Chương 3
Đã hai ngày trôi qua kể từ đêm hội pháo hoa. Nakai Makoto đang chơi điện tử trong phòng. Nó đã xem hết mấy cuốn băng đi thuê, giờ chẳng còn gì để làm nữa. Hai tuần trước nó còn làm thêm ở công ty vận chuyển nhưng giờ thì chơi không. Lý do bị đuổi việc là thái độ kém. Đúng là nó thường xuyên đi muộn. Nó cũng trốn làm mấy lần vì không thích bị mấy tiền bối hất hàm sai việc.
Lúc đầu nó giấu bố mẹ chuyện bị đuổi việc. Tại nó sợ sẽ lại bị ăn mắng. Nhưng ngay cả khi biết sự việc, bố mẹ nó cũng chẳng nói gì. Tuy trong lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng nó không vui vì có vẻ bố mẹ chẳng trông đợi gì ở nó nữa.
Bố Makoto đang làm việc tại một công ty xây dựng. Mười năm nữa ông sẽ nghỉ hưu nên ông mong từ giờ tới lúc đó, thằng con sẽ tự lập được. Mẹ Makoto đang làm việc tại một hiệu sách gần nhà. Hồi Makoto còn đi làm thêm, mẹ nó vẫn nấu ăn sáng cho nhưng gần đây thì mẹ nó đi làm luôn mà chẳng chuẩn bị gì. Cũng bởi mãi đến gần trưa Makoto mới bò ra khỏi giường.
Không phải nó không lo lắng cho tương lai. Nó đã bỏ dở cấp ba, chẳng còn triển vọng làm dày bảng thành tích học tập sau này. Bản thân nó cũng biết cứ như thế thì còn lâu mới kiếm được công việc tử tế. Nó cũng tính vào trường học nghề nhưng lại không hình dung được nên theo học nghề nào. Vốn dĩ nó cực kỳ kém trong khoản học từ người khác. Nó cũng ghét phải nỗ lực để đạt được gì đó. Nó còn trơ trẽn nghĩ rằng, mình thế này chẳng lẽ lại không tìm được một công việc ngon lành, vừa nhàn lại vừa kiếm được tiền à.
Chơi điện tử chán, Makoto chuyển sang chương trình TV. Tới giờ tin tức buổi chiều. Nó tặc lưỡi, chuyển sang kênh khác. Nhưng kênh nào cũng phát chương trình tin tức giống nhau.
Bình thường giờ này nó sẽ lang thang ngoài đường, nhập hội với Atsuya và Kaiji. Có điều Makoto vẫn lo chuyện tối hôm trước. Có vẻ như nó bị coi là một thằng phản bội hèn nhát nên nó ngại phải chạm mặt bọn kia.
Makoto đang liên tục chuyển kênh thì chợt nhìn thấy bức ảnh một cô gái trẻ được phóng to. Ngón tay nó dừng lại.
Giọng một phát thanh viên nam:
“Người hiện đang mất tích là Ema, con gái của Nagamine Shigeki, một nhân viên công ty hiện đang sống ở thành phố Kawaguchi, tỉnh Saitama. Sau khi cùng bạn đi xem pháo hoa tại địa phương, trên đường về nhà thì Ema bị mất liên lạc. Cảnh sát tỉnh Saitama và thành phố Kawaguchi nhận định có thể Ema liên quan tới vụ án nào đó…”
Makoto trợn tròn mắt. Cô gái tên Nagamine Ema mà TV đang chiếu chính là người bọn nó đã bắt cóc hai ngày trước. Điện thoại của cô bé đã tắt nguồn, hiện nằm trong ngăn kéo bàn học của Makoto.
Cô bé đang mất tích, cảnh sát bắt đầu vào cuộc…
Vậy là Kaiji và Atsuya vẫn chưa thả cô bé ra à? Hay là như mọi lần, bọn chúng bỏ mặc cô bé ở đâu đó và cô bé hiện chưa được tìm thấy. Nếu vậy thì có khi nào cô bé đã chết vì bị bỏ mặc không?
