- Chương 322 Ta không cần loại bảo vệ như vậy
Huyền Thiên Minh chăm chú lắng nghe phân tích của nàng, thấy nàng ngừng lại, lúc này mới nói: “Cho nên đại doanh phải gia tăng thao luyện, biên quan cũng phải bố phòng, Bình Nam Vương đã tám trăm dặm gia cấp truyền lệnh bộ hạ cũ đề cao cảnh giác, phía ta bên này cũng trở nên bận rộn theo. Tây bắc tướng sĩ cũng không cần bận tâm quá, có thể phía bắc đại doanh muốn chịu đựng trận hàn đông này, là khảo nghiệm.”
Phượng Vũ Hoành không trải qua mùa đông tại thời đại này, buột miệng hỏi nói: Rất lạnh sao?
Huyền Thiên Minh gật đầu: “Đâu chỉ lạnh, mà là có thể xuyên thấu qua da thịt trực tiếp tổn thương xương cốt. Phương Bắc Đại Thuận trải dài, lúc trước lão tổ tông đấu tranh trang giành thiên hạ, chỉ lo mở rộng đất đai biên giới, lại không nghĩ nhiều về khai thác lãnh thổ sau này, phải bảo vệ như thế nào.”
“Vậy đến mùa này, phương Bắc chẳng phải là gặp tai họa sao?”
“Hàng năm cũng có tai họa, chỉ là luôn cảm thấy năm nay lạnh hơn nhiều, sợ là sẽ nghiêm trọng hơn.” Ánh mắt Huyền Thiên Minh trở nên thâm thúy, nói đến tai họa mùa đông của Đại Thuận, nhan sắc đóa tử liên ở mi tâm dường như sâu hơn chút.
“Vậy chàng cẩn thận.” Nàng chủ động nhét tay mình vào trong lòng bàn tay của hắn, mới đi qua một chút đã bị cầm chặt: “Chuyện trong đại doanh ta không hiểu, tai họa mùa đông của Đại Thuận cũng là lần đầu nghe nói, xem ra ta vẫn là biết quá ít vê ngoại giới, chờ thời điểm chàng có thể nói tất cả với ta, ta sẽ cũng chàng phân ưu."
Nói vậy rất được lòng Huyền Thiên Minh: “Thời điểm †a bận rộn, nàng có gì không hiểu có thể đi hỏi Thất ca, hắn biết gì sẽ nói nấy.”
“Được.” Phượng Vũ Hoành nghiêm túc gật đầu, cũng nghiêm túc nhớ chuyện hai người đã nói hôm nay. Âm thầm quyết định sau này sẽ trở về tìm hiểu Đại Thuận nhiều một chút, những chuyện Huyền Thiên Minh phải làm không phải chuyện gì cũng có thể nói với nàng, nàng cũng không thể bị hỏi gì cũng không biết. Theo tâm tư của Hoàng thượng đối với đứa con trai này, ban thưởng và bảo vệ nàng, hơn nữa hôm nay còn lấy phong thái hung hăng như vậy nhúng tay chuyện nhà triều thân, đem Diêu thị một lần nữa lên vị trí chủ mẫu Phượng gia, không thể không nghỉ ngờ là vì nàng mà lót đường. Có thân phận đích nữ, tương lai nàng lại mang theo trâm phượng như thế mới đúng.
“Chuyện bên đại doanh xong thì tìm ta, ta trị chân cho chàng.” Nàng gục đầu xuống, ánh mắt rơi trên hai chân hắn: “Nhất định là rất đau.”
“Thói quen." Hắn đáp, lại hỏi nàng: “Nàng là chê ta ngồi xe lăn rất phiền toái đúng không?”
“Sao có thể?” Phượng Vũ Hoành lắc đầu: “Ta biết Hoàng thượng như thế này đối với chàng là một loại bảo. vệ, nhưng ta biết chàng cũng không muốn.”
Con mắt Phấn Đại hơi chuyển động, chủ động tiến lên nói: “Nhị tỷ ngồi trong xe đi, để Phấn Đại ngồi cùng phu xe ở bên ngoài là được.”
Bây giờ ngày đông giá rét, Phấn Đại là tiểu thư lại ngồi cùng phu xe ở phía ngoài, không đông chết thì cũng lột da, Phượng Vũ Hoành sao có thể đồng ý.
“Đa tạ tâm ý tứ muội, nhưng ngoài trời giá lạnh đất đống băng, ngươi ngồi ngoài như thế tỷ sao có thể yên †âm. Trong cung đã chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta mang theo Tưởng Dung qua bên kia ngồi là được rồi, các người có thể ngồi thoải mái một chút.” Nói xong, cũng không nhìn Trâm Ngư và Phấn Đại, lôi Tưởng Dung theo đi về phía khác.
