10. Câu chuyện trong rừng
Ai là người đầu tiên của em? Anh ta luôn hỏi em như thế. – Nàng giải thích về lý do tan vỡ của cuộc hôn nhân đầu. – Đấy là một cách tra tấn tinh thần.
Tôi gật đầu ủng hộ.
- Đúng hơn là một màn bạo hành tinh thần tàn bạo nhất.
Nàng lấy que cời khều cho củi đượm. Lửa bắt vào những nhánh cây khô nỏ kêu lách tách, nhấp nhánh những đọt sáng màu da cam. Nàng dán mắt vào đống lửa, như chiêm ngưỡng một điều kỳ ảo. Củi đốt là những cành cây nhỏ xíu rụng xuống từ dẻ tùng, thông đỏ và hoàng đàn. Chúng tỏa mùi thơm ngái dễ chịu, không phải mùi cháy khét của rơm rạ hay thứ mùi ngột ngạt bốc lên từ những đốm lửa xanh trên bếp ga. Tôi vừa bất mãn trước câu chuyện của nàng, vừa cảm thấy thú vị và hãnh diện. Những câu hỏi tra tấn của gã chồng nàng cũng hệt như “Vận động viên đua xe đạp nào giành giải vô địch Olympic Bắc Kinh vừa rồi?” và tôi thì chính là tay vận động viên vô địch Thế vận hội ấy.
- Thế rồi em bảo sao?
- Em bảo em không nhớ.
Tôi kinh ngạc mở to mắt nhìn nàng, rồi nhanh chóng xịu xuống đống lửa.
- Chứ em phải bảo sao? – Nàng liếc mắt nhìn tôi. – Dẫn anh tới ra mắt trong bữa cơm tối ư?
Bên ngoài, gió hú từng chập. Gió dồn nhau thốc tháo qua những hẻm núi rồi vỗ sàn sạt trên mái nhà, hệt như bàn tay người đang mò mẫm tốc nóc gianh. Nàng ngồi nép vào tôi, với một nỗi sợ hãi tự nhiên của phụ nữ trước núi rừng thâm u huyền bí.
- Mười năm qua em sống thế nào? – Tôi hỏi không phải bằng giọng quan tâm. Đó là một câu hỏi có chủ đích. Vì không phải trong suốt 10 năm đến tận hôm nay tôi mới được gặp nàng. Chúng tôi thỉnh thoảng vẫn gặp nhau, bằng một ly cà phê hay bữa trưa ăn nhanh trong vài nhà hàng thời thượng.
Nàng nhún vai. Hai bàn tay hơ trước đống lửa. Tôi ngắm kỹ những ngón tay nàng. Chúng thuôn dài và khéo léo, nhưng lúc nào cũng lạnh ngắt. Tôi vẫn còn nhớ như vậy.
Tôi là người đầu tiên của nàng. Nàng thì không phải người đàn bà đầu tiên của tôi nhưng rõ ràng, lần đầu tiên tôi trở thành người đầu tiên của một ai đó. Và tôi muốn thực hiện điều ấy bằng một niềm tin thiêng liêng như nhà tu hành đã đến giờ hành lễ. Tôi cùng nàng trong một ngôi nhà ven hồ nước. Cửa sổ lơ thơ vài sợi liễu hệt tấm rèm che cố ý. Mới đầu, nàng cuồng nhiệt như một con mèo hoang và tôi nghi ngờ cái nghi thức hành lễ của mình, tôi nghi ngờ cái niềm tin rằng nàng là thánh nữ. Chỉ đến khi nàng ngơ ngác ngước nhìn tôi “Như thế là đã thành công chưa?” thì tôi mới sực tỉnh. Nàng hỏi “đã thành công chưa?” thay vì hỏi “đã xong chưa?”. Tôi loay hoay cố tìm cách làm cho nàng bớt đau. Khuôn mặt nàng thể hiện rõ một điều rằng muốn chuyện này qua đi nhanh chóng, và tôi cũng không hơn gì. Chúng tôi kết thúc rất nhanh sau đó và nàng nằm im trên cánh tay tôi, mắt dán vào rặng liễu.
Nhiều lần, tôi cũng muốn tò mò hỏi những người đàn bà của tôi (kể cả vợ tôi nữa) rằng “Ai là người đầu tiên của em?”, nhưng rút cục điều này chỉ tồn tại trong ý nghĩ. Tôi không phải là người đầu tiên của vợ tôi, nhưng yên ổn với ý nghĩ mình là người cuối cùng của cô ấy.
Kể từ “buổi hành lễ”, nàng trở thành học trò của tôi. Chúng tôi hút chặt vào nhau như hai cực của cục nam châm. Cho đến một ngày, nàng ngồi trước mặt tôi như vẫn thường, những ngón tay lạnh khuấy nhẹ ly cà phê như vẫn thường và hai phút sau khi người phục vụ rời khỏi bàn, nàng cất lời như vẫn thường vào đề ngay như thế.
- Mình kết thúc chuyện này, có được không?
Tôi há hốc miệng kinh ngạc. Việc “kết thúc chuyện này” không hàm ý kết thúc ly cà phê và câu hỏi “có được không?” là một câu khẳng định.
