← Quay lại trang sách

Chương 11

Số lượng băng video Tomozaki Atsuya cất giữ trong phòng lên tới vài chục cuốn. Hơn một nửa trong số đó được cho là băng linh tinh thu lại chương trình TV nhưng các điều tra viên vẫn cho tất cả vào thùng đem đi. Ngoài các cuốn băng dạng VHS, điều tra viên còn tìm thấy vài cuốn băng dùng cho máy quay. Số băng này cũng được cho vào thùng. Điều tra viên còn tìm được một máy quay kỹ thuật số.

Một phòng tại trụ sở cảnh sát Nishiarai được trưng dụng để làm nơi kiểm tra các cuốn băng. Thoạt đầu, các điều tra viên phụ trách đều không nén nổi sự tò mò cá nhân, vì nghe nói đó là các cuốn băng ghi lại cảnh nam nữ làm tình. Họ nhận nhiệm vụ với tâm trạng sẽ được thưởng lãm những bộ phim người lớn hạng nặng không che.

Nhưng ngay lập tức, họ nhận ra mình đã lầm.

Đúng là có các cảnh làm tình thật. Nhưng những hình ảnh xuất hiện trên màn hình không hề kích thích trí tò mò của họ. Bởi lẽ, đó là một chuỗi các cảnh hãm hiếp dã man, ghê tởm, không cảm nhận được chút nhân tính nào trong đó.

Xem xong, các điều tra viên đều thấy khó chịu. Hầu như không ai xem nổi quá 30 phút.

Không nghi ngờ gì nữa, Tomozaki Atsuya đã hãm hiếp rất nhiều cô gái. Mọi người đều liên tưởng chuyện này với việc dương vật của Tomozaki bị cắt đứt.

Motomura, người phát hiện ra thi thể của Tomozaki được gọi tới đội điều tra. Sau khi được cho xem đoạn băng, cậu ta lắc đầu với vẻ mặt trối chết.

“Cháu không biết đâu. Cháu biết Atsuya và Kaiji ve vãn con gái, làm chuyện bậy bạ nhưng cháu không làm. Thật đấy. Cháu thật sự không biết đâu.”

“Kaiji? Người xuất hiện trong cuốn băng cùng với Tomozaki là Sugano Kaiji hả?” Điều tra viên hỏi.

“Vâng. Là Kaiji. Thằng đấy kinh khủng lắm. Cháu không liên quan gì đâu.”

Theo lời Motomura thì Tomozaki Atsuya từng khoe khoang chuyện cùng Sugano Kaiji hãm hiếp con gái.

Về phía đội điều tra, họ không thể không chú ý tới chi tiết tên Sugano đó hiện đang mất tích. Nhưng rất ít điều tra viên nghĩ Sugano là hung thủ giết Tomozaki. Đa số ý kiến cho rằng dù xảy ra mâu thuẫn thì cũng khó mà giết đồng bọn tham gia hiếp dâm với mình theo cách tàn bạo như vậy.

Đầu tiên, các điều tra viên nghĩ ngay nạn nhân bị hãm hiếp hoặc người có liên quan đã trả thù Tomozaki. Từ bộ quần áo bỏ lại hiện trường, hung thủ được suy đoán là đàn ông nên có thể là bố, anh em trai hoặc người yêu của cô gái bị hãm hiếp.

Dĩ nhiên cũng có những ý kiến cho rằng người biết về hành vi tàn bạo của Tomozaki đã sắp đặt như thể đó là hành động trả thù của nạn nhân. Việc cắt đứt dương vật hay cố tình bỏ lại quần áo chính là để ngụy trang.

Dù sao cũng cần làm rõ danh tính của những nạn nhân bị xâm hại. Tuy nhiên, với loại tội phạm này, hầu hết các trường hợp đều không có trình báo từ người bị hại. Mặc dù đã chán ngấy nhưng điều tra viên vẫn phải xem đi xem lại những đoạn phim phản cảm để tìm manh mối về danh tính các cô gái.

Cuối cùng một điều tra viên cũng để mắt tới một cuộn băng. Không phải băng VHS mà là băng dùng cho máy quay. Các cuốn băng VHS quay cảnh hãm hiếp đều được sao lại từ băng của máy quay nhưng hình như riêng cuốn này thì chưa vì không tìm thấy băng VHS tương tự. Điều khiến điều tra viên chú ý chính là gương mặt nạn nhân. Anh ta đã từng nhìn thấy gương mặt này.