Trống ngực Makoto đập dồn dập. Mồ hôi bắt đầu rịn ra trong lòng bàn tay đang cầm điều khiển. Makoto chuyển kênh. Nó muốn biết thông tin chi tiết hơn.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Makoto đổ chuông báo có cuộc gọi tới. Nó giật mình, ném văng cả điều khiển.
Màn hình điện thoại hiện số của Atsuya. Ngón tay Makoto run rẩy khi bấm nút trả lời.
“Alo.” Giọng nó lạc đi.
“Tao đây.”
“Ừ.”
“Mày đang ở một mình hả?”
“Ừ.” Makoto định hỏi về cô bé nhưng không thốt nên lời.
“Có xe không?”
“C… có.”
“Vậy mang xe đến ngay đây. Cứ đợi bên ngoài nhé. Rõ chưa.”
“Ờ… mà…”
“Sao? Không được hả?” Atsuya hối thúc.
“Không, không phải. Tao đang nghĩ không biết đi đâu.”
“Không liên quan đến mày đâu. Mày chỉ cần cho mượn xe thôi. Hiểu chưa?”
“Ừ, tao hiểu rồi.” Makoto chưa kịp nói đã xem bản tin thì bên kia đã cúp máy.
Makoto ngồi thừ ra, tay vẫn cầm điện thoại. Đây không phải lần đầu Atsuya hỏi mượn xe. Nhưng thời điểm này mà hỏi mượn thì không thể không nghĩ là có việc quan trọng.
Makoto thấy cổ họng mình khô khốc. Mồ hôi lạnh rịn ra dưới nách. Nó đứng dậy, nhặt chìa khóa chiếc Gloria ở trên bàn lên.
Gần 6 giờ nhưng bên ngoài trời vẫn còn sáng. Không có ai bên ngoài khu nhà trọ của Atsuya. Makoto đỗ xe, nhìn xung quanh một lượt rồi tới trước phòng của Atsuya.
Nó bấm chuông nhưng không thấy ai trả lời. Makoto nhớ lại lúc dẫn cô bé về đây hai hôm trước. Không biết sau đó Kaiji và Atsuya đã làm gì với cô bé.
Cửa phòng trọ đang khóa. Tuy hơi do dự nhưng Makoto vẫn quyết định thò ngón tay vào thùng thư.
Nhưng cái túi bí mật vẫn thường giấu chìa khóa trống rỗng. Chắc Atsuya cầm đi rồi. Việc này rất hiếm thấy. Atsuya luôn để chìa khóa lại kể cả khi đi cùng Kaiji. Bởi đã có lần Atsuya đánh mất chìa khóa vì uống say.
Makoto rời cửa trước để vòng ra phía sau phòng trọ. Sau khi chắc chắn không có ai nhìn, Makoto trèo qua lan can ban công, gí sát mặt vào khe rèm đang mở he hé.
Bên trong phòng lờ mờ tối. Sau khi cố căng mắt ra nhìn, Makoto cũng thấy được phần nào tình trạng căn phòng. Sàn nhà vương vãi vỏ lon bia và túi snack.
Khi mở rộng tầm nhìn hơn, có một thứ đập vào mắt khiến Makoto giật bắn mình.
Một bàn tay trắng bóc.
Có vẻ như bàn tay đang buông thõng từ giường của Atsuya. Có điều, từ vị trí của Makoto thì chỉ nhìn được đến cổ tay. Năm ngón tay mảnh khảnh đang nắm hờ, hoàn toàn bất động. Nước da của bàn tay đó rất trắng. Nhợt nhạt đến đáng sợ.
Makoto lùi lại, hông đập vào lan can ban công. Nó trèo lại ra ngoài, lúc đi qua bên hông khu nhà, hai chân nó cứ xoắn vào nhau.
Ra tới ngoài đường, Makoto thấy xây xẩm mặt mày. Hơi thở cũng dồn dập. Nó bám vào cột điện để ổn định lại nhịp thở. Trống ngực đập liên hồi.
Cảm thấy buồn nôn, Makoto đưa tay bịt miệng rồi quay lại xe thì thấy Atsuya và Kaiji đang đứng đợi. Mỗi thằng đều xách một túi giấy, trên túi in logo của trung tâm bán đồ nội thất.
