← Quay lại trang sách

Chương 38

Chắc mới xong buổi ghi hình nên có một nhóm các cô gái trẻ băng qua sảnh để đi ra cửa đài truyền hình. Trông ai cũng ăn vận thanh lịch, nét mặt rạng rỡ. Hẳn là một chương trình rất vui. Lẽ ra trong hai, ba năm tới, Chiaki cũng sẽ như vậy! Ayumura nghĩ khi nhìn theo các cô gái.

Không chỉ các cô gái mà gã cảm giác tất cả những người đang đi lại trong đài truyền hình đều có cuộc sống viên mãn. Họ chẳng hay biết về chủ đề của một chương trình truyền hình trực tiếp vừa phát sóng. Ayumura hình dung đối với những người hằng ngày bận rộn thì nỗi thống khổ của các nạn nhân trong các vụ án trẻ vị thành niên chẳng đáng để quan tâm.

Cả tay đạo diễn đó nữa! Ayumura nhớ lại tay đạo diễn trẻ mà gã gặp lần đầu cách đây hai tiếng.

Lúc tổng duyệt, Ayumura bị bắt nói đi nói lại một nội dung. Bối cảnh là gã bày tỏ sự bất mãn đối với luật Thiếu niên hiện hành. Theo kế hoạch thì chủ đề này sẽ xuất hiện trong cuộc tranh luận sắp diễn ra, khi đó, người dẫn chương trình sẽ hỏi ý kiến của Ayumura.

Tuy nhiên, tay đạo diễn lại chỉnh từng câu từng chữ của Ayumura.

“Anh không cần phải nói theo trật tự như vậy đâu. Cứ nghĩ gì nói đấy thôi. Nói câu hơi miễn cưỡng một chút cũng được. Quan trọng là phải cho khán giả thấy nỗi tức giận của anh Ayumura. Chúng tôi muốn anh Ayumura phải thật tức giận. Làm quá lên một chút cũng không vấn đề gì đâu.”

Tuy phẫn nộ với luật Thiếu niên nhưng không thể bảo hãy tức giận đi là tức giận ngay được. Đạo diễn nói có thể làm quá nhưng gã không biết thế nào là quá, thế nào là vừa.

Ayumura cảm thấy bất mãn vì vốn dĩ gã được mời tới để tranh luận cơ mà. Họ bảo có một buổi thảo luận về luật Thiếu niên nên mời gã tham dự. Nhưng khi tới nơi thì vai của Ayumura đã được định sẵn. Một vai bày tỏ sự tức giận với tay luật sư khăng khăng bảo vệ luật Thiếu niên. Chắc chắn trong hoàn cảnh như thế thì nỗi tức giận sẽ bùng lên nhưng lạ ở chỗ là lời thoại cho tình huống đó lại được định sẵn.

Tay đạo diễn giải thích là “vì phát sóng trực tiếp.”

“Tới lúc ấy mà á khẩu thì chết dở. Phải chuẩn bị trước ở mức độ nhất định thì chương trình mới chạy được. Chưa kể, vì có nhiều từ và cách nói không phù hợp với truyền hình trực tiếp nên với người không chuyên, thường chúng tôi phải luyện tập nhiều lần.”

Tay đạo diễn còn nói thêm “truyền hình là như vậy.”

Trong lúc chương trình được phát, Ayumura rất muốn phát biểu. Bên cạnh gã có một trợ lý đạo diễn khoảng 20 tuổi, thường xuyên trao đổi gì đó với đạo diễn. Gã nói với cậu ta là mình cũng muốn bày tỏ ý kiến.

“Xin anh đợi một chút. Người dẫn chương trình sắp hỏi ý kiến của anh rồi.”

Trợ lý đạo diễn nói vậy nhưng chỉ có tay tổng biên tập tờ tuần san và tay luật sư tranh luận với nhau, người dẫn chương trình dường như đã quên Ayumura. Đương nhiên không phải anh ta quên, chỉ là anh ta đang đi đúng theo chương trình đã định sẵn.

Cuối cùng thì gã cũng có cơ hội phát biểu. Nhưng chỉ là những câu đã được trao đổi từ trước. Ayumura đành nói theo kịch bản. Bởi đạo diễn nói với gã rằng sau đó vẫn còn cơ hội để bày tỏ ý kiến.

