← Quay lại trang sách

5. Chiếc ấm nước đặt trên bếp ga

Cho đến tận cuối ngày, tôi vẫn chưa thể nói với nàng cái câu đã chuẩn bị sẵn “Anh đã hết yêu em rồi”. Trong suốt một năm nay, ngày nào tôi cũng định nói câu này, song cuối cùng, giống hệt hôm nay, hết một ngày trôi qua, tôi vẫn không thốt lên được lời nào và khi đồng hồ điểm chuông 10 giờ tối, chúng tôi sẽ lên giường đi ngủ, thậm chí sẽ làm tình rất lâu nữa.

Giờ thì chúng tôi cùng ngồi bên bàn ăn chờ ấm nước sôi. Nàng đọc báo, còn tôi xem ti vi. Tôi không để ý nàng đọc báo gì, và đọc mục gì trong tờ báo ấy, cũng như không biết mình đang xem kênh gì, phát thanh viên đang nói gì cho cái bản tin đầy tiếng súng nổ. Tôi mải nhìn ấm nước đang đặt trên bếp ga. Như thường lệ, nó sẽ khô hết lớp nước bám ngoài thành ấm, sẽ nóng âm ỉ lên, sẽ sôi réo, sẽ bốc hơi và sẽ trào nước. Khi nước sùi ra ngoài một ít, nàng sẽ đứng dậy, sẽ lấy chiếc khay có bộ ấm chén đã lau khô, sẽ bỏ trà vào ấm, sẽ chụng nước sôi những chiếc tách đã rất sạch sẽ, sẽ chần trà, đổ nước đi và thay nước mới. Rồi chúng tôi lại cùng ngồi chờ cho đến khi trà chín. Tối nào cũng thế. Tôi có thói quen uống trà buổi tối còn nàng thì chăm sóc các chén trà cho tôi. Lúc chờ ấm nước sôi là quãng thời gian nhàn tản nhất trong ngày, sau khi chúng tôi quay cuồng với các loại điện thoại hẹn gặp, hóa đơn tài chính, công nợ, thuế má, rau cỏ, thực phẩm, quần áo bẩn cần giặt, lắng nghe cô nuôi dạy trẻ ở trường mẫu giáo và cuối cùng là đàm phán để tống cổ thằng con trai độc nhất của chúng tôi lên giường ngủ. Chúng tôi đã im lặng suốt 30 phút đồng hồ, và câu nói gần nhất là của nàng, cách đây 35 phút “Hôm nay anh có muốn cho thêm hoa nhài vào trà không?”. Tôi muốn nói một câu gì đó. Giả dụ mức tăng trưởng kinh tế thế giới đã âm 1,3; Chỉ số GDP của Mỹ giảm 0,5; Chỉ số tiêu dùng Việt Nam tăng 0,3 và thu nhập tháng này của tôi đã giảm đi một phần ba, mà rất có thể sẽ còn tệ hơn vào tháng tới. Đó là điều đang khiến tôi phát ốm lên. Tôi định mở đầu sau 30 phút thế này “Hôm nay, sếp của anh quyết định cắt giảm lương xuống còn hai phần ba, và tháng sau thì tiến hành chiến dịch tinh giản biên chế”. Và tôi bắt đầu.

- Hôm nay…

- Này anh. – Bất chợt nàng ngẩng phắt lên nhìn tôi.

- Sao em?

- Hình như anh đang để bít tất lên cái gối sa lông của em.

- Ừ nhỉ.

Tôi nói “Ừ nhỉ” thay vì nói tiếp cái từ “Hôm nay”, và tôi đứng lên đi cất chiếc bít tất bẩn thay vì trút hết những nỗi lo sợ cho tương lai đang dày vò tôi từ cuộc họp buổi sáng. Khi tôi đã nhồi chiếc bít tất vào đống đồ bẩn và quay trở lại bàn thì nàng đang đổ nước sôi vào trà. Tôi nhìn thấy vết ố trên chiếc khăn trải bàn kẻ ca rô và nhớ tới thủ phạm của nó: là một ông khách kỳ quặc đến vào Tết Nguyên đán năm ngoái. Vì hôm đó tất cả chúng tôi đều say nên tôi không thể nhớ nổi ông ta là người quen của tôi, của nàng, hay của một người bạn tôi cũng có mặt. Khi tiệc đã gần tàn, ông ta đứng lên đọc diễn cảm một bài thơ rồi kết luận “Quý vị có định nghĩa được tình yêu là gì không?”. Không ai muốn trả lời câu hỏi tẻ nhạt đó, và ông ta khoái trí vì không có đáp án.

