← Quay lại trang sách

Chương 9 Ngày thứ năm-33

Cả đêm bị ác mộng bủa vây. Cậu không nhớ nổi các tình tiết nữa nhưng dư âm vẫn nặng nề đến ngạt thở.

Chăn bị đạp xuống sàn, áo sơ mi nhàu nhĩ. Tối qua cậu mặc nguyên áo quần đi ngủ. Toàn thân mồ hôi đầm đìa. Họng khô cháy, môi nứt nẻ.

Leroux ngồi dậy trên giường, hai tay ôm ngực, chầm chậm lắc đầu.

Đã bớt nhức đầu, nhưng cậu cảm thấy hoàn toàn trống rỗng, ý thức chông chênh như có màn sương bủa vây tâm trí. Thể xác mất kiểm soát. Nửa tỉnh, nửa mơ.

Ánh sáng hắt qua nan chớp cửa sổ cho Leroux biết ngày đã rạng.

Cậu đưa cánh tay mềm oặt bất lực ra, nhặt tấm chăn và đắp lên người.

Một màn hình hiện ra trong tâm trí mơ hồ. Viền màn đen và ở giữa màu trắng như phim nhựa. Trên đó dần hiện ra khuôn mặt những người bạn cùng cậu lên đảo bốn ngày trước.

Ellery, Poe, Carr, Van, Agatha, Orczy. Sáu người, kể cả cậu là bảy, đều háo hức với chuyến đi mạo hiểm này. Ít nhất, Leroux đã cảm thấy thế. Đảo hoang đầy ắp tự do, thỏa mãn lòng hiếu kì bằng sự kiện sát nhân, những nỗi sợ mơ hồ, tất cả đều rất kích thích. Một tuần lẽ sẽ trôi đi trong chớp mắt.

Thế mà…

Mái tóc xẹp cắt ngắn và cặp lông mày rậm, hai con mắt to tròn ngơ ngác, đôi má hồng lấm tấm tàn nhang, khuôn mặt cô gái bỗng tím đen trương phình, cô run rẩy đau đớn rồi rũ xuống. Sợi dây thừng mảnh thít chặt cổ cô bỗng biến thành con rắn độc đen sì ngọ ngoạy.

Ôi. Orczy, Orczy, Orczy…

Leroux ghì chặt tay, đấm vào đầu mình. Tôi không muốn nhớ lại bất cứ điều gì nữa.

Nhưng, như thể cậu không khống chế được ý thức của mình, đoạn phim tiếp tục chiếu.

Khuôn miệng méo xệch, nét cười dị dạng, cằm hếch lên, con mắt hình tam giác hõm xuống. Tiếp theo là Carr. Hình hài vạm vỡ của anh ta bỗng đau khổ co rúm lại. Bàn rung lắc, ghế bị đá đổ vật ra, toàn thân co giật, anh ta nôn ọe và cuối cùng, mọi thứ dừng lại.

“… Tại sao lại thế?” Leroux thầm thì. “Tại sao?”

Ellery ngã gục dưới hầm ngầm tối đen, giọng nói gay gắt của Poe, khuôn mặt tái nhợt của Van, những hành vi rồ dại của Agatha…

Kẻ sát nhân này giữa những người còn sống. Hay còn ai đó ẩn nấp giữa đảo này?

Ellery cho rằng Nakamura Seiji vẫn còn sống. Tại sao một người đàn ông họ chưa từng gặp, cũng không hề biết mặt lại cố giết hại họ?

Màn hình trong đầu lại xuất hiện một bóng đen với khuôn mặt mờ ảo, chao đảo như thể nằm dưới nước.

Nakamura Seiji là người xây nên Thập Giác Quán này. Tháng Chín năm ngoái, ông ta bị cảnh sát nhận định đã chết ở Lam Ốc. Nếu vẫn còn sống, chứng tỏ ông ta chính là hung thủ.

Nakamura Seiji… Nakamura… Nakamura.

“A!” Leroux miệng há hốc vì kinh hãi. “Nakamura?”

Bóng đen ấy dần ổn định, Leroux vẫn nửa tỉnh nửa mê, ký ức bỗng xuất hiện hình ảnh một cô gái nhỏ bé với nước da nõn nà.