Nhưng rốt cuộc, gã chỉ được phát biểu một lần duy nhất đó. Không những vậy, ở nửa sau của chương trình, gã còn bị rút luôn micro.

Chuyện đâu phải thế này. Gã thấy giận cả tay Odagiri của tờ Tuần san Eyes, người đã đề nghị gã lên TV.

Đúng lúc gã định phản đối nội dung bài báo thì hắn ta lại bảo muốn nhờ gã tham gia một buổi tranh luận trên truyền hình.

“Có một nhóm nghiên cứu về việc cải tạo các thiếu niên phạm pháp, họ phản đối bài báo của chúng tôi. Họ bảo viết như thế thì chẳng khác gì đăng tên thật, không bảo vệ sự riêng tư của các thiếu niên. Nghe có choáng không? Vừa rồi, tôi cũng cẩn thận bảo vệ sự riêng tư của anh Ayumura, nếu còn sơ suất thì mong anh lượng thứ. Nhưng bọn chúng đâu có tư cách để phàn nàn về sự riêng tư. Vì thế chúng tôi chuẩn bị tinh thần quyết đấu đến cùng.”

Odagiri đúng là một tên dẻo mỏ. Mặc dù đang bị Ayumura phản đối nhưng hắn ta vẫn kêu gọi tinh thần đồng minh thông qua việc nhấn mạnh sự tồn tại của kẻ thù chung. Nghệ thuật nói chuyện của hắn ta đã thuyết phục được Ayumura. Sự thực thì đầu gã cũng bốc hỏa khi nghe nói có người bênh vực các tội phạm thiếu niên.

Nhận lời xong thì mọi chuyện diễn ra rất chóng vánh. Vài tiếng sau đã bắt đầu buổi họp với người bên đài truyền hình. Ayumura định sắp xếp lại câu chuyện để chuẩn bị cho buổi tranh luận nhưng chẳng có thời gian. Gã cứ thế xuất hiện trên TV rồi kết thúc mà chưa kịp hiểu mô tê gì.

Gã tự hỏi xuất hiện ở một chương trình như thế liệu có tốt không? Liệu chương trình đó có khả năng phê phán cái gì không?

Đang mải suy nghĩ thì Ayumura trông thấy Odagiri và người của đài truyền hình. Phía sau còn có cả tay tổng biên tập và luật sư Iwata. Odagiri tuy không xuất hiện trong chương trình nhưng có nhiệm vụ hỗ trợ tay tổng biên tập. Tới trường quay Ayumura mới biết là tay tổng biên tập hầu như không nắm rõ vụ việc mà chỉ được Odagiri giảng giải cấp tốc để xuất hiện trong chương trình.

Ngạc nhiên thay, tay tổng biên tập đang cười nói vui vẻ với Iwata. Trên gương mặt của cả hai không còn vẻ nghiêm khắc như đã thấy trong chương trình. Trông họ thân thiết như thể đã quen biết nhau từ trước.

Ayumura đang bần thần nhìn hai người đó thì Odagiri nhận ra và tiến về phía gã.

“Vừa rồi anh vất vả quá. Anh làm rất tốt.” Odagiri nheo mắt, thản nhiên nói.

“Này, như thế là thế nào?”

“Có vấn đề gì à?”

“Anh nói với tôi khác cơ mà. Anh bảo tôi sẽ được nói. Nhưng tôi có được nói điều tôi muốn nói đâu.”

“Ồ, chuyện đó vẫn thường xảy ra ở những chương trình như thế này. Đó là lý do tại sao chúng tôi phải luyện tập nhiều lần để không có những phát ngôn thừa thãi.” Odagiri làm bộ lúng túng.

“Tại sao tôi không được tham gia tranh luận? Tay tổng biên tập đó chỉ nói về tờ tạp chí của anh ta chứ có nói gì thay cho tôi đâu.”

“Chà, tôi hiểu nỗi lòng của anh.”

Như nhận ra vẻ mặt của Ayumura, người bên truyền hình lỉnh đi như chạy trốn.

Tay tổng biên tập và tay luật sư vẫn đang nói chuyện. Cả hai đều trông rất hớn hở. Ayumura thoáng nhìn thấy hai người còn trao đổi danh thiếp.

“Họ là thế nào đấy?” Ayumura hất hàm về phía hai người.

“Hai người đó sao à?” Odagiri hỏi.