- Tình yêu, ấy là một tạo vật vô hình giống như chiếc kiềng ba chân. Nếu chỉ tồn tại sự đam mê, nó chỉ có thể là tình dục. Nếu chỉ có sự chia sẻ, đấy là tình bạn và nếu chỉ có lòng hy sinh, đó là tình thương. Tình yêu không thể thiếu một trong ba thứ. Đấy đấy, trong quý vị đã ai có chiếc kiềng này chưa nào?

Một người có lẽ sợ ông ta làm phiền gia chủ, mới đưa mời ông ta một tách trà, vừa để ông ta giã rượu, vừa để ông ta im miệng đi. Nhưng người khách đang cơn phấn khích, mới gạt phắt tách trà xuống tấm khăn trải bàn và tiếp tục bài diễn văn về chiếc kiềng.

Một lần tôi hỏi cậu bạn thân nhất về “sự đam mê”, cậu ta trả lời đầy hãnh diện.

- Một tuần ba lần, mỗi lần 30 phút.

- Thế còn đam mê?

- Đam mê cái gì? – Cậu ta ngơ ngác và nhắc lại. - Một tuần ba lần, mỗi lần 30 phút. Cuối tuần thì có thể hơn, tới 45 phút lận.

Cuối cùng, những câu trả lời về cái “chân kiềng” mà tôi nhận được trở thành một số liệu điều tra thực sự. Hầu như tất cả đều “Một tuần ba lần, mỗi lần 30 phút”. Tôi cũng vậy, một tuần ba lần, cho dù mỗi lần chưa tới 30 phút.

- Này anh.

- Sao em?

- Bản tin lúc chiều vừa thông báo có thể giá điện sẽ tăng lên 4,2 nếu ta dùng đến số thứ một trăm.

- Thế còn 50 số?

- Tăng 3,1.

- Trước là bao nhiêu?

- Trước 2,8.

- Ừ nhỉ.

Lúc chiều nay, trước khi rời khỏi sở làm, tôi tìm thấy một tấm ảnh trong máy tính khi đang loay hoay cài đặt lại hệ thống. Tôi bỏ quên nó trong một file vô danh từ rất lâu rồi. Bức ảnh không nét lắm vì thiếu sáng, lại chụp bằng điện thoại di dộng, nhưng vẫn rõ khuôn mặt của hai chúng tôi trên phông nền nâu đỏ của chiếc lán gỗ bỏ hoang. Đó là hai năm trước ngày cưới, và tôi chở nàng cùng túi đồ to kếch sù trên chiếc xe máy màu xanh tím trong một chuyến đi việt dã. Chúng tôi đã ròng rã hai ngày ở trên đường, người đầy bụi đỏ và kiệt sức vì hầu như không nghỉ. Tuy nhiên, dường như có một lúc tôi thấy nàng bứt rứt, khi ấy chúng tôi đang đi ngang qua một vách núi ảm đạm và buồn tẻ.

- Em mệt à?

- Không.

- Đói bụng không?

- Không.

- Buồn ngủ ư?

- Không.

- Lạnh?

- Không. – Nàng rên lên.

Trên lơ lửng vách núi có một chiếc lán, có vẻ như là bỏ hoang hoặc dành cho người đi rừng bị nhỡ độ đường. Tôi đỗ khựng xe lại.

- Anh muốn…

- Em cũng…

Tôi xuống xe, kéo nàng ra khỏi đống đồ cao ngút mắt và bế thẳng lên lán. Chiếc xe đổ kềnh xuống đất, xăng chảy lênh láng ố loang đám bụi đỏ. Tôi chỉ định nghỉ lại trong chiếc lán đó chừng tiếng đồng hồ, song rút cục, chúng tôi đã ở lại đó tới hai ngày, phần vì cơn mưa rừng dầm dề đã làm trơn trượt một quãng đường đất, phần vì chiếc lán gỗ bỗng dưng trở thành một khách sạn thiên nhiên tuyệt vời. Chúng tôi không ăn, không ngủ, chỉ mải miết làm tình không biết chán. Cứ cách một tiếng chúng tôi lại làm việc đó một lần, và trong suốt 10 tiếng đồng hồ như thế. Cơn mưa ngày càng thảm thiết. Nước mưa ủ dột giăng màn trắng xóa khắp rừng núi khiến khung cảnh lạnh lẽo đến nẫu ruột, nhưng chính điều đó lại khiến chiếc lán gỗ thêm ấm cúng. Đêm đến, chúng tôi tiếp tục cái lịch trình của ban ngày, trên một tấm phên còn mới và dưới lớp chăn mỏng mang theo không đủ ấm, trong tiếng mưa rơi lộp độp mái gỗ và tiếng gào rú của Kurt Cobain trộn lẫn ghi ta điện tử phát ra từ chiếc cát xét chạy pin cũ kỹ, trước ánh lửa màu cam bập bùng và giữa những tiếng cười khúc khích.

