau.

Khi thấy ánh mắt ác độc của Triệu Phong, ông ta đã hiểu ra tất cả.

Triệu Phong đã phản bội Triệu Húc, trái lại giúp đỡ Triệu Khải đối phó hắn ta.

Nhưng ông ta không còn cơ hội nói ra nữa.

Triệu Phong tức giận đá một cái lên xác Quách Thăng rồi nói: "Con chó già này, anh Húc tin tưởng mày như vậy, không ngờ mày dám phản bội anh ấy!"

"Kéo ông ta ra ngoài, ném tới bãi tha ma!"

Chờ đám thuộc hạ dọn dẹp xong hiện trường, Triệu Phong thận trọng hỏi: "Anh Húc, tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?"

Triệu Húc hơi mệt mỏi.

Hắn ta vốn cho rằng qua tối nay mình sẽ trở thành người chiến thắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc lộ ra vẻ mặt run sợ như vậy trước mặt mình, nhìn cứ như một đứa trẻ tay chân luống cuống khi phạm sai lầm, trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm u ác độc.

Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Húc, em có một cách có thể giải vây giúp anh."

"Mày có cách gì kia chứ? Mày chỉ là một con chó mà thôi!" Triệu Húc cười lạnh.

"Là Triệu Khải hãm hại tôi!"

"Thiếu gia —— "

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết thì Triệu Húc đã cắm con dao gọt trái cây vào tim ông ta.

Quách Thăng há hốc mồm ngã ra phía sau.

Khi thấy ánh mắt ác độc của Triệu Phong, ông ta đã hiểu ra tất cả.

Triệu Phong đã phản bội Triệu Húc, trái lại giúp đỡ Triệu Khải đối phó hắn ta.

Nhưng ông ta không còn cơ hội nói ra nữa.

Triệu Phong tức giận đá một cái lên xác Quách Thăng rồi nói: "Con chó già này, anh Húc tin tưởng mày như vậy, không ngờ mày dám phản bội anh ấy!"

"Kéo ông ta ra ngoài, ném tới bãi tha ma!"

Chờ đám thuộc hạ dọn dẹp xong hiện trường, Triệu Phong thận trọng hỏi: "Anh Húc, tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?"

Triệu Húc hơi mệt mỏi.

Hắn ta vốn cho rằng qua tối nay mình sẽ trở thành người chiến thắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc lộ ra vẻ mặt run sợ như vậy trước mặt mình, nhìn cứ như một đứa trẻ tay chân luống cuống khi phạm sai lầm, trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm u ác độc.

Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Húc, em có một cách có thể giải vây giúp anh."

"Mày có cách gì kia chứ? Mày chỉ là một con chó mà thôi!" Triệu Húc cười lạnh.

"Thiếu gia —— "

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết thì Triệu Húc đã cắm con dao gọt trái cây vào tim ông ta.

Quách Thăng há hốc mồm ngã ra phía sau.

Khi thấy ánh mắt ác độc của Triệu Phong, ông ta đã hiểu ra tất cả.

Triệu Phong đã phản bội Triệu Húc, trái lại giúp đỡ Triệu Khải đối phó hắn ta.

Nhưng ông ta không còn cơ hội nói ra nữa.

Triệu Phong tức giận đá một cái lên xác Quách Thăng rồi nói: "Con chó già này, anh Húc tin tưởng mày như vậy, không ngờ mày dám phản bội anh ấy!"

"Kéo ông ta ra ngoài, ném tới bãi tha ma!"

Chờ đám thuộc hạ dọn dẹp xong hiện trường, Triệu Phong thận trọng hỏi: "Anh Húc, tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?"

Triệu Húc hơi mệt mỏi.

Hắn ta vốn cho rằng qua tối nay mình sẽ trở thành người chiến thắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc lộ ra vẻ mặt run sợ như vậy trước mặt mình, nhìn cứ như một đứa trẻ tay chân luống cuống khi phạm sai lầm, trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm u ác độc.

Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Húc, em có một cách có thể giải vây giúp anh."

"Mày có cách gì kia chứ? Mày chỉ l