“Sao họ lại có thể nói chuyện ôn hòa như vậy? Vừa rồi còn tranh cãi cơ mà.”

Odagiri quay lại nhìn rồi mỉm cười.

“Vì họ chỉ tranh luận thôi chứ không phải cãi nhau, kết thúc chương trình thì cảm ơn nhau cũng là bình thường. Có gì lạ đâu.”

“Có thể thế nhưng tay luật sư đó phản đối tờ báo còn gì. Ngay cả khi chương trình kết thúc thì vẫn cứ là kẻ thù chứ.”

“Chà, thì đúng là như thế.” Odagiri gãi đầu.

Tay tổng biên tập tiến lại. Sau khi nói “Cảm ơn” với Ayumura, anh ta lập tức quay sang nhìn Odagiri.

“Tôi sẽ nói cho luật sư Iwata về nhà hàng đó.”

Ayumura trố mắt ngạc nhiên khi nghe vậy. Có vẻ như họ định chiêu đãi tay luật sư.

“À, vâng, em biết rồi.” Odagiri bối rối đáp.

Tay tổng biên tập nhanh chóng quay lại chỗ tay luật sư. Ayumura á khẩu nhìn theo.

“Này anh Odagiri.”

“Thôi nào, thôi nào.” Odagiri giơ hai tay lên ngăn Ayumura. “Anh đừng có trừng mắt lên như thế. Chúng ta đều là người lớn cả rồi nên anh phải hiểu là có những sự thương lượng như thế chứ.”

“Thương lượng thế nào? Anh thử đặt mình vào vị trí của người bị lôi vào trò hề này xem.”

Cảm thấy bị động chạm khi nghe từ “trò hề” hay sao mà Odagiri cũng nổi cáu.

“Mà này, điều kiện kia thế nào rồi?”

“Điều kiện? À…” Odagiri xoa râu ở cằm.

Trước khi nhận lời xuất hiện trên truyền hình, Ayumura đưa ra một điều kiện. Đó là Odagiri phải giới thiệu cho gã người mà anh ta đã phỏng vấn khi viết bài báo kia. Ayumura đặc biệt quan tâm tới một thiếu niên được cho là chơi thân với Tomozaki và Sugano nhất.

“Anh vẫn muốn gặp à? Tôi nghĩ gặp cũng không giải quyết được gì đâu.” Odagiri lộ vẻ lưỡng lự.

“Giờ mà anh còn nói thế à?” Ayumura nghiêm mặt. “Anh lừa tôi phải không?”

“Không, làm sao có chuyện tôi lừa anh được. Nếu anh cứ nhất định gặp thì tôi sẽ giúp. Chỉ là tôi nghĩ cho anh Ayumura thôi…”

“Không cần phải giả vờ tốt bụng thế đâu. Cứ giữ lời hứa đi.” Ayumura lườm Odagiri.

Odagiri thở dài rồi nhếch mép cười, lấy trong túi áo khoác ra cuốn sổ tay.

Lúc ra khỏi quán cà phê truyện tranh, Makoto giật mình trước số tiền phải trả. Vì số tiền nhiều hơn nó tưởng. Nó không xem đồng hồ nhưng có vẻ nó đã ở đó gần bốn tiếng.

Bên ngoài trời đã tối. Makoto thấy đói nhưng trong ví chẳng còn đủ tiền để ăn ở ngoài hay ghé cửa hàng tiện lợi. Thế là nó đành lê bước về nhà.

Theo thói quen, nó thọc tay vào túi quần bên trái nhưng hôm nay trong túi không có điện thoại di động. Lúc ra khỏi nhà, nó đã để điện thoại ở nhà. Cảnh sát dặn nó làm vậy. Vì không biết Kaiji sẽ gọi vào lúc nào.

Makoto mong chuyện này sớm kết thúc. Không được tự do sử dụng điện thoại, ở nhà thì luôn bị cảnh sát theo dõi. Nó hoàn toàn bị tách biệt với bạn bè. Chắc chắn bọn bạn kia cũng có mối quan hệ lợi ích với Kaiji và Atsuya nhưng nhờ biến Makoto thành vật tế thần mà giờ bọn chúng có thể ẩn náu ở nơi an toàn. Với bọn chúng thì giờ đây việc tiếp xúc với Makoto chẳng khác nào mạo hiểm tính mạng.