Tôi mỉm cười trước tấm ảnh. Lúc này, tôi nhớ lại cái hình chụp bằng điện thoại di động và kín đáo liếc nhìn nàng mà không tìm thấy một sự liên hệ nào với người trong tấm ảnh. Nàng vẫn còn đẹp, khuôn mặt chỉ già dặn đi chút đỉnh và thân hình thậm chí còn gợi cảm hơn cái cơ thể gày gò ngày nào trong lán gỗ. Tôi không thể có lý do gì để hết yêu nàng khi mà chúng tôi vẫn giao tiếp hàng ngày, khi mà tôi vẫn cùng nàng ba lần trong một tuần, khi mà tôi không có một người đàn bà nào khác và khi mà chúng tôi vẫn ngồi uống trà cùng nhau vào mỗi buổi tối. Nàng đã rót trà nóng ra tách cho tôi, sau khi trà chín. Tôi nhấp môi theo thói quen, dù rất không muốn uống trà nữa. Tôi uống một ngụm, hai ngụm, rồi ba ngụm.

- Này anh.

- Sao em? – Tôi giật mình.

- Anh vừa để rớt trà xuống khăn trải bàn. – Nàng mỉm cười nhưng đôi mắt lộ rõ vẻ không hài lòng. – Khăn trải bàn đã có một vết ố rồi, nếu thêm một vết nữa chỉ có vứt đi thôi.

- Đâu nào?

- Đó, đó. Anh nhìn thấy chưa?

- Ừ nhỉ.

° ° °

Tôi kết thúc một ngày chủ nhật bằng cách đặt thân hình đã mệt đứt hơi xuống chiếc ghế gỗ cạnh bàn ăn. Những ngày nghỉ cuối tuần thường không bao giờ là ngày nghỉ khi mà luôn có gấp đôi việc so với ngày thường: thăm hỏi nội ngoại, giặt đống đồ đã tích lại từ giữa tuần, tẩy trùng buồng tắm, đi siêu thị thu mua thực phẩm, dọn dẹp phòng của thằng con trai độc nhất, nấu ăn và rửa bát. Chỉ duy nhất tôi có một tiếng để nghỉ ngơi sau bữa ăn giữa ngày, trên chiếc giường mà trước mặt nó là một chiếc ti vi đang tường thuật lại trận bóng chuyền tẻ ngắt giữa hai đội nữ Đông Nam Á. Tôi nằm cạnh chồng mình, đầu gối lên cánh tay anh và bàn tay phải đặt lên bụng hoặc lên ngực anh. Anh chăm chú một cách đáng ngạc nhiên vào trận bóng chuyền nữ, đến độ không chớp mắt. Có lúc tôi còn cho rằng anh đã ngủ, kiểu ngủ não, còn đôi mắt vẫn được mở. Suốt 30 phút chúng tôi không nói với nhau câu nào và có lẽ câu nói cuối cùng là của anh: “Em tắt hộ anh chiếc quạt gió được không, nó ầm ĩ quá”

Tôi tắt quạt gió, và lại tiếp tục nằm gối đầu lên cánh tay anh, cố gượng nhẹ cho thân hình không bị cong vẹo. Suốt nhiều tháng nay tôi bị hành hạ bởi chứng đau cột sống. Mỗi tối trước khi đi ngủ, mỗi sáng thức dậy, điều đầu tiên và điều duy nhất mà tôi nghĩ đến là từ “cột sống”. Lúc chiều nay tôi buột miệng.

- Cái cột sống của em…

- Lại đau nữa chứ gì?

- …

- Em phải đi bệnh viện.

- Anh biết là em sợ nhất bệnh viện.

- Dù sao cũng phải đi viện. Em nên nghỉ ngơi nữa. Đừng ngồi nhiều.

- Công việc của em là ở văn phòng mà.

- Dù sao cũng nên nghỉ ngơi. Em làm việc bớt đi.