Huyền Thiên Minh chăm chú lắng nghe phân tích của nàng, thấy nàng ngừng lại, lúc này mới nói: “Cho nên đại doanh phải gia tăng thao luyện, biên quan cũng phải bố phòng, Bình Nam Vương đã tám trăm dặm gia cấp truyền lệnh bộ hạ cũ đề cao cảnh giác, phía ta bên này cũng trở nên bận rộn theo. Tây bắc tướng sĩ cũng không cần bận tâm quá, có thể phía bắc đại doanh muốn chịu đựng trận hàn đông này, là khảo nghiệm.”
Phượng Vũ Hoành không trải qua mùa đông tại thời đại này, buột miệng hỏi nói: Rất lạnh sao?
Huyền Thiên Minh gật đầu: “Đâu chỉ lạnh, mà là có thể xuyên thấu qua da thịt trực tiếp tổn thương xương cốt. Phương Bắc Đại Thuận trải dài, lúc trước lão tổ tông đấu tranh trang giành thiên hạ, chỉ lo mở rộng đất đai biên giới, lại không nghĩ nhiều về khai thác lãnh thổ sau này, phải bảo vệ như thế nào.”
“Vậy đến mùa này, phương Bắc chẳng phải là gặp tai họa sao?”
“Hàng năm cũng có tai họa, chỉ là luôn cảm thấy năm nay lạnh hơn nhiều, sợ là sẽ nghiêm trọng hơn.” Ánh mắt Huyền Thiên Minh trở nên thâm thúy, nói đến tai họa mùa đông của Đại Thuận, nhan sắc đóa tử liên ở mi tâm dường như sâu hơn chút.
“Vậy chàng cẩn thận.” Nàng chủ động nhét tay mình vào trong lòng bàn tay của hắn, mới đi qua một chút đã bị cầm chặt: “Chuyện trong đại doanh ta không hiểu, tai họa mùa đông của Đại Thuận cũng là lần đầu nghe nói, xem ra ta vẫn là biết quá ít vê ngoại giới, chờ thời điểm chàng có thể nói tất cả với ta, ta sẽ cũng chàng phân ưu."
Nói vậy rất được lòng Huyền Thiên Minh: “Thời điểm †a bận rộn, nàng có gì không hiểu có thể đi hỏi Thất ca, hắn biết gì sẽ nói nấy.”
“Được.” Phượng Vũ Hoành nghiêm túc gật đầu, cũng nghiêm túc nhớ chuyện hai người đã nói hôm nay. Âm thầm quyết định sau này sẽ trở về tìm hiểu Đại Thuận nhiều một chút, những chuyện Huyền Thiên Minh phải làm không phải chuyện gì cũng có thể nói với nàng, nàng cũng không thể bị hỏi gì cũng không biết. Theo tâm tư của Hoàng thượng đối với đứa con trai này, ban thưởng và bảo vệ nàng, hơn nữa hôm nay còn lấy phong thái hung hăng như vậy nhúng tay chuyện nhà triều thân, đem Diêu thị một lần nữa lên vị trí chủ mẫu Phượng gia, không thể không nghỉ ngờ là vì nàng mà lót đường. Có thân phận đích nữ, tương lai nàng lại mang theo trâm phượng như thế mới đúng.
“Chuyện bên đại doanh xong thì tìm ta, ta trị chân cho chàng.” Nàng gục đầu xuống, ánh mắt rơi trên hai chân hắn: “Nhất định là rất đau.”
“Thói quen." Hắn đáp, lại hỏi nàng: “Nàng là chê ta ngồi xe lăn rất phiền toái đúng không?”
“Sao có thể?” Phượng Vũ Hoành lắc đầu: “Ta biết Hoàng thượng như thế này đối với chàng là một loại bảo. vệ, nhưng ta biết chàng cũng không muốn.”
Con mắt Phấn Đại hơi chuyển động, chủ động tiến lên nói: “Nhị tỷ ngồi trong xe đi, để Phấn Đại ngồi cùng phu xe ở bên ngoài là được.”
Bây giờ ngày đông giá rét, Phấn Đại là tiểu thư lại ngồi cùng phu xe ở phía ngoài, không đông chết thì cũng lột da, Phượng Vũ Hoành sao có thể đồng ý.
“Đa tạ tâm ý tứ muội, nhưng ngoài trời giá lạnh đất đống băng, ngươi ngồi ngoài như thế tỷ sao có thể yên †âm. Trong cung đã chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta mang theo Tưởng Dung qua bên kia ngồi là được rồi, các người có thể ngồi thoải mái một chút.” Nói xong, cũng không nhìn Trâm Ngư và Phấn Đại, lôi Tưởng Dung theo đi về phía khác.