Bài báo trên tờ Tuần san Eyes càng đẩy tình hình đi xa hơn. Tuy không nêu hẳn tên nhưng ít nhiều có viết về Makoto. Chỉ cần biết chút ít về khu phố này thì ai đọc cũng sẽ nhận ra ngay là Makoto. Trên thực tế thì hôm tờ báo phát hành, họ hàng liên tục gọi điện đến nhà nó, ánh mắt hàng xóm nhìn nó cũng lạnh lùng hơn. Còn bố nó thì đương nhiên là tra hỏi rồi. Ông căn vặn nó bị phỏng vấn khi nào. Nó định giả vờ không biết nhưng lời nói dối lập tức bị lộ tẩy.

“Mày đúng là đồ ngu, để người của tờ báo đó lừa. Làm sao có chuyện người ta không viết về mày.” Thái độ của bố khiến Makoto tưởng nó sắp bị bố đánh.

Đúng là nó đã bị lừa. Nó không nghĩ lại bị viết tới mức đó. Thậm chí nó còn ngoan ngoãn trả lời vì không muốn bị đưa lên mặt báo.

Nhưng nó chẳng biết làm thế nào để phản bác. Một lần nữa, Makoto thấm thía sự bẩn thỉu của thế giới người lớn và những phiền phức của việc thương lượng.

Nó đang đứng đợi đèn đỏ thì nghe có tiếng gọi.

“Nakai Makoto phải không?”

Makoto ngoảnh lại thì thấy một người đàn ông nhỏ thó mang gương mặt u ám. Ông ta ước chừng khoảng 50 tuổi. Makoto nghĩ chắc lại là điều tra viên.

“Vâng!” Makoto đáp với vẻ cảnh giác.

“Nói chuyện chút được không?”

“Chuyện gì cơ?”

“Chà, thì cứ nói chuyện chút đã.” Người đàn ông trung niên bắt đầu bước đi. Makoto bất đắc dĩ bước theo sau.

Tới một con hẻm nhỏ cách ngã tư không xa, ông ta dừng lại.

“Mày là bạn của Sugano Kaiji phải không?” Đột nhiên ông ta hỏi.

Makoto trở nên cảnh giác trước vẻ căm hận toát ra từ người ông ta.

“Ông là ai thế?”

Người đàn ông trợn ngược mắt lên. “Tao là bố của nạn nhân.”

“Hả…”

“Bố của cô gái đã bị chúng mày biến thành đồ chơi. Bố của cô gái đã tự sát sau khi bị biến thành đồ chơi.”

Makoto mở to mắt, lùi lại phía sau. Trong một giây, nó tưởng là mình sắp bị đâm.

“Tôi… tôi không làm gì hết.” Giọng nó run run. Chân nó cũng bắt đầu run.

“Còn cãi hả? Mày cho bọn nó mượn xe ô tô còn gì nữa. Mày giúp bọn nó dù biết việc bọn nó làm. Chắc mày vui lắm khi xem các cuộn băng mà bọn nó quay.”

Makoto xua tay thật mạnh.

“Tôi đã bảo là không biết mà. Thực sự là tôi không biết gì hết.” Nó nhìn quanh. Không biết có cảnh sát nào ở gần đây không. Nó cảm thấy tính mạng bị nguy hiểm. Nó toan bỏ chạy. Nhưng chân không nhúc nhích nổi. Người đàn ông nói tiếp.

“Mày có trốn cũng vô ích thôi. Vì tao biết nhà mày rồi. Nói cho mày biết, tao chẳng sợ vào tù đâu, bị tử hình cũng được.”

Nó nghĩ mình sắp bị giết. Phải chạy thôi…

“Sugano đang ở đâu?” Người đàn ông hỏi. “Mày biết đúng không?”

“Tôi không biết. Nếu biết thì tôi đã nói cho cảnh sát rồi. Chính vì tôi cũng không biết nên cảnh sát mới theo dõi quanh nhà tôi.

“Sugano sẽ liên lạc với mày à?”

“Tôi không biết. Chỉ biết là có thể thôi.”

“Được rồi.” Người đàn ông gật đầu rồi tiến lại gần Makoto. “Vậy hãy nghe tao nói đây. Nếu làm theo, tao sẽ tha thứ cho mày.” Hơi thở phả ra từ miệng ông ta rất hôi.