← Quay lại trang sách

Chương 13 Ảo ảnh bị chôn vùi

Tôi còn nhớ lần đầu tiên Lí Triết tới nhà tôi nấu cơm, tôi hỏi, "Vậy ai giết gà nhổ lông?

Anh ấy nói, “Anh.”

"Như vậy ai chặt gà?"

Anh ấy trả lời, “"Dĩ nhiên là anh."

Ngay từ lúc đầu Lí Triết đã nghĩ rằng bất luận anh ấy có làm gì thì cũng không thể chân chính đi vào lòng tôi. Nhưng thực ra anh ấy đã đánh giá bản thân quá thấp. Với tôi, Lí Triết giống như người anh trai tỉ mỉ, chu đáo, là bác sĩ Lí không gì không làm được. Anh ấy là người bạn tốt duy nhất thổ lộ lòng mình với tôi, là người thầy cả đời tôi kính trọng. Anh ấy đã từng năn nỉ tôi, nói với tôi hãy chờ, anh ấy hứa sẽ không rời khỏi mặt đất một phút giây nào chỉ để bảo vệ tôi. Là tôi không tốt, tôi không chờ anh ấy, buông tay ra trước hoặc là nói đúng hơn, tôi chưa bao giờ nắm chặt tay.

Lí Triết chỉ để lại cho tôi vài chữ, "Phỉ Phỉ, anh chỉ có thể cùng em đi tới đây,thật xin lỗi."

Lí Triết nói anh ấy chỉ có thể đi cùng tôi tới đây thôi, nhưng ngay cả những giây phút cuối cùng của anh ấy tôi cũng không thể ở cạnh bên. Rõ ràng anh ấy đã gọi tôi, ngay cả một tiếng đáp lại tôi cũng không làm được. Lí Triết nói xin lỗi với tôi nhưng vốn dĩ người cần phải xin lỗi là tôi, là tôi...

Xin lỗi anh, bác sĩ Lí.

Xin lỗi anh, Lí Triết.

Sau khi được cứu thoát ở Norrtälje, tôi vẫn thường ôm gối thẫn thờ, cứ như vậy mà ngồi hết cả buổi chiều.

So với tình hình tâm lý thì vết thương ở Thụy Điển của tôi phục hồi rất tốt. Sau khi về nước, tôi quay lại bệnh viện tiếp tục làm việc, chuyên tâm tận lực vào các hoạt động cứu giúp những người bị tàn tật. Tôi hợp tác thân thiết với Hội Chữ thập đỏ địa phương thành lập hai quỹ từ thiện ở vùng Tây Bắc, khẩu hiệu của chúng tôi là "Tình yêu tồn tại trong hành động."

Dĩ nhiên, tiền dành cho những việc này trích từ phần tài sản được thửa kế của nhà họ Ngô mà Duy Lạc đã giúp tôi lấy được. Trong đó tôi trả lại một phần cho nhà họ Ngô, phần còn lại, tôi trích ra một ít làm từ thiện. Với việc này, Duy Lạc không nói gì thêm, anh chỉ nói nếu đó là tiền của tôi thì tôi có quyền tự do sử dụng, không cần phải hỏi ý kiến anh.

Tôi viết cho Yến Tử một bức thư, nói với nó thi thể của Đường Ba và Đường Lâm đã được tìm thấy vào mấy ngày trước. Duy Lạc không cho tôi tham dự lễ tang của bọn họ, anh nói tình trạng sau khi chết của bọn họ quá đáng sợ, không thích hợp với tâm lý của tôi lúc này. Nhưng cho dù là vậy tôi vẫn gặp ác mộng suốt mấy ngày, còn lén khóc một mình. Thực ra kết cục của Trương Viễn Quang cũng không tốt hơn là bao nhiêu. Ông ta nhẫn tâm đuổi chúng tôi ra ngoài, nhưng ông trời cũng thật công bằng, tuyết lớn đã vô tình phá hủy căn nhà đó. Mấy ngày chúng tôi không ở đó, căn biệt thự kia đã bị tuyết đọng đè sập. Tuy rằng ông ta không bị chết vì nhà sập nhưng cũng bị chết cóng trong tuyết. Nhưng tôi có thể vui vẻ được sao? Đúng là ông ta có chết cũng không đền hết tội, nhưng mất mát của tôi cũng quá lớn. Sự đánh đổi này quá lớn.

Hai ngày trước mẹ tôi lại đi thăm mộ Quyên Tử. Bà không nói tới chuyện báo thù nữa mà chỉ một lòng cầu bình an cho tôi. Bà nói tôi đã phải chịu quá nhiều, để cho Quyên Tử dưới lòng đất phù hộ tôi từ nay được bình an.

Cuối thư, tôi gửi kèm thiếp mời dự hôn lễ của tôi và Duy Lạc. Mẹ tôi nói với bất kì chuyện buồn nào đều nên dùng một việc vui để quên nó đi. Tôi hi vọng Yến Tử có thể tới tham dự, nếu không có nó, tôi sẽ rất cô đơn.

Áo cưới, tiệc cưới, phòng tân hôn... đám cưới của chúng tôi hết sức bình thường, bình thường tơi mức tất cả những đôi vợ chồng đều có được những thứ này. Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất với Duy Lạc, "làm tất cả mọi thứ càng đơn giản càng tốt", anh cũng làm được. Với những người đã trải qua tình cảm khúc chiết tầng tầng lớp lớp mà nói thì đơn giản có gì không tốt?

Quà đám cưới Yến Tử tặng cho tôi là một quả cầu thủy tinh, bên trong có một đôi búp bê đang hôn nhau. Búp bê nam quỳ một chân ăn mặc như một đứa bé trong khi búp bê nữ mặc váy cô dâu, khuôn mặt xấu hổ thẹn thùng mà ngọt ngào. Nó biết tôi thích những thứ gì đẹp mắt, càng lấp lánh lại càng thích, không quan tâm tới giá cả cao hay thấp.

Chúng tôi cũng không nghỉ tuần trăng mật vì tâm lý của tôi không thích hợp để đi xa, cần tĩnh dưỡng tại nhà. Duy Lạc hô khẩu hiệu: Tất cả đều nghe theo bác sĩ mà mọi chuyên tôi đều phải nghe anh. Yến Tử cười nhạo tôi là bị "chồng quản nghiêm". Thật ra được một người quản cũng rất hạnh phúc. Mỗi ngày ngoài việc xử lý một số công việc của quỹ từ thiện, thời gian còn lại tôi chính là một bà chủ gia đình mẫu mực. Anh kiếm tiền còn tôi sẽ tiêu, từ cà vạt anh đeo cho tới quần lót anh mặc đều do một tay tôi chuẩn bị, tất cả chuyện lớn nhỏ gì tôi cũng sẽ báo cáo anh đầy đủ. Mỗi ngày, câu nói nhiều nhất tôi nghe được chính là, "Bà xã, hôm nay cơm tối chúng ta ăn gì? Bà xã, hôm nay anh mặc gì vậy?"