Năm chiếc ô tô lần lượt đỗ cách căn nhà chừng vài chục mét. Oribe và Mano ngồi trong xe cuối cùng. Hai người bước xuống, quan sát xung quanh rồi bước đi. Tuy là khu dân cư nhưng chẳng thấy có ai qua lại. Oribe thầm nghĩ: “Ban ngày còn thế này thì bảo sao buổi tối lại nguy hiểm.”

Các điều tra viên xuống từ các xe còn lại cũng nhanh chóng vào việc. Khoảng một nửa trong số họ đi vòng ra phía sau ngôi nhà. Khi có khả năng nghi phạm chạy trốn thì việc làm này là đương nhiên.

Một điều tra viên đi đằng trước dừng lại để đợi Oribe và Mano. Anh ta là Kawasaki, thuộc đội điều tra khác.

“Tôi sẽ bấm chuông cửa. Nếu đương sự ra thì anh Mano tiếp nhé. Vì như thế sẽ không bị đương sự cảnh giác nếu đương sự hỏi chúng ta đến đây làm gì.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chỉ nói là đến vì vụ việc của cô con gái thôi.” Mano đáp với vẻ phiền phức.

“Nhờ anh nhé. Trường hợp đương sự không có nhà thì sẽ tiến hành khám xét theo kế hoạch. Chúng tôi sẽ kiểm tra một lượt, nếu không thấy có ai trốn trong nhà thì sẽ gọi hai anh, cho tới lúc ấy, hai anh hãy đợi ngoài cửa. Trường hợp nghi phạm nấp ở đâu đó rồi tẩu thoát bằng cửa trước, mong hai anh hỗ trợ.”

“Chắc trong nhà không có ai đâu.”

“Tôi cũng nghĩ vậy nhưng cứ phòng hờ.” Nói rồi Kawasaki quay người bước đi.

Mano thở dài. Oribe quay sang thì bắt gặp ánh mắt của Mano.

“Nào, đi thôi.” Mano bước đi. Oribe theo sau.

Hai người đang tiến về căn nhà có mái ngói màu đỏ. Đó là nhà của Nagamine Ema. Mục đích của đội Kawasaki là đến để yêu cầu bố của Ema là Nagamine Shigeki tự nguyện đầu thú. Sở dĩ đội chưa tiến hành bắt giữ vì họ tin rằng chỉ cần bắt anh ta đầu thú thì sẽ bắt được anh ta nhận tội.

Oribe cũng biết có một vụ giết người kỳ lạ xảy ra trong khu vực quản lý của cảnh sát Nishiarai. Nhưng anh không ngờ vụ đó lại liên quan tới vụ án mình đang phụ trách. Vì dường như bản chất hai vụ khác hẳn nhau.

Chính vì thế mà khuya hôm qua, khi nhận được lệnh theo dõi nhà của Nagamine Shigeki từ Hisatsuka, anh không biết mục đích là gì. Anh hỏi thử thì chỉ nhận được câu trả lời: “Cụ thể thế nào tôi sẽ nói sau. Tạm thời không được rời mắt khỏi Nagamine. Nếu anh ta không có nhà thì đợi tới lúc anh ta về.”

Thế là Oribe theo dõi nhà của Nagamine mà không biết mục đích. Đến tối vẫn không thấy trong nhà sáng đèn nên rõ ràng là nhà không có người.

Tình trạng như vậy kéo dài cho đến sáng nay, khi anh đổi ca với điều tra viên khác.

Kết thúc ca theo dõi, Oribe tiếp tục bị gọi tới trụ sở cảnh sát Nishiarai. Mano và những người khác cũng có mặt. Đầu Oribe nặng trĩu vì thiếu ngủ nhưng cuốn băng video anh được cho xem trong căn phòng mờ mờ tối đã thổi bay cơn buồn ngủ.

Cô bé mà bọn Tomozaki Atsuya hãm hiếp chính là Nagamine Ema. Gương mặt ấy đã in rõ trong tâm trí anh. Ema xuất hiện trong cuộn băng có gương mặt hoàn toàn vô cảm. Mano nói chắc cô bé đã không còn ý thức do sử dụng thuốc và bị hãm hiếp.