Không, chẳng thể nào!

Liệu có phải cậu vẫn đang mơ? Nakamura Chiori là con gái Nakamura Seiji ư?

Leroux lại đấm vào đầu mình.

Đường phố giữa đêm. Hối hả và vội vã. Gió lạnh buốt. Một quán rượu cho tăng ba. Cốc chén lấp loáng, những viên đá lách cách, mùi rượu bia nồng nặc. Tiếng chúc tụng, say sưa, huyên náo, lảm nhảm rồ dại. Và rồi… chuyện cười bỗng hóa thành thảm kịch. Ngơ ngác. Tiếng còi xe cấp cứu kinh hoàng, đèn đỏ quay tít…

“Không thể thế được,” Leroux cố cất cao giọng, át đi những âm thanh vang vọng trong đầu. Chẳng khác gì ngồi trên đống lửa, người đầm đìa mồ hôi, đèn đỏ quay tít xoáy vào thần kinh…

Cậu ôm đầu, rên rỉ, kêu gào, không kiểm soát nổi nữa.

Rồi một hình ảnh hoàn toàn khác bỗng hiện trên màn hình, mọi âm thanh và ánh sáng vừa rồi đều biến mất.

Gì vậy? Leroux nghĩ, như đang đứng từ xa nhìn lại

Gì thế này? Đây là đâu? Mặt biển. Tiếng biển ầm ào, mùi gió biển xộc vào mũi, mặt nước khuấy động không yên, sóng vỗ vào ghềnh đá đen, rồi lùi xa, chỉ để lại những bọt nước trắng xóa. Đây là… đây là…

… Là ngày hôm qua!

Leroux gạt chiếc chăn ra. Cảm giác lo sợ tan biến, như thể tấm màn nặng nề che khuất tâm trí được gỡ bỏ.

Là cảnh tượng nhìn thấy hôm qua. Khi mọi người cùng đứng trên vách đá cạnh Lam Ốc để tìm thuyền bè qua lại ngoài biển. Bãi đá nằm phía dưới. Cậu đã cùng Ellery xuống đó hai ngày trước. Nếu nhớ không lầm, bấy giờ cậu còn thấy…

Cậu thấy như đang để tuột mất thứ gì.

Leroux biết mình chưa hoàn toàn tỉnh táo. Thật nguy hiểm khi ra ngoài một mình, suy nghĩ ấy lướt qua cậu, nhưng lại nhanh chóng bị vùi sâu giữa màn sương mờ mịt của tâm trí.

Leroux bước xuống giường, lảo đảo chấp chới.

❆❆❆

Agatha cẩn thận hé cửa, nhìn ra đại sảnh.

Không một bóng người, chưa ai dậy thì phải.

Nhờ mấy viên thuốc Poe đưa, tối qua cô ngủ rất ngon. Một giấc ngủ sâu, thư thái, không mộng mị giữa tình thế hiểm nguy rình rập bốn bề.

Cơ thể thư giãn. Nỗi lo sợ cũng dịu lại.

Mình nên cảm ơn Poe.

Agatha nhón chân bước ra đại sảnh.

Cô men theo tường, đi đến phòng tắm. Cô cảnh giác nhìn quanh và căng tai lắng nghe.

Dù giữa ban ngày, đại sảnh thập giác trông vẫn méo mó một cách kì dị. Mắt cô dán vào những cái bóng trên mảng tường trắng, chẳng thể nhìn rõ xung quanh.

Đúng là chưa ai thức dậy, Agatha chỉ nghe thấy tiếng sóng biển ào ạt vọng vào.

Cô bước vào phòng tắm, để cửa mở hé, không quên quan sát bệ xí và bồn tắm xem có gì nguy hiểm không.

Cô đứng trước bồn rửa mặt và nhìn vào gương. Giữa bóng tối ảm đạm, cô thấy mình mặc chiếc váy liền màu trắng.

Quầng mắt đã đỡ thâm, nhưng kể từ khi lên đảo, hai má cô hóp lại trông thấy và sắc mặt thì nhợt nhạt, yếu ớt. Mái tóc rối lòa xòa trước mặt khiến cô băn khoăn không nhận ra chính bản thân mình.