Mẹ tôi nói, trước đây bà không phát hiện ra hai người chúng tôi có thể ăn nhịp với nhau như vậy. Sau khi tôi kết hôn, bà càng ngày càng yêu thích người con rể này. Dĩ nhiên, mẹ tôi nói những lời này đều có ví dụ cụ thể. Mấy ngày này, Duy Lạc tỏ vẻ ngoan ngoãn, ra sức nịnh nọt bà cụ, hết rửa bát đĩa lại phơi quần áo, cái gì anh cũng có thể phụ giúp một tay. Chỉ có điều anh không cẩn thận, giúp cái gì cũng làm hỏng bét hết. Mẹ tôi cũng không trách anh, còn cười toe toét không ngậm miệng lại được, cứ gặp được người nào liền khoe có con rể tốt.

Có một lần, mẹ tôi mang theo con rể quý đi mua đồ ăn, hai người này đi hết một buổi sáng cũng không mang về nổi cọng rau. Bữa trưa hôm đó, tôi cùng bố phải ăn mì gói cho qua bữa, không nghĩ đến chuyện mẹ tôi vừa bước chân vào cửa đã hô to gọi nhỏ, nói con rể chuẩn bị bị người ta cướp đi mất. Tôi không hiểu tại sao trong chợ còn có tình địch, hỏi Duy Lạc mới biết, các cô các thím trong chợ quá nhiệt tình, kéo anh không thả. Từ đó mẹ tôi tuyên bố với cả nhà, sau này có đi chợ cũng quyết không cho con rể đi cùng. Tôi bị bà chọc cười đến đau cả bụng, cuộc sống của tôi đang ngày càng đi về hướng tốt đẹp hơn, đúng không?

Tôi nằm gối đầu trên khuỷu tay của Duy Lạc,xem bộ phim hoạt hình mới nhất của Pixar, "Vút bay."1*

Bác sĩ tâm lý đề nghị tôi nên xem những bộ phim hài hước và phim hoạt hình, điều này sẽ có lợi trong việc hỗ trợ tôi thoát khỏi bóng ma trong lòng. Nhân vật chính trong "Vút bay" là một ông lão không muốn nhưng bị cưỡng chế phải chuyển nhà và một đứa bé người châu Á. Nội dung cụ thể như sau, ông lão Carl từ khi còn nhỏ đã hứa với người vợ yêu của mình - Ellie, sẽ chuyển căn nhà tới thác nước Paradise. Nhưng trải qua nhiều năm mưa gió,lời hứa này đã bị nhấn chìm bởi những nỗi lo cơm áo gạo tiền cho cuộc sống. Mãi cho tới khi người vợ chết đi, ông lão Carl cô độc mới càng cảm thấy giấc mơ phi lý này càng trở nên thôi thúc.

Một ông cụ qua tuổi bảy mươi cần bao nhiêu dũng khí để đối mặt với một giấc mơ hoang đường? Tình yêu của ông với vợ mình đã sâu nặng tới nhường nào? Người ta vẫn nói, khi chúng ta còn trẻ, giấc mơ rất rực rỡ nhưng lại không thể đạt được. Nhưng cho tới khi chúng ta thực sự trưởng thành, có mấy ai có thể tiếp tục theo đuổi những giấc mơ năm xưa? Bộ phim hoạt hình 3D này của Pixar có vẻ như khá tẻ nhạt trong mắt bọn trẻ nhưng tôi và Duy Lạc lại thấy nó hết sức thú vị.

Tôi nhỏ giọng hỏi anh, "Chờ cho tới khi tóc chúng ta đều bạc trắng, anh còn có thể yêu em như vậy không?

Anh xoa trán tôi một lat, "Em nghĩ nhiều quá."

Tôi tiếp tục hỏi, "Nếu như lúc ở trên núi tuyết em đã chết rồi thì anh có thể…"

"Phỉ Phỉ, đừng nói nữa, sẽ không có cái nếu như đó."

Đúng vậy, không có cái nếu như.

Cuối bộ phim, ông cụ Carl mở cuốn sổ ghi chép của vợ mình một lần nữa. Cuốn sổ này ông đã từng xem khi còn bé, chỉ là ở trang cuối cùng, vợ ông có nói, tới sinh sống ở thác nước Paradise cũng chẳng phải việc gì lớn lao. Có thể cùng nhau bước trọn một đời mới là cuộc lữ hành mạo hiểm lãng mạn nhất trên đời này.

Có thể bên nhau trọn một đời.

Chúng tôi cũng sẽ như vậy sao?

Duy Lạc đưa tay nắm chặt bàn tay tôi, tôi cũng nắm thật chặt anh. Cứ như vậy, chúng tôi sẽ mãi không xa nhau.

Lúc đi từ rạp chiếu phim ra ngoài, trời đang mưa phùn, hai chúng tôi sóng vai nhau chậm bước trên con đường nhỏ.

Duy Lạc oán giận nói, " Sau này anh sẽ không xem mấy bộ phim thế này với em nữa. Lúc thì khóc, lúc lại cười, làm sao có ích với em chứ?"

Tôi lắc đầu, "Nhưng phim điện ảnh nếu không có những cảnh tình cảm xúc động thì không còn là điện ảnh nữa."

"Chỉ xem "Đại nội mật thám2*" thôi."

"Ha ha." Tôi cười với anh.

Anh lấy thuốc lá bạc hà ra hút, "Phải rồi, anh quên nói với em, nhà họ Ngô đã chuyển đi, họ di dân sang Mĩ."

"Ồ?" Như vậy bố tôi và người đàn bà kia cũng đã tách ra. Với tôi mà nói, không nghi ngờ gì nữa, đây quả là một tin tức tốt.

"Nhà họ Đường đang khởi tố cảnh sát Thụy Điển làm việc không tròn chức trách, sợ rằng vụ kiện này cũng chỉ là dã tràng xe cát, không có kết quả gì."

"Thật không." Nhà họ Đường chịu đả kích nặng như vậy, trong một chốc một lát không thể khôi phục lại cũng là lẽ thường.

"Đúng rồi, Duy Lạc, anh sắp xếp được không, em muốn đi thăm mẹ của bác sĩ Lí."

"Chờ một thời gian nữa, hiện tại em vẫn còn đang bệnh."

"Vậy anh giúp em gửi tặng chút đồ được không?"

"Được." Duy Lạc ôm bờ vai tôi.