- Tại sao?
- Em không biết. Như thế tốt hơn. – Nàng nhún vai, mỉm cười buồn bã và nhìn ra ngoài ô cửa kính.
Hôm đó là một ngày cuối thu, nhưng nắng vẫn trải vàng lộng lẫy và nàng cũng lộng lẫy hơn mọi ngày. Dường như cái gì sắp mất đi, sắp tàn lụi cũng lộng lẫy hơn lúc thường.
Tôi vẫn cho rằng nàng bỏ rơi tôi để đi theo một gã nào đó như mô típ bi kịch trên phim. Nhưng nàng luôn phủ nhận điều ấy, cho dù chỉ một tháng sau tôi đã nhìn thấy nàng qua ô cửa kính quán cà phê với một nhân vật khác đang thay thế vai của tôi. Vài năm trước, nàng giải thích qua quýt với tôi rằng tôi là người đầu tiên của nàng, nhưng tôi không trân trọng nàng như lẽ ra phải thế. Tôi kinh ngạc không kém gì lúc nàng yêu cầu “kết thúc chuyện này”. Tôi không trân trọng nàng? Khi mà lúc nào tôi cũng thèm khát nàng muốn chết, ngay cả sau 10 năm, cho đến tận lúc này. Tôi không trân trọng nàng? Khi mà đã hơn một lần tôi ngỏ ý sẽ biến nàng trở thành vợ tôi. Tôi lần lượt chứng kiến nàng đi qua hai cuộc hôn nhân đổ vỡ và cả những người không phải để chuẩn bị cho hôn nhân.
Tôi cũng kết hôn sau đó không lâu, không cần quá si mê và say đắm, tôi chỉ cần sự yên ổn với một người có thể làm mẹ của các con tôi. Nàng, đôi khi, vẫn xuất hiện trong những giấc mơ ban đêm và cả ban ngày, như một ly kem mát giữa những ngày nắng nóng. Có vài lần, tôi không kìm nén được ao ước muốn ôm nàng vào lòng như đã từng thế. Có vài lần, tôi tự nảy sinh bực bội khi nghĩ đến một gã nào đó đang sở hữu nàng như tôi đã có nàng ngày xưa. Một lần, trong bữa ăn trưa dưới trời đông ảm đạm, với món cua tẩm pho mát và vang trắng, tôi nhìn năm đầu ngón tay của nàng và hình dung nó đang buốt lạnh trên ngực tôi, nhưng lại làm tôi ấm dần lên. Nàng ăn rất nhanh, lúc nào cũng ăn nhanh như thế.
- Em còn nhớ có lần em thách anh cõng em đi lên tận đỉnh đồi?
Tôi nhắc đến một kỷ niệm mà liền sau đó, tôi đã vùi nàng xuống bãi cỏ, dưới trời xanh như ngọc. Nàng sẽ gật đầu và tôi sẽ nói rằng bây giờ tôi vẫn còn dư sức khỏe để cõng được nàng như thế. Nhưng đúng lúc ấy nàng có điện thoại. Có vẻ là công việc. Nàng nói chừng 15 phút, rồi sau đó tiếp tục với món cua pho mát. Và một lúc sau, đột nhiên ngẩng lên hỏi.
- Ban nãy anh bảo gì em ấy nhỉ?
- Không có gì. – Tôi ngó lơ ra ngoài bầu trời màu xám.
Lần khác, chúng tôi ngồi uống cà phê trên nóc một tòa nhà. Nàng ngả người ra lưng ghế bằng dáng điệu quen thuộc. Chiếc vòng cổ trên ngực nàng lấp lánh. Chiếc vòng cổ nàng vẫn thường làm rơi xuống mặt tôi những khi ngực nàng ở trên môi tôi.
- Em còn nhớ có lần mình bơi thi ra đảo? Tất nhiên là anh thắng.
Tôi đang nhắc nàng nhớ đến khoảnh khắc dưới ráng chiều đỏ rực. Tóc nàng dập dềnh trên mặt nước và môi chúng tôi đã không rời nhau cho đến tận khi ánh hoàng hôn ngả màu tím sẫm. Nhưng chợt có vài người đẩy cánh cửa kính mở ra sân thượng. Nàng vội đứng dậy khi nhận ra một người quen. Nàng bắt tay, cười xã giao và nói chuyện chỉ vài phút. Khi quay lại, nàng hỏi tôi.
- Mình đang nói chuyện đến đâu rồi nhỉ?