“Mày vừa đi đâu đấy?” Atsuya nhếch mép hỏi.
“Tao đi mua nước… ở máy bán hàng tự động” Makoto lắp bắp.
“Tao bảo đợi bên ngoài cơ mà.”
“Tao xin lỗi.” Makoto nhận ra cơ mặt mình đang co giật. Nó không thể nhìn thẳng vào Atsuya. Nó sợ sệt ngẩng lên thì gặp ngay ánh mắt của Kaiji. Ánh mắt như thể đang thăm dò.
“Đưa đây.” Atsuya chìa tay ra.
“Hả?”
“Chìa khóa, chìa khóa xe.”
“À… ừ.” Makoto lấy chìa khóa trong túi ra rồi đặt vào tay Atsuya. Ngón tay nó run run.
“Rồi, đã xong việc.”
Nghe Atsuya nói, Makoto gật đầu rồi xoay người lại. Nhưng khi nó chuẩn bị bước đi thì có tiếng Kaiji gọi với theo: “Đợi đã.”
Makoto không ngoảnh lại. Chân nó nhũn ra. Kaiji nắm tay nó lôi lại:
“Mày có gì muốn nói hả?”
“Không…”
Makoto khẽ lắc đầu thì bị Kaiji túm lấy cổ áo:
“Đừng có giả vờ. Muốn nói gì thì nói đi.” Kaiji nhăn mặt. Đôi mắt vằn những tia máu.
“Trên… trên TV.”
“Tao mới xem bản tin. Và thấy… thấy… thấy con bé đó…”
Mũi Kaiji chun lại. Cùng lúc, nó túm cổ áo Makoto kéo đi. Makoto bị lôi vào một con hẻm.
“Mày có bép xép chuyện bọn mình với ai không đấy?”
Makoto lắc đầu nguầy nguậy:
“Tao không nói với ai hết.”
“Thật không?”
“Thật.”
Kaiji thả lỏng tay ra. Thấy thế, Atsuya bèn xen vào: “Kaiji, để nó giúp một tay đi. Như thế nó sẽ biến thành đồng phạm.”
“Chẳng cần thế thì nó cũng là đồng phạm rồi. Phải không nhỉ?” Kaiji túm cổ áo Makoto nhấc lên.
“Lẽ nào, con bé đó…” Makoto rên rỉ.
“Câm mồm.”
Kaiji ấn Makoto vào tường. Nó nhe răng, gí sát mặt vào Makoto.
“Là tai nạn. Bất đắc dĩ thôi.”
Makoto chẳng thể hỏi là tai nạn thế nào. Vậy là tình hình đã trở nên đáng sợ thật rồi. Kaiji và Atsuya đang tìm cách thoát thân.
“Kaiji à, cho nó tham gia đi…” Atsuya nói.
“Không, nó sẽ không đi theo.” Cuối cùng Kaiji cũng thả tay khỏi cổ áo Makoto. “Để nó làm nhân chứng cho chứng cớ ngoại phạm của chúng ta. Này Makoto, giờ kiếm chỗ nào để tạo chứng cớ ngoại phạm đi. Cho tao và cả thằng Atsuya nữa.”
“Tạo chứng cớ ngoại phạm… Tạo thế nào?”
“Thế nào thì tự mày phải nghĩ. Chứng cớ vớ vẩn là tao không chấp nhận đâu.”
Makoto hoang mang nhìn Kaiji và Atsuya. Nhưng hai thằng đã nhanh chóng quay đi như thể đẩy trách nhiệm cho Makoto là xong chuyện.
Makoto đợi một chút rồi mới ra khỏi con hẻm. Kaiji và Atsuya đang đi về phía khu nhà trọ. Nhận ra Makoto cứ ngây người ra nhìn theo, Kaiji giơ nắm đấm lên như muốn bảo Makoto hãy mau biến đi.
Makoto ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Đầu óc nó rối mù.