Yến Tử gọi điện thoại đường dài quốc tế cho tôi, nó nói đợi bài luận văn tám tám sáu mươi tư chương được duyệt thì tôi phải chuẩn bị sang tham gia lễ tốt nghiệp của nó. Nghe cách nói chuyện cũng nhận ra nó đắc chí sắp bay lên đến tận trời rồi.

Tôi ở bên đầu này điện thoại cười nó, "Yến lưu manh, mày cũng thật khổ sở, kinh nghiệm của cả chặng đường đi lấy kinh Đường Tam Tạng phải trải qua cũng không mệt nhọc bằng mày viết luận văn."

"Nói bậy! Giáo sư hướng dẫn tao nổi tiếng biến thái trong khoa này, mềm không ăn mà cứng cũng không được, nghiêm túc vô cùng."

"Thôi đi mày ơi, lần trước tao đọc báo, thấy nói tỉ lệ tốt nghiệp ở trường mày là 98.9%, cái này là…"

"Là còn 1.1% xui xẻo bị giáo sư biến thái hướng dẫn luận văn chứ gì nữa. Tao không cần biết, Phỉ lưu manh, mày phải sang tham dự buổi lễ tốt nghiệp của tao! Nhất định phải sang đấy, tao chờ mày."

Với xác suất tốt nghiệp là 98.9%, luận văn của Yến Tử có thể nói là làm rung động lòng người. Con nhóc này không lãng phí tới từng 0.5 điểm, lấy điểm số vừa đạt tiêu chuẩn mà bò qua. Nó quá đắm chìm trong niềm hân hoan vừa đủ điểm, nói thao thao bất tuyệt với tôi qua điện thoại, nó chuẩn bị mời cả lớp đi ăn lẩu, còn mời bạn học trong khoa đi ăn cơm dã ngoại. Cứ nhìn theo hành động này của nó, rất có khả năng còn lan rộng ra thành mời cả châu Á, có xu hướng vươn ra thế giới. Chỉ có điều thế này cũng quá đáng sợ, thôi được rồi, Yến Tử nhà tôi không cho là như vậy.

"Phỉ lưu manh mày có nghe thấy gì không? Tám giờ ngày mai mày phải đi làm visa."

"Tám giờ thì Đại Sứ Quán còn chưa mở cửa."

"Không cần quan tâm đã mở cửa hay chưa, mày tới sớm một chút xếp hàng ở cửa đi." Yến Tử không ngừng đòi hỏi.

"Tao không đi đâu. Tao lấy đâu ra tiền mua vé máy bay, cũng không có tiền đi du lịch. Tao là người nghèo."

"Xí, đại gia nói vậy mà không thấy ngại sao. Nhất định là mày không nỡ rời xa lão Tiết." Yến Tử gào lên, tần suất âm thanh của nó cũng sắp làm thủng màng nhĩ. Tôi vội vàng tắt điện thoại.

"Vé máy bay gì vây? Anh sẽ trả." Duy Lạc ôm tôi từ phía sau, những chiếc hôn nhẹ nhàng rơi vào sau gáy.

Tôi bị nhột cười khanh khách, quay người lại đưa tay vòng ôm qua cổ anh, "Ầy, Yến Tử đó mà. Nó muốn em sang Singapore ăn mừng tốt nghiệp."

"Em đi thôi, đi giải sầu cũng được."

"Đó là anh đấy nhé, anh sẽ không nhớ em chứ?"

" Em không biết có câu nói "tiểu biệt thắng tân hôn"3*sao?"

"..."

Đêm đó của chúng tôi, đều bị say.

Sau ba ngày, cuối cũng tôi cũng không đấu lại được Yến Tử, quyết định đi tới Singapore.

"Tôi nguyện ý xâu những ngôi sao băng thành một sợi đây xích, khóa em vào trong trái tim mình."

Tôi lặp đi lặp lại câu nói này trên máy bay. Duy Lạc hành văn tốt hơn tôi cả ngàn vạn lần. Anh sợ tôi trên máy bay buốn chán nến mua cho tôi một quyển tạp chí Thời trang, sau đó lại lén viết câu này vào trang đầu tiên cho tôi. "Tôi nguyện ý xâu những ngôi sao băng thành một sợi đây xích, khóa em vào trong trái tim mình." Trước đây tôi cũng không biết rằng anh còn có mặt lãng mạn này, chỉ biết tính tình anh xấu xa, lại còn hung dữ…Nói chung là người mặt lạnh.

Có điều lúc này đây, tất cả đều không giống như vậy.

Mùa xuân, thành phố Sư tử xanh um, còn mang chút hơi lạnh trong cái ấm đặc trưng của khí hậu cận nhiệt đới gió mùa.

Yến Tử lái xe tới đón tôi, ngay lập tức giành lấy hành lý trong tay tôi, "Phỉ Phỉ này, tao càng nhìn mày càng thấy khó chịu. Lần này sang sao mày lại đã kết hôn cơ chứ? Ai, con người đúng là không ai có thể rơi hai lần trên cùng một dòng sông."4*

"Đừng có nói điều thừa! Rốt cuộc là mày viết luận văn hay là luận văn viết mày? Đầu óc của mày nghĩ cái gì cũng thấy vặn vẹo như vậy? Dĩ nhiên là chẳng có người nào có thể rơi hai lần vào cùng một dòng sông rồi vì ngay từ lần rơi đầu tiên thì họ đã bị chết đuối."

"Ha Ha, bây giờ mày mới là Phỉ lưu manh mà tao biết. Đúng rồi, chúng ta đi ăn bữa ngon!"

"Yến lưu manh mày phải tiết kiệm chứ. Mày vẫn chưa bị bạn học ăn cho nghèo đói sao?"

"Còn chưa đâu."

Chúng tôi đi ăn các món ăn đặc sắc của Singapore tại một nhà hàng cạnh Vườn lan Quốc gia, sau đó lại tới một cửa hàng trang sức lấy cảm hứng từ phong lan. Ngay khi nhìn thấy những món đồ trang sức lóa mắt này,trong nháy mắt, hay đứa chúng tôi đã biến thành một cặp đôi ngây ngốc. Phong lan là một họ của loài lan, cửa hàng trang sức này mặc cho hoa lan một lớp y phục ngoài bằng đồng để bảo tồn nguyên vẹn hình dáng ban đầu, sau đó lại tráng một lớp Niken rồi được ngâm trong vàng lỏng 18K hoặc 24K. Sau khi đông lại sẽ dùng những bông lan này để chế tạo thành các loại trang sức như hoa cài ngực, kẹp tóc nhỏ, vòng tai… Mỗi một bông hoa đều độc nhất vô nhị.

Tôi mua vài đóa hoa, tặng cho mẹ, cho mợ, cho bà. Tính kỹ ra, tôi cũng có một đại gia đình.