Anh tiếp tục theo dõi trận đấu bóng chuyền nữ. Tôi bắt đầu thấy mỏi mắt, nhưng không muốn ngủ. Tôi giải trí bằng cách đếm các động tác của anh. Cứ 15 phút anh lại quay sang thơm lên má trái của tôi một lần, cứ 10 phút anh lại vỗ nhẹ vào lưng tôi, cứ 5 phút anh lại gõ các ngón tay vào thành giường, mỗi lần gõ 5 tiếng. Cuối cùng tôi bấm giờ, chờ đợi, và quả nhiên đúng sau 15 phút anh quay sang thơm lên má trái của tôi thật, sau đó lại tiếp tục theo dõi trận bóng chuyền. Đội bóng chuyền có 6 người, tôi biết thế nhưng vẫn cứ đếm. Dần dà tôi đếm luôn cả số khán giả, rồi đếm sang các đồ vật trong phòng. Chúng tôi có 2 chiếc tủ đứng, 6 chiếc ghế gỗ, 2 máy tính, 5 lọ hoa, 8 ly uống nước và 1 giá để giày. Tôi nhớ có lần đã từng đếm số lần mà anh gọi tên tôi. Đó là một đêm trên tàu hỏa trong chuyến đi từ thành phố lên cao nguyên.

Khoang tàu có bốn giường, nhưng chỉ có hai chúng tôi và một cụ già nữa ở tầng hai, giường bên kia bỏ trống. Chúng tôi nằm đối diện nhau, trên hai chiếc giường nhỏ hẹp. Khi những nhân viên phục vụ tàu đã ngừng đi lại, đèn ở các khoang bên tắt hết và tiếng ngáy của cụ già tầng trên vang lên khe khẽ, anh nhào sang tôi và làm cái điều mà tôi đang chờ đợi. Anh vẫn hay gọi tên tôi như thế, rất nhiều lần, liên tục hoặc ngắt quãng. Tuy nhiên chúng tôi cần không gây tiếng động, cho dù tiếng bánh răng đập vào đường ray và tiếng ngáy của cụ già tầng trên đã hầu như át mọi tiếng ồn. Có một lần cụ già cựa mình, ngừng tiếng ngáy và chúng tôi cũng phải ngừng lại một lúc. Đấy là một trải nghiệm hiếu kỳ và tức cười hơn là ham muốn, song cuối cùng anh vẫn gọi tên tôi bằng những tiếng thì thầm không rõ. Tôi cố ghìm mình bằng cách tự đếm tên mình. Có lẽ hơn chục lần. Hình như thế. Nhưng tôi chỉ làm cái việc kỳ quặc ấy một lần, cũng có thể là đã lâu rồi anh không còn gọi tên tôi nữa. Tôi cũng không nhớ nổi từ bao giờ anh ngừng làm điều đó.

Đội bóng chuyền đã chơi được ba ván. Con số 3 làm tôi nhớ tới một vật gì đó, một người nào đó đã nói về một “chiếc kiềng” nào đó. Có lần cô bạn thân nhất của tôi nói rằng “Tình yêu một chân, tình yêu hai chân hay tình yêu ba chân. Hết sức vớ vẩn. Có cả tỷ cặp vợ chồng trên trái đất này vẫn làm tình hàng đêm mà không cần phải đam mê và chia sẻ. Nhưng cũng có hàng tỷ người làm điều đó không vì gì khác ngoài đam mê. Như thế nào thì hơn?”. Cô ta nháy mắt.

Anh đã hơi cựa mình quay sang phía tôi và lại tiếp tục theo dõi trận bóng chuyền với 12 cầu thủ. Chúng tôi không có một lịch trình bất thường nào khác ngoài buổi tối, khi đống giấy tờ của anh và đống đồ giặt của tôi đã được giải quyết xong, khi thằng con trai độc nhất đã ôm con gấu nằm ngủ. Vì thế, tôi yên tâm ngồi dậy.

- Em đi ra tiệm làm tóc.

- Làm gì thế?

- Làm tóc.

- Em nên nghỉ ngơi.

- Làm tóc cũng là nghỉ ngơi.

- Ừ nhỉ. Chúc vui.

Anh vẫn không rời mắt khỏi màn hình ti vi, và bây giờ cũng vậy, trừ lúc anh quan sát chiếc ấm đang sôi réo. Tôi cũng thế. Tôi chờ chiếc ấm trên bếp ga sẽ tràn nước ra ngoài chút xíu rồi mới đứng lên tắt bếp. Tôi tráng ấm, bốc một nhúm trà và chần qua nước sôi.

Tôi không có lý do gì để hết yêu anh khi mà chúng tôi vẫn giao tiếp hàng ngày, khi mà anh vẫn âu yếm tôi bằng cách hôn lên má trái vào những trưa chủ nhật, khi mà tôi không có một người đàn ông nào khác và khi mà chúng tôi vẫn ngồi uống trà cùng nhau vào mỗi buổi tối, như lúc đang chờ ấm nước sôi này.