Theo lời giải thích của Hisatsuka thì đội phụ trách vụ án Tomozaki Atsuya đã phát hiện ra cuốn băng này trong quá trình điều tra. Lẽ ra sẽ phải cho Nagamine Shigeki xem để anh ta xác nhận đó có phải là con gái mình không nhưng cảnh sát không thể liên lạc được với anh ta. Họ gọi tới bốt cảnh sát gần đó và nhờ đến nhà Nagamine kiểm tra giúp thì có vẻ như anh ta đi vắng. Thế nên Oribe, người thông thạo địa bàn mới được lệnh theo dõi nhà Nagamine.

Nagamine không đi làm. Sếp của anh ta nhận được điện thoại xin nghỉ vào buổi tối trước hôm Tomozaki bị giết. Đội điều tra của Phòng cảnh sát Nishiarai nhận định nhiều khả năng Nagamine đã giết Tomozaki nên tiến hành thu giữ các vật dụng từ chỗ làm của anh ta để kiểm tra dấu vân tay. Kết quả là dấu vân tay trùng khớp với dấu vân tay trên con dao dùng để giết Tomozaki.

Từ thời điểm đó, Nagamine Shigeki—một người có con gái bị giết đã chuyển sang thành yếu tố quan trọng trong một vụ giết người.

“Vậy là anh Nagamine đã giết Tomozaki nhỉ?” Vừa đi, Oribe vừa khẽ hỏi Mano.

“Anh Nagamine à? Chà, giờ thì vẫn phải gọi là anh nhỉ?”

Nghe Mano nói vậy, Oribe cảm nhận Mano đang nghĩ Nagamine là hung thủ thật.

“Nói thế này có vẻ không đúng với vị trí của một điều tra viên…”

“Vậy thì đừng nói.” Mano cắt ngang lời Oribe, mắt vẫn nhìn về phía trước.

Oribe khẽ liếc sang đàn anh rồi im bặt. Anh đang định nói là: “Em hiểu tâm trạng của Nagamine Shigeki.”

Cảnh Nagamine Ema bị xâm hại chỉ lưu trong cuộn băng của máy quay. Tại sao Tomozaki không sao sang băng VHS như mọi khi? Có thể do Nagamine Ema chết nên không có thời gian để làm việc đó. Nhưng trong thùng rác có giấy bóng kính và nhãn dán cuộn băng VHS. Bên cạnh giường cũng có vỏ hộp băng.

Việc Tomozaki cũng sao lại cảnh xâm hại Nagamine Ema sang băng VHS là hoàn toàn có khả năng. Vậy thì tại sao lại không thấy cuốn băng đó?

Có thể Nagamine Shigeki đã lấy đi.

Anh ta đột nhập vào phòng của Tomozaki và xem cuốn băng đã được sang lại. Xem xong, anh ta đợi Tomozaki về, hoặc tình cờ Tomozaki trở về, anh ta đã xuống tay trả thù. Biết sẽ bị nghi ngờ, anh ta bỏ lại hiện trường bộ quần áo dính máu, không xóa cả vân tay trên con dao. Có lẽ anh ta chuẩn bị tinh thần sẽ bị bắt. Mặc dầu vậy, anh ta không bỏ lại cuốn băng. Anh ta không muốn nhiều người, bao gồm cả cảnh sát, xem những hình ảnh con gái bị làm nhục, dù là dưới hình thức bằng chứng.

Nghĩ tới cảm giác ấy, tim Oribe như thắt lại. Oribe cũng đã xem các bức ảnh chụp thi thể của Tomozaki nhưng anh nghĩ Tomozaki đáng bị như thế. Mà không, theo anh hình dung dù làm tới mức đó thì trái tim của Nagamine cũng không được xoa dịu.

Oribe và Mano tới trước cửa nhà của Nagamine. Kawasaki đang nói gì đó với các thành viên trong đội. Một phụ nữ trung niên dáng người gầy gò đứng cách đó không xa. Chị ta là họ hàng của Nagamine Shigeki. Chị ta được đưa tới đây để làm chứng cho việc cảnh sát khám nhà. Nét mặt người phụ nữ toát lên vẻ sợ sệt lẫn bối rối. Cũng đúng thôi, Oribe nghĩ.