Yến Tử cười tôi, "Đã là bà nội trợ rồi có khác."

Tôi nói, "Còn không phải là do mày sao, kéo tao tới đây chọn mua."

"Thật ra tao chỉ đi cùng mày thôi, chính là lão Tiết muốn mày sang đây. Anh ấy lén gọi cho tao, nói gần đây tâm tình của mày không được tốt lắm, nhờ tao ở bên này giúp mày."

"Tốt lắm, thì là là hai người đã có âm mưu!" tôi cười rồi cù lét Yến Tử. Có hai người yêu tôi như vậy, cho dù là bị mưu hại cũng vẫn hạnh phúc.

Tôi ở Singapore chơi bốn ngày, có người bên quỹ từ thiện gọi điện cho tôi, nói ngày mai có một buổi lễ quyên góp từ thiện, hỏi tôi có đi không. Cũng đúng lúc tôi thấy thời gian đi chơi của mình cũng đủ, thứ hai là tôi cũng muốn về sớm một chút, cho Duy Lạc một niềm vui bất ngờ, vì vậy đã đáp ứng họ sẽ tới. Tôi không nói cho ai biết, chỉ gửi tin nhắn cho Yến Tử, nói với nó là tôi về nhưng vẫn dặn trước, cấm nó tiết lộ bí mật này cho Duy Lạc,

Suốt chặng đường, tôi chỉ oán máy bay bay quá chậm, chỉ muốn lập tức về nhà để được gặp Duy Lạc.

Tôi mang thức ăn mua từ siêu thị đi vào nhà. Duy Lạc đi làm, nhất định anh không đoán được hôm nay về nhà sẽ có cơm ăn. Tây Tây mừng rỡ chạy tới đón tôi. Tôi ôm nó hôn một cái. Con vật nhỏ này chắc cũng đã nhớ tôi lắm rồi, dùng lưỡi liếm khắp mặt tôi. Trên bàn trà có một vật màu trắng, tôi cầm lên xem. Duy Lạc thật là sơ ý, điện thoại di động sao lại vẫn để cắm sạc thế này. Con người này…

Trên điện thoại di động của anh có mười mấy tin nhắn gửi tới.

Tôi định đặt xuống nhưng nhìn thấy số nhắn tới lại cầm lên nghe, "Lão Tiết, anh đừng trách em không báo trước, là do anh không nghe điện thoại đấy nhé. Hôm nay bà xã anh đã trốn về gặp anh rôi. Nếu anh có mỹ nhân nào xung quanh thì giấu nhanh đi…" Yến Tử là đồ phản bạn, nó đúng là điệp viên ẩn nấp bên cạnh tôi. Tôi cười đóng lại điện thoại di động của anh. Ai bảo anh không mang theo điện thoại, lần này thì tốt rồi nhé, không có cơ hội nghe tin tình báo của Yến Tử.

Tôi mới đi có bốn ngày mà nhà đã loạn như ổ chó. Tôi bắt đầu thu dọn phòng khách và nhà bếp, ngay cả phòng ngủ cũng tính toán đi dọn.

Điện thoại di động của Tiết Duy Lạc lại vang lên, tôi lau khô nước xà phòng trên tay ra nghe máy.

"Sếp Tiết, anh dậy chưa?"

"Sao?" Đầu óc tôi có chút không theo kịp.

"Là chị dâu ạ? Chị đã về rồi sao? Em là tiểu Vương ở văn phòng của phó tổng Tiết đây ạ. Tối hôm qua phòng em tiếp khách hàng, ai cũng uống say. Chắc là Phó tổng Tiết còn chưa tỉnh ạ?"

"Tôi cũng không rõ nữa. Tôi tưởng anh ấy đi làm." Tôi rón rén đẩy cửa phòng ngủ. Quả nhiên Duy Lạc vẫn mặc nguyên quần áo đi làm đang ngủ trên giường. Không trách được điện thoại di động của anh vẫn còn đặt trên bàn khách, thì ra anh cũng không đi làm.

Tôi quay lại phòng khách, hỏi tiểu Vương ở đầu bên kia, "Anh ấy vẫn chưa tỉnh, có cần gọi anh ấy dậy không?"

"Không cần, không cần đâu ạ. Chỉ là hai ngày trước phó tổng Tiết dặn em, anh ấy có một thùng hàng chuyển từ quốc tế về. DHL5* vừa gọi điện cho em, kiện hàng này chuẩn bị được chuyển tới nhà chị. Nếu như chị dâu đã ở nhà thì ký nhận nhé. Cũng không còn việc gì khác, em tắt máy đây ạ."

"Được rồi, tôi sẽ nhận."

Một kiện hàng quốc tế? Tại sao tôi không nghe Duy Lạc nhắc đến.

Nửa tiếng sau, quả nhiên DHL chuyển tới cho tôi một thùng hàng rất lớn và nặng. Tôi nhờ nhân viên chuyển phát nhanh giúp mang tới thư phòng của Duy Lạc. Tôi quay lại nhà bếp nhặt rau, càng nghĩ càng thấy tò mò. Đây rốt cuộc là thứ gì chứ? Có lẽ nào lại là quà cho tôi?

Tôi bị lòng hiếu kỳ hành hạ, nếu đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng. Tôi đi tới thư phòng mở kiện hàng.

Nằm ngoài dự liệu của tôi, bên trong thùng hàng cũng không có bất kỳ lễ vật gì mà chỉ có một cái thùng gỗ cũ kĩ. Tôi đã từng nhìn thấy cái thùng gỗ này, chính là thứ để trong sơn động lúc còn ở Norrtälje. Lúc ấy anh đã nói với tôi là hòm đựng dụng cụ leo núi, dặn tôi đừng động vào. Con người này, sao bây giờ mới nhớ tới việc chuyển chỗ đồ này về. Thật ra, làm cho tôi mừng hụt mất một lúc.

Tôi mở chiếc hòm, muốn giúp anh cất dọn những trang bị kia cẩn thận, nhưng những đồ trước mắt tôi không phải là trang bị nào hết.

Đinh móc (Crampons), dây thắt nút,… những vật phẩm như vậy đều không có, duy nhất chỉ có một mô hình.

Hình dáng bên ngoài là một ngọn núi…

Norrtälje! Đây chính là mô hình thu nhỏ của Norrtälje!

Núi tuyết! Biệt thự! Dây cáp treo! Sơn Động! Phía sau núi!

Mỗi một nơi đều là cảnh tượng đầy ác mộng mà tôi quen thuộc. Tôi cho rằng đau đớn đã bị hạnh phúc xóa đi, nhưng một lần nữa chúng lại thức tỉnh. Chẳng có lẽ, núi tuyết Norrtälj cũng nằm trong phạm vi tính toán của anh sao?