Cô bé… bọn nó, bọn nó… đã…
Chứng cớ ngoại phạm à, làm sao để tạo bây giờ…
Nagamine tỉnh dậy trong bóng tối. Trong một giây, gã chưa hiểu chuyện gì, mãi sau mới nhận ra là mình vừa thiếp đi.
Kể từ khi Ema mất tích, đây là lần đầu tiên gã chợp được mắt.
Gã đang nằm trên giường. Nhưng không phải trong bộ đồ ngủ. Người gã vẫn còn nguyên bộ quần áo mặc khi ra ngoài gồm quần dài và áo phông có cổ. Gã vẫn chưa tắm, quần áo cũng chẳng buồn thay.
Nagamine với tay lấy đồng hồ ở đầu giường. Chiếc đồng hồ kỹ thuật số chỉ hơn 12 giờ nhưng gã chẳng biết đang là giữa trưa hay nửa đêm. Cửa chớp đang đóng nên căn phòng chìm trong bóng tối.
Trong lúc nhìn đồng hồ, gã dần nhớ lại. Đêm qua gã cũng không ngủ được, ngồi uống whiskey và đợi trời sáng. Trời vừa sáng là gã ra khỏi nhà, kiểm tra ngay thùng thư. Gã hy vọng kẻ bắt cóc Ema sẽ gửi một tin nhắn gì đó. Nhưng trong thùng thư chỉ có tờ báo buổi sáng. Chưng hửng, gã về phòng ngủ nằm vật ra rồi cứ thế thiếp đi.
Hiện tại gã vẫn mong là Ema bị bắt cóc. Vì như thế khả năng con bé còn sống sẽ cao. Nếu là bắt cóc đòi tiền thì chỉ cần trả tiền là có thể hy vọng con bé trở về bình an. Với tình hình hiện tại, khó mà hình dung Ema sẽ được an toàn trong một vụ án không phải là bắt cóc.
Nhưng đã tròn một ngày trôi qua, phía cảnh sát nhận định khả năng Ema bị bắt cóc khá thấp. Họ nghĩ đây là một vụ án khác không phải bắt cóc và đề xuất công bố với truyền thông. Nagamine đồng ý. Gã chấp nhận lời giải thích của cảnh sát là nếu công bố thì sẽ dễ cho việc tìm kiếm hơn.
Nagamine uể oải rời khỏi giường. Đầu gã nặng trĩu. Toàn thân rã rời. Gã thậm chí chẳng còn sức để suy nghĩ.
Gã đưa tay xoa mặt thì thấy râu ria mọc lởm chởm, dầu từ da mặt dính đầy tay. Hóa ra gã còn không rửa mặt. Gã vừa chậm chạp đứng dậy thì điện thoại đổ chuông.
Vẫn ở trong bóng tối, Nagamine ngoảnh lại. Máy điện thoại để đầu giường đang nhấp nháy.
Sau khi TV đưa tin, gã nhận được điện thoại từ khắp nơi gọi đến. Họ hàng, người quen, đồng nghiệp, ai nấy đều an ủi và động viên gã. Không sao đâu, con bé nhất định sẽ an toàn… Họ nói vậy dù chẳng có cơ sở gì. Gã liên tục nói cảm ơn trước những cuộc điện thoại phiền phức đó. Trong thâm tâm gã chỉ muốn hét lên rằng “hãy để tôi yên.”
Lại một cuộc gọi như vậy nữa chăng?
Chắc là không, gã thầm nghĩ. Dù cũng chẳng có cơ sở nhưng trực giác gã mách bảo như vậy. Cuộc điện thoại sẽ thông báo một điều quan trọng về Ema.
Nagamine nhấc máy, bấm nút trả lời:
“Alo.”
“Có phải nhà anh Nagamine không ạ?” Một giọng đàn ông gã chưa nghe bao giờ.
“Vâng.”
“Anh Nagamine Shigeki à?”
“Vâng.”
Nghe gã trả lời, bên kia ngừng lại một nhịp rồi mới nói tiếp:
“Tôi ở bên Sở cảnh sát Tokyo, chúng tôi vừa phát hiện một thi thể và muốn anh xác nhận xem có phải là con gái anh không”
Trong bóng tối, người Nagamine đông cứng lại.