Mới đây, người họ hàng của chị ta còn là kẻ đáng thương nhất thế giới, thế mà nay đã là nghi phạm của một vụ giết người.

“Giờ tôi sẽ bấm chuông.” Kawasaki nói rồi bấm chuông cửa.

Có tiếng chuông từ trong nhà vọng ra nhưng không có tiếng đáp lại từ loa ngoài. Kawasaki bấm lần nữa. Kết quả vẫn như cũ.

“Chuyển sang khám nhà.” Anh ta rút hồ sơ từ túi áo trong ra. Đó là lệnh khám nhà. Anh ta đưa cho người phụ nữ họ hàng xem. “Nhờ chị làm chứng cho chúng tôi.”

“À, vâng.” Người phụ nữ gật đầu với vẻ mặt căng thẳng.

“Do không có chìa khóa nên chúng tôi sẽ phá khóa cửa trước. Chị không phiền chứ? Xong việc chúng tôi sẽ khóa lại bằng cách khác.”

“Dạ… vâng, tôi hiểu rồi.”

Theo lệnh của Kawasaki, người của đội đặc nhiệm tiến hành phá khóa. Chưa đầy một phút, cửa đã mở.

Kawasaki vào trước, vài điều tra viên khác theo sau. Oribe và Mano đứng ngoài đợi.

“Xe ô tô vẫn để ở nhà à…” Mano nhìn xuống ga-ra. Một chiếc xe nội địa màu xanh đậm nằm trong ga-ra.

“Không biết anh Nagamine đi đâu nhỉ?”

“Chà. Nếu là đi đâu đó thì vẫn còn may đấy.” Mano nhìn đồng hồ đeo tay. “Chưa thấy bọn họ động tĩnh gì nên chắc là không có nhà rồi.”

“Anh Mano nghĩ anh ta trốn trong nhà à?”

“Không. Tôi chỉ nghĩ có thể sẽ tìm thấy anh ta trong nhà thôi.”

“Tìm thấy…” Nói xong, Oribe mới hiểu ra ý của Mano. Điều tra viên kỳ cựu này đang nói tới khả năng Nagamine Shigeki tự sát.

Khi Oribe đang ngước lên nhìn căn nhà thì một điều tra viên ló mặt ra từ cửa chính.

“Xin mời.” Tay điều tra viên nói gọn lỏn rồi biến mất sau cánh cửa.

“Nhìn mặt thế kia thì chắc là không tìm thấy gì rồi.” Mano khẽ nói.

Hai người bước vào nhà đúng lúc Kawasaki đang xuống cầu thang.

“Nagamine chạy trốn rồi. Phòng ngủ của anh ta trên tầng hai. Có dấu hiệu cho thấy anh ta đã sửa soạn đồ đạc.”

Mano đi lên gác. Tầng hai có hai phòng. Cả hai phòng đều mở, các điều tra viên liên tục đi lại.

Trong căn phòng kiểu Âu rộng khoảng 20m 2 có hai chiếc giường đơn. Chắc đây là phòng của hai vợ chồng. Một chiếc giường chỉ phủ một tấm ga mỏng, trên đó la liệt quần áo và khăn tắm. Có cả áo len mùa lạnh.

Oribe sang xem phòng bên cạnh. Trong phòng có một chiếc giường nhỏ và bộ bàn học, trên tường dán bức poster của một nam thần tượng. Một cuốn từ điển tiếng Anh được đặt trên bàn học.

Oribe có cảm giác Nagamine Shigeki muốn giữ căn phòng mãi như thế này…

Dưới tầng một, các điều tra viên đang miệt mài tìm kiếm thứ gì đó. Sợ làm vướng chân họ nên người phụ nữ họ hàng đứng im một góc.

“Các anh tìm gì vậy?” Oribe hỏi Kawasaki.

“Tìm đạn.” Vừa đáp, Kawasaki vừa tìm dưới gầm tủ com-mốt.

“Đạn gì cơ?” Mano hỏi.

Kawasaki đứng dậy, nhìn về phía người phụ nữ. “Theo lời cô ấy thì ở đây có treo một khẩu súng săn. Khẩu súng đó đã biến mất.” Kawasaki chỉ lên phía trên tủ com-mốt.