Như vậy...

Tôi chuyển mô hình nặng trịch này ra, không thể chờ đợi mà lục xem phía dưới.

Bên dưới có một cuốn sổ đã úa vàng cùng một túi thuốc. Tôi không có cách nào giữ mình bình tĩnh để xem cần thận từ đầu, chỉ lật mấy trang cuối cùng lên. Nét chữ kia của anh, phóng khoáng mà mạnh mẽ, làm sao tôi lại không nhận ra được chứ? Những lời nói triền miên đầy lãng mạn chính là được dùng những nét chữ đó viết xuống. Nhưng lúc này, trong nháy mắt, chúng biến thành những con chữ cay nghiệt, đâm thẳng vào lồng ngực tôi.

"Nhiệt độ của Phỉ Phỉ là 38. 8℃, tiếp tục tiêm một ống Antodin6*… dùng thuốc: Paracetamol7*."

Tôi liên tục lật xem vài tờ, tất cả đều là những ghi chép sử dụng thuốc. Tôi mở túi nilon ra xem, quả nhiên bên trong có đầy đủ các loại thuốc, từ hạ sốt cho tới điều trị vết thương phần mềm, từ thuốc viên tới thuốc tiêm, thậm chí còn có một số loại biệt dược dùng cho vết thương ngoài và dụng cụ dùng cho một ca phẫu thuật đơn giản. Tôi nắm chặt gói thuốc này, toàn thân run lên, tiếng tim đập lấn át tiếng hô hấp. Những loại thuốc được sử dụng ghi trên cuốn sổ này hoàn toàn không có phần dành cho Lí Triết, hơn nữa căn cứ vào số lượng thuốc còn lại cũng chỉ dùng có mấy viên cho tôi. Như vậy… như vậy…

Chúng tôi vẫn biết rằng bác sĩ Lí chết vì vết thương nhiễm trùng gây ra biến chứng. Nếu như Duy Lạc lấy những thứ thuốc này ra, nếu như anh để tôi dùng số thuốc này cứu chữa cho Lí Triết thì anh ấy hoàn toàn có thể chống đỡ tới khi chúng tôi được cứu thoát. Còn có cả Đường Lâm nữa, nếu như Đường Lâm và Đường Ba không phải cùng đường bất đắc dĩ lắm thì bọn họ cũng không cần mạo hiểm xuống núi.

Tôi càng ngày càng sợ hãi đi tìm chân tướng. Nếu như có thể, tôi tình nguyện mình nằm trong trạng thái vô tri không biết gì. Nhưng nếu bây giờ tôi không dứt khoát tìm hiểu tất cả, tôi cũng không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi kinh hoảng, tuyệt vọng. Cuộc sống hoàn mĩ của tôi đã giấu đi những điều không trọn vẹn, một thứ giả tạo đáng sợ.

Tất cả những thứ này!

Tôi mệt mỏi ngồi trên mặt đất, chậm rãi mở hai bàn tay của mình. Tôi cứ nghĩ rằng vết máu đã biến mất không thấy, nhưng tôi quá ngu xuẩn, quá ngây thơ. Tay tôi đã bị nhuốm dần trong ao máu. Đường Ba, Đường Lâm, Lí Triết… máu tươi của những người này đều tích tụ trong lòng bàn tay tôi, mở rộng cái miệng lớn như chậu máu lao về phía tôi đòi lấy mạng.

Tai sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại cho tôi biết chân tướng? Tại sao?

Đầu óc tôi hỗn loạn, tay chân cũng không biết phải để chỗ nào, cũng không biết sau đó mình đã làm gì, vô ý thức cầm phiên bản "thành Duy Lạc" của Norrtälje mở ra xem. Thứ này được chế tác hết sức chân thực, tôi mở đỉnh ngọn núi mô hình, dùng ngón tay xoa nhẹ chỗ sơn động chúng tôi đã tứng ở. Nơi này chính là chỗ cuối cùng mà bác sĩ Lí nằm xuống. Quả nhiên, trong chiếc lều ở hang núi có mô hình của Lí Triết. Móng tay tôi xẹt qua gò má của anh ấy, nước mắt tích lại trên ngón tay, sau đó theo đầu ngón tay chảy tới đôi mắt của anh ấy. Tại sao lại không chịu buông tha cho Lí Triết? Tại sao anh ấy cũng phải chết, cho dù là vì tôi cũng không thể được sao?

Duy Lạc còn tính toán ra cả nơi Trương Viễn Quang bị chết đói, một chỗ ở trước nhà, một chỗ ở trong phòng, một ở sau nhà, còn có một cái phía sau núi. Mặt cắt của hang núi cho thấy chỗ này còn có một thông đạo đi xuống phía dưới. Lối đi này khi ở trong hang núi tôi cũng không phát hiện ra. Chẳng lẽ đây chính là đường hầm khẩn cấp? Chẳng lẽ chỉ cần chúng tôi đi theo con đường này có thể thoát khỏi Norrtälje dễ như ăn cháo?

Tôi không biết, tôi cũng không dám nghĩ.

Có phải tất cả chúng tôi không ai có thể trốn được. Chỉ cần ở trong mô hình này thì vận mệnh đã sớm định trước là sẽ bị mưu hại. Chúng tôi như những con rối bị giật dây, dựa theo kịch bản Duy Lạc đã viết ra, cứ như vậy mà diễn theo. Tôi thả mô hình xuống, hai tay ôm đầu gối. Lúc này ngoại trừ khóc tôi còn có thể làm gì? Đây chính là báo ứng sao? Là báo ứng cho tôi khi cướp đi Duy Lạc trước mộ phần Quyên Tử đúng không? Cuộc sống hạnh phúc của tôi chỉ ngắn ngủi mấy tháng, trong khi tôi vẫn tham lam muốn đi tới cuối đời. Tôi yêu anh ấy như vậy, yêu như vậy.

Tôi lại nhặt cuốn sổ đó lên một lần nữa, bắt đầu đọc từ trang đầu tiên. Trong đó ghi chép toàn bộ quá trình Trương Tiểu Sơn tham ô, Duy lạc cùng bố tôi đã sáng tạo điều kiện thuận lợi thế nào, bọn họ làm sao để từng bước dẫn Trương Tiểu Sơn đi tới con đường tham ô công quỹ không có cách nào quay đầu lại. Nước mắt tôi đắng ngắt, chảy tới miệng lại trở nên mặn chát. Ngoại trừ lắc đầu, run rẩy, ngoại trừ một trái tim dần lạnh lẽo cạn khô, tôi chẳng còn thứ gì.