Cứ như thế, mỗi lần gặp nàng, nỗi khao khát và bực bội lại trỗi dậy trong lòng, theo miết tôi vào tận giường ngủ. Và tôi quyết định không gặp nàng nữa. Đã thêm 3 năm trôi qua, cho đến lần này. Chúng tôi tình cờ gặp nhau trong một chuyến đi dự án. Chuyến đi chủ yếu là thực địa, lên vùng núi đầy đá tai mèo bạc trắng và tôi vui mừng khi nhận ra nàng cũng có mặt trong đoàn. Những dãy núi đá buồn tẻ, những cánh rừng u tịch sẽ làm cả tôi và nàng phát ốm nếu chuyến đi thiếu một trong hai người. Ngày áp cuối, trước khi lên đường trở về thành phố, nàng đề nghị tôi đi cùng nàng đến ngôi nhà trước đây đã từng là của vua Mèo. Tôi không từ chối nàng. Chúng tôi khởi hành từ sáng sớm và bị lạc đường trước khi tìm được vua Mèo. Tình huống đẩy đưa của định mệnh như trong một bộ phim truyền hình hạng bét. Đến cuối ngày thì chúng tôi dò dẫm được đến bản này, tìm được một ông già thổ dân sống một mình. Tôi đưa cho chủ nhà ít tiền để ông ta trú tạm một nơi khác, nhường ngôi nhà cho chúng tôi đêm nay. Ông già bập bẹ vài câu tiếng Kinh, hỏi “Vợ chồng cậu có cần gì thêm thì cứ gọi tôi ở quả núi bên kia”, ông ta chỉ tay vào bầu trời đen ngòm, “tôi sang ở tạm nhà ông anh cả”. Tôi chỉ cần củi đốt và một chút lương thực đủ năng lượng cho đến sáng mai. Ông ta đưa cho nàng hai chiếc bánh màu vàng khô khốc to bằng bàn tay rồi khép cửa lại.
Tôi hỏi nàng về bi kịch thứ hai.
- Anh ta lúc nào cũng hỏi em rằng liệu anh ta có phải là người cuối cùng của em không. – Nàng vẩy nước khoáng từ chai nhựa mang theo lên chiếc bánh rồi hơ nó trên lửa hồng.
Tôi bật cười, không rõ nàng nói đùa hay nói thật. Câu hỏi này cũng mơ hồ hệt như khi người ta hỏi “Đội bóng nào sẽ vô địch World Cup kỳ sau?”. Tôi nhớ lúc ngồi trong nắng thu muộn vàng lộng lẫy, nàng có nói với tôi rằng “Tình yêu không phải giống như thế”. Câu nói đó làm tôi tự ái đến mức đồng ý ngay với quyết định của nàng mà không cần hỏi thêm lý do.
- Em đã tìm thấy tình yêu chưa? – Giờ tôi hỏi nàng.
- Em không tìm kiếm nữa. – Nàng đưa tay che miệng cố giấu cơn buồn ngủ. – Em còn nhiều việc quan trọng khác hơn để làm.
Nói xong nàng đưa chiếc bánh đã mềm cho tôi rồi trèo lên giường, chui vào chăn, thoải mái như nhà của mình. Có lẽ nàng định ăn bánh rồi lại thay đổi ý định. Nàng vẫn thay đổi ý định luôn xoành xoạch như thế. Tôi nhìn khuôn mặt của nàng thò ra khỏi chăn. Ngay cả một ông đạo diễn tồi đang trong giai đoạn học việc cũng phải biết cho nhân vật nên làm gì trong trường hợp này. Tôi cũng bỏ giầy và trèo lên giường. Nàng xích ra cho tôi nằm cạnh, mắt vẫn nhắm nghiền. Tôi cũng chui vào chăn, cảm thấy người nàng đang lạnh toát. Chiếc chăn bông của chủ nhà hôi đến khủng khiếp và tôi rúc đầu vào mái tóc nàng để xua đi thứ mùi kinh dị đó. Tôi nhấc đầu nàng lên cánh tay mình, cảm thấy cơ thể còn nóng hơn cả đống lửa màu cam bập bùng xế bên. Nàng quay sang ngực tôi, cố tìm hơi ấm giữa bóng đêm đang cô đặc thành băng. Nàng ngọ nguậy như một con mèo nhỏ ngái ngủ rồi cuối cùng cũng nằm im. Vài phút sau, nàng ngước đôi mắt đã díu lại lên nhìn tôi.
- Anh có muốn…?
Câu hỏi của nàng rất giống như khi nàng hỏi tôi “Như thế là đã thành công chưa?”. Hơi nóng hầm hập trong cơ thể tôi dịu dần rồi chuyển sang nhiệt độ tĩnh tại vô trọng lượng.
- Không, em ngủ đi.
Nàng yên tâm chúi vào ngực tôi như cũ, và chỉ vài phút sau đã nghe thấy hơi thở đều đều. Tôi hôn nhẹ lên trán nàng, rồi lên tóc. Cánh tay tôi bất động, đôi mắt tôi mở to nhìn trần nhà màu nâu xỉn đang lấp loáng ánh lửa. Mi mắt tôi trùng dần, rồi vài phút sau cũng chìm vào cơn mộng đầy tiếng gió hú, tiếng vượn kêu gào đòi bạn tình và tiếng mèo rừng vật vã trong đêm tối. Giữa những âm thanh hoang dại thấp thoáng mùi thơm của ly kem tỏa ra từ người đàn bà đang gối đầu trên cánh tay tôi. Có thể, tôi cứ giữ mãi nàng như thế, để tô điểm cho những giấc mộng đêm vốn dĩ đã nhạt nhẽo không màu.