Tiếp theo là sự kiện tự cháy trên tàu Boer Kos. Lúc đó tôi vẫn suy đoán cho rằng đây là một sự kiện bất ngờ. Nhưng không nghĩ tới người chồng đương nhiệm của mình có thể đem vô số bất ngờ biến thành điều có thể xảy ra. Trong cuốn sổ của anh có một đoạn dài những chuỗi công thức hóa học, thậm chí còn gắn kèm thêm một loạt luận văn tiếng Anh. Tôi xem không hiểu nội dung nhưng tôi dám khẳng định, nguyên nhân tạo ra sự kiện thân thể tự cháy kia không chỉ có muối Natri, còn có cả Photpho. Hàm lượng muối Natri trong pháo hoa rất nhỏ nhưng Duy Lạc đã thay đổi phương pháp chế tạo, tăng mạnh tính không ổn định và nồng độ của nó.

Cả chiếc mũ mà Hà Tĩnh đội cũng không phải là một thứ vớ vẩn bình thường. Chiếc mũ đó là do Đường Lâm thông qua Ngô Dao chuyển cho Hà Tĩnh. Mũ rơm này được bện bằng sợi bông được ngâm trong nước Photpho trắng. Nhiệt độ nóng chảy của nó chỉ dưới 50 độ, kết hợp với nhiệt lượng từ phản ứng hóa học do muối Natri tạo ra, chiếc mũ đó sẽ bị nhen lửa trong nhát mắt, tạo thành hiệu quả không khác gì hiện tượng tự cháy. Chỉ là không có bất kỳ ai trong chúng tôi phát hiện ra lửa photpho này. Ngay cả pháp y khi kiểm tra cũng bỏ qua chi tiết ấy. Tất cả đều dựa theo ý tưởng của anh mà diễn ra hoàn hảo.

Lật xuống mấy trang nữa chính là ghi chép về bệnh tình của Ngô Dao.

1. Thu mua người giúp việc theo giờ của nhà họ Ngô.

2. Thấm Nito Triiot 8*vào giấy ăn, nhân lúc giấy ẩm vò lại giống như giấy vụn để cho người giúp việc dấu dưới thảm trong phòng Ngô Dao.

3. Sau khi khô, Nito Triiot sẽ trở thành một vật chát không ổn định, rất dễ phát nổ. Tuy nhiên do lượng chất rất nhỏ chỉ có thể tạo ra âm thanh và khói đỏ bay lên sau phản ứng.

4. Ngô Dao khi đi giẫm lên giấy ăn sẽ tạo tiếng nổ vang, làm bệnh tình nặng thêm.

Trời ạ!

Đến cùng anh làm những điều đó vì cái gì? Vì người phụ nữ anh yêu, vì báo thù cho Quyên Tử? Vậy thì tôi, người vợ đăng ký đàng hoàng của anh là cái gì? Tại sao chỉ còn lại một mình tôi hứng chịu tất cả những thống khổ như vậy? Trên thế giới này có nhiều đàn ông như thế, tại sao chỉ có một mình anh đi vào lòng tôi. Tôi kính trọng anh, yêu anh, thậm còn biết anh trước Quyên Tử từ rất lâu. Nhưng những điều này cũng chẳng có tác dụng gì, tôi vẫn không thể ngăn cản được tình cảm của anh dành cho Quyên Tử.

Tôi không hiểu tín ngưỡng của người khác hoặc nói đúng hơn, với tôi, tín ngưỡng là một thứ gì đó quá mơ hồ. Nhưng nếu hạnh phúc của tôi nhất định phải được tạo nên từ máu tươi của những người này, vậy tôi cũng có khác gì Trương Viễn Quang. Bây giờ, tôi bắt đầu cầu nguyện còn có tác dụng hay không? Lí Triết đã nói, sinh mệnh chẳng qua là một cuộc lưu đày lãng du không mục đích. Như vậy bắt đầu từ lúc này, tôi sẽ triệt để vứt bỏ bản thân, nếu thế tôi có thể được cứu rỗi hay không?

Có một âm thanh vọng lại như những bóng ma, nó len lỏi qua cánh của thư phòng đóng kín, rơi đằng sau lưng tôi.

Tiếng nói vang lên, “Em yêu, em ở trong đó sao?”

Kết thúc

Trốn tránh chỉ là hành động của kẻ yếu đuối.

Tôi nằm trong bệnh viện của bố đã bảy tháng hai mươi mốt ngày.

Lúc đầu, người tới thăm tôi liên tiếp không ngừng. Hộ lý Tiểu Xuân hàng ngày giúp tôi nhận giỏ hoa quả, sau đó dùng trái cây trong giỏ chế biến thành các loại nước khác nhau. Nhưng mà cho tới bây giờ, ngoại trừ bố mẹ cũng chỉ có Yến Tử thỉnh thoảng mới vào thăm tôi.

Tiểu Xuân vẫn thường hỏi tôi, “Cô vốn không bị bệnh, lúc nào thì định về nhà?”

Tôi không có cách nào trả lời cô ấy. Tôi có thể về nhà nào đây. Với cha mẹ mà nói, tôi là con gái đã lấy chồng, không phải là không thể về nhà, nhưng nếu về lại phải có lý do gì đó. Với Duy Lạc mà nói, tôi là người vợ thần kinh không bình thường, trở về rồi sau đó thì sao? Tôi vẫn không thể đối mặt với anh.

Mấy ngày nay, hôm nào trời cũng mưa xối xả, quấy nhiễu không gian bình yên của tôi. Bệnh viện từng bị cắt điện một lần, phải khởi động hệ thống máy phát dự phòng. Tôi lo lắng không biết mấy bồn mẫu đơn trên ban công có sao không, hoặc là cái lồng chó của Tây Tây có được mang vào nhà không. Tôi bị những suy nghĩ nhỏ nhặt lại khó nói này quấy nhiễu, nhưng vẫn cố làm ra vẻ cứng rắn.

Tiểu Xuân nói, “Viện trưởng Cố vừa gọi điện thoại tới, lát nữa ngài ấy sẽ đến đây.”

“Tốt.”

“Tốt cái gì mà tốt. Tôi sắp bị cô làm cho sốt ruột đến chết đây này. Ngày nào chồng cô cũng bị chặn ngoài cửa, cô không đau lòng nhưng tôi thấy sốt ruột thay.”

Trước đây, tính tình của tôi còn nóng nảy hơn Tiểu Xuân bây giờ nhiều, người khác còn chưa sốt ruột thì tôi đã lên mái nhà dỡ ngói rồi. Chỉ có điều, con người rồi cũng sẽ có ngày trưởng thành. Có vài người vừa bước chân vào xã hội nhưng mọi việc đều thuận lợi, mặt khác cũng có không ít người phải chịu những khó khăn không ngừng để tôi luyện bản thân.

Bố tôi, lại một lần nữa, dưới sự yêu cầu của tôi từ chối cho Duy Lạc vào thăm. Dù vậy nhưng Tiểu Xuân nói anh vẫn sẽ đến, có lúc mang theo vài tờ báo ngồi xem ở ngoài cửa, có khi sẽ di dạo quanh vườn hoa dưới lầu.

Tôi hỏi Tiểu Xuân, “Hôm nay anh ấy cũng tới sao?”

“Hôm nay hình như là chưa thấy, hôm qua anh ta ngồi hút thuốc trong phòng làm việc của bác sĩ Vạn cả một buổi chiều.”

Tiểu xuân ngẩng đầu lên, “Ôi, chào viện trưởng Cố.”

Mỗi lần tới thăm, bố tôi đều ngồi cạnh giường giống như lúc này. Suốt một năm nay, ông đã vì tôi mà làm rất nhiều, tóc bạc ở thái dương không phải chỉ là mấy chục cây mà lan dần thành từng khu một. Ông đã mắng, cũng đã khuyên nhủ nhưng cuối cùng vẫn dễ dàng tha thứ cho sự tùy hứng của tôi, giúp tôi tìm một cái giường dài hạn trong bệnh viện này. Lấy lý do là dưỡng bệnh nhưng thực tế là vì tôi hèn nhát, ông giúp tôi chuẩn bị một cái ổ.

Bố tôi cắm một bó lan Vanda vào chiếc bình sứ trắng đầu giường tôi, “Đây là hoa lan Duy Lạc cho người chuyển nhanh tới bằng đường hàng không. Thằng bé nói với chúng ta nhất định phải mang tới cho con.”

Tôi nhìn bình hoa cau mày. Lan Vanda, lại là lan Vanda.

“Phỉ Phỉ, con muốn giả vờ bị bệnh tới lúc nào?”

“Con không biết.”

“Bố con cũng đã sống sắp được sáu mươi năm, trước đây bố không tin trên thế giới này có báo ứng, ai! Bây giờ tin thì đã chậm”

Tôi vuốt lại tóc, buộc thành kiểu đuôi ngựa đơn giản đằng sau gáy. Đúng vậy,nói tới báo ứng, khi còn trẻ tôi cũng không tin. Tôi vẫn cho rằng cá tính nên trực tiếp phô bày thể hiện, chỉ cần dưới danh nghĩa tình yêu thì tất cả đều có thể tha thứ. Đáng tiếc tôi không làm được, tôi không thể tha thứ cũng không thể lãng quên.

Bố tôi nói, “Phỉ Phỉ, con lại gầy hơn rồi.”

Thật ra bố cũng nên để ý chính mình, bố cũng gầy đi nhiều lắm.

“Ngày hôm qua, Duy Lạc lại tới hỏi lão Vạn về việc chuyển viện cho con. Thằng bé nói đã liên hệ với bệnh viện nước ngoài, chuyên gia ở đó rất có tiếng về điều trị các vấn để tâm thần, hi vọng chuyển con sang đó.”

“Vậy bác Vạn nói thế nào?”

“Thì lão Vạn còn có thể nói thế nào, con vốn không có bệnh, đi ra khỏi cửa phòng này sẽ không giấu được nữa.”

Bác sĩ Vạn cũng có thể nói là một chuyên gia trong phương diện này, cũng rất có danh tiếng ở trong nước. Bác đã đồng ý giúp tôi kéo dài thời gian, như vậy có thể qua thêm một đoạn nữa.

“Con không muốn nghe bố vẫn phải nói. Vụ án của Duy Lạc đã có kết quả.”

Tôi thật sự kinh sợ. Duy Lạc vốn nói vì tôi, anh sẽ đi tự thú. Tôi cứ nghĩ đó chỉ là lời nói bâng quơ nhưng không nghĩ rằng anh thật sự đã đi. Hơn thế nữa vụ án này còn được kết luận nhanh như vậy.

“Có điều kết quả chắc có lẽ con cũng không đoán được. Viện kiểm sát đã lấy lý do chứng cớ không đầy đủ, hủy bỏ lời tự thú của Duy Lạc, không khởi tố.”

"A? Tại sao… "

“Con bé này, con nghĩ kỹ lại xem. Trương Tiểu Sơn tham ô công quỹ, đúng là chúng ta đã tạo điều kiện thuận lợi cho hắn nhưng việc hắn ta tham ô không có liên quan tới việc chúng ta thăng chức cho hắn. Đường Ba, Đường Lâm chết trên núi tuyết là do bọn họ tự nguyện xuống núi. Trên phương diện đạo đức con có thể trách Duy Lạc không ra tay cứu trợ nhưng xét về mặt pháp luật thì không có căn cứ xử phạt. A phải rồi, còn có Tiểu Lí nữa, cũng tương tự như vậy.”

“Còn Hà Tĩnh và Ngô Dao thì sao? Từ đầu tới cuối tất cả đều là âm mưu.”

“Sau khi Hà Tĩnh tự cháy, các bằng chứng liên quan đã bị tiêu hủy, tất cả đều là giả thiết. Hơn nữa cảnh sát cũng phát hiện ra chiếc mũ ngâm trong Photpho trắng chứng tỏ ngày ấy Hà Tĩnh đội một chiếc mũ khác, bình thường. Còn như người giúp việc theo giờ nhà họ Ngô khai báo thì tuy bà ta nhận tiền nhưng vì nhát gan nên chỉ đặt có hai lần giấy ăn ngâm qua Nito Triiot, vẫn cùng một lý do đó, chỉ là nghi vấn, không có chứng cứ cụ thể, tội danh không thành lập, do đó không phải chịu trách nhiệm liên quan.

Ý trời, đây chính là ý trời hay sao? Hà Tĩnh không đội chiếc mũ được ngâm trong Photpho trắng đó, nhà Ngô Dao cũng chỉ đặt hai lần Nito Triiot. Nếu như chúng tôi không thể tìm được lý do thuyết phục để giải thích những việc này, như vậy chỉ có thể quy cho nhân quả tuần hoàn, bánh xe định mệnh đã tạo một trò cười lớn cho tất cả chúng tôi. Nghe bố tôi giải thích, như vậy vụ án này quả là vớ vẩn, vô cùng vớ vẩn. Phán định của viện kiểm sát cũng hết sức hợp lý. Vụ án của Quyên Tử, bọn họ cũng xử lý như vậy, dời lại hai lần điều tra, sau đó lấy lí do không đủ bằng chứng không thể khởi tố mà chấm dứt.

Bố tôi lại gần, nhỏ giọng nói, “Còn nữa, bố đã theo ý của con khuyên Duy Lạc li hôn…”

“Anh ấy nói thế nào?”

“Nó nói chuyện này quá nực cưởi, nó tuyệt đối sẽ không ly hôn.”

Nếu như anh biết việc này không phải do bố mà chính là tôi đề nghị thì sẽ có cảm tưởng gì? Anh sẽ không thấy nó buồn cười chứ?

“Bố tiếp tục khuyên anh ấy giúp con. Có thể qua một năm rưỡi nữa, anh ấy cũng sẽ nghĩ lại thôi.”

“Khó nói lắm. Thằng bé Duy Lạc này cũng cực kỳ cố chấp. Cả bố và mẹ đều thấy Duy Lạc thực lòng với con, hay là con cho nó một cơ hội?”

“Bố, bố cũng đừng nói tốt giúp cho anh ấy. Con vẫn không thể chấp nhận được những gì anh ấy đã làm.”

“Ai, cũng phải. Từ nhỏ tới lớn có bao giờ con nghe biết lời đâu! Thời gian cũng không còn sớm nữa, bố còn có việc ở phòng bên cạnh, mai lại tới thăm con.”

Tôi tựa người trên gối nghỉ ngơi, nhắm mắt lại, nghe tiếng bước chân của bố ngày càng xa.

Bỗng nhiên Tiểu Xuân nói, “Ồ, sao trong hoa lan còn có một tờ giấy.”

Tôi hơi mở mắt, Tiểu Xuân đã cầm lên đọc, “Ngày trước em đã từng hỏi anh, nếu như em xảy ra chuyện thì anh sẽ thế nào. Anh vẫn luôn lừa em sẽ không có cái nếu như đó. Mỗi lần về nhà anh đều thấy rất đau khổ. Anh luôn nghĩ rằng, nhà chính là nơi hai người cùng chung sống, nhà của chúng ta vì thiếu em mà không còn trọn vẹn, không còn là nhà nữa. Thật ra sống cùng em là bởi vì anh chọn lựa được ở bên em. Anh sẽ không chỉ vì một tờ giấy đăng kí kết hôn mà càng thêm yêu em, cũng không bởi vì em bị bệnh mà rời xa em. Anh biết cho dù em tỉnh lại cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, nhưng anh vẫn nguyện ý chờ.

Em biết không, trước khi chết Quyên Tử gửi cho anh một tin nhắn nhưng thất bại. Tin nhắn đó vẫn lưu trên điện thoại của cô ấy. Cô ấy viết, Duy Lạc, cứu em, trả thù cho em. Đây chính là lời hứa của anh với cô ấy, dù có phải đánh đổi cả mạng sống anh cũng phải hoàn thành nó. Nhưng anh quá tàn nhẫn, cũng quá ích kỷ. Anh đã nói, em là hi vọng cuối cùng của anh trên thế giới này. Một mình anh sống trong bóng đêm quá lâu, anh phải kéo em vào thế giới của mình. Nhưng bây giờ anh muốn nói, em chỉ cần sống ở đó, không cần cử động, cứ đứng yên là được rồi. Chờ khi anh có thể bước ra khỏi thế giới của mình tới ngoài đó ôm em.”

Tiểu Xuân cầm tờ giấy nói, “Thật là cảm động, cả tôi cũng bị cảm động lây.”

“Sống cùng em là bởi vì anh chọn lựa được ở bên em…” Câu nói này chính là lời thoại tôi nhớ nhất, nó xuất phát từ một bộ phim mà tôi và Duy lạc cùng yêu thích, “Xa mãi Châu Phi”.

Duy Lạc cũng không viết hết câu nói đó. Lời thoại hoàn chỉnh phải là như vậy.

Nam chính Dennys nói: “Sống cùng em là bởi vì anh chọn lựa được ở bên em, anh không muốn dựa theo những gì người khác mong muốn. Đừng yêu cầu anh phải làm thế. Anh không muốn có một ngày nào đó anh nhận ra rằng mình đang sống những ngày cuối đời của một người khác. Anh tình nguyện lựa chọn trả giá đắt cho sự lựa chọn của mình, có thể là cô độc, thậm chí chết trong cô độc. Anh nghĩ điều đó rất công bằng.”9*

Lúc đó Karen đã hét lên với nam chính: “Tại sao sự tự do của anh lại quan trọng hơn sự tự do của em.”10*

Duy Lạc, tại sao sự tự do của anh, tình cảm của anh còn quan trọng hơn em? Có một vài thứ đáng giá để chúng ta giữ lấy nhưng phải trả cái giá rất lớn…

* Vút bay (tựa gốc tiếng Anh: Up) là một bộ phim hoạt hình máy tính được Pixar Animation Studios sản xuất và Walt Disney Pictures phát hành. Bộ phim dã giành Giải Quả cầu vàng cho phim hoạt hình hay nhất và nhạc phim gốc hay nhất và 5 đề cử cho Giải Oscar, kể cả cho phim xuất sắc nhất.

* Một bộ phim hài Trung Quốc với sự tham gia của Cổ Thiên Lạc và Từ Hi Viên, khá ăn khách vào năm 2009.

* "Tiểu biệt thắng tân hôn" tức là vợ chồng xa nhau một đoạn thời gian ngắn, khi gặp lại tình cảm còn thắm thiết và mãnh liệt hơn đêm tân hôn.

* Câu gốc, “Không ai có thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông" của Heraclitus, ý nói mọi sự vật trong thế giới của chúng ta luôn luôn thay đổi, vận động, phát triển không ngừng.

* DHL là một công ty Deutsche Post cung cấp vận chuyển bưu kiện quốc tế và thực hiện hợp đồng tổ chức vận trù.

* Antodin Injection, loại thuốc dùng cho trường hợp ngưởi bị sốt cao nguy hiểm, sốt cao do bị đau đầu, đau khớp, đau dây thần kinh…

* Paracetamol một loại thuốc giảm sốt, giảm đau thông thường khá phổ biến.

* Ni-tơ triiot là một vật liệu không ổn định. Chỉ cần một cú va chạm nhẹ cũng đủ khiến chất này phát nổ. Chúng được dùng chủ yếu trong thí nghiệm. Khi phát nổ, chúng tạo ra loại khói có màu đỏ tím.

* Câu thoại theo bản gốc tiếng Anh như sau: “I'm with you because I choose to be with you. I don't want to live someone else's idea of how to live. Don't ask me to do that. I don't want to find out one day that I'm at the end of someone else's life. I'am wiling to pay for mine, to be lonely sometimes, to die alone if i have to. I think that's fair.”

* Trên thực tế, Karen đã nói như sau: “Not quite. You want me to pay for it as well”. Tạm dịch là: “Không hẳn, anh muốn em phải hy sinh cho sự tự do đó của anh sao?”.