Cô chải tóc, thở dài não nề. Nhớ lại những vụ án mạng liên tiếp và bộ dạng mình tối qua, cô lại thở dài.

Cô luôn muốn bản thân xinh đẹp và cao quý. Luôn luôn, dù chuyện gì xảy ra, dù ở bất cứ nơi đâu. Cô luôn tự hào, kiêu hãnh về mình như vậy.

Nhưng sau khi rửa mặt, cô nhìn vào gương…

Mọi nét cao quý xinh tươi đều tan biến.

Agatha đau xót vô cùng.

Mình phải trang điểm tươi sáng lên mới được.

Cô mở hộp mỹ phẩm. Sát nhân quái đản, hoàn cảnh bất trắc, suy nghĩ lụi tàn… Làm mình tinh tươm là việc duy nhất an ủi Agatha.

Hôm nay mình không thoa son hồng, phải dùng màu đỏ thắm.

Agatha chẳng bận tâm đến bất cứ điều gì trên hòn đảo này nữa. Chỉ còn chính cô trong gương.

34

Van thức giấc bởi tiếng đồng hồ đeo tay báo thức.

Đã 10 giờ sáng rồi sao? Phải dậy thôi.

Hai vai ê ẩm, các khớp xương đau nhói. Giấc ngủ không sâu như cậu mong đợi. Cậu dụi mắt, cảm thấy buồn nôn.

Mọi người vẫn còn ngủ sao?

Cậu ngồi thẳng dậy, vừa nghe ngóng động tĩnh, vừa châm thuốc lá. Rít vào một hơi, cậu thấy hơi chóng mặt. Cậu biết cả thể xác lẫn tinh thần mình đều đã suy kiệt.

Liệu mình có thể bình an trở về không?

Ánh mắt cậu vô định nhìn vào khoảng không, nghĩ ngợi đủ bề.

Thực lòng, cậu vô cùng kinh hãi, không ngừng một phút một giây. Cậu chỉ muốn khóc ầm lên như đứa trẻ, rồi phi thân thoát khỏi nơi này…

Cậu dập tắt điếu thuốc, đứng dậy, thoáng rùng mình.

Đi ra ngoài sảnh, Van nhận thấy cánh cửa bên trái, cách hai phòng, đang khép hờ. Đó là phòng tắm, cạnh nhà bếp.

Đã có người dậy rồi. Cậu thầm nghĩ.

Nhưng dù thế, mình chẳng nghe thấy gì cả, hẳn ai đó đã vào nhà vệ sinh rồi quên đóng cửa.

Cánh cửa mở sang phía bếp, Van đi vào từ bên phải, vòng qua chiếc bàn ở giữa. Vẫn không nghe thấy tiếng động nào.

Van đặt tay lên từng lưng ghế xanh quanh bàn. Không có gì ngoài tiếng tim cậu đập thình thịch, mỗi lúc một mạnh hơn. Cậu tiến lại gần, nhìn vào trong qua cánh cửa hé mở. Và…

“A!”

Như bị ai bóp cổ, Van phát ra một âm thanh ghê rợn. Rụng rời hồn vía, cậu đứng bất động như hóa đá.

Một thứ gì màu trắng nằm sau cánh cửa, trên sàn nhà tắm.

Chiếc váy liền thân xinh xắn, đôi tay thanh mảnh không chút sức lực, mái tóc đen dài xõa trên sàn. Agatha nằm đó, hoàn toàn bất động.

“A… A…”

Van vẫn đứng đó, tay phải bịt miệng, muốn kêu la nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Cậu vịn tay vào ghế, người đổ về phía trước, cố lết hai chân run bắn về phía cửa phòng Poe.

❆❆❆

Cửa bị đập như búa bổ, Poe vùng dậy.

“Gì thế, có chuyện gì thế?”

Cậu tỉnh táo ngay lập tức, ném bỏ cái chăn và chạy ào ra. “Ai đấy? Có việc gì thế?”

Không đáp.

Tiếng đập cửa ngừng lại, thay vào đó là tiếng rên rỉ khe khẽ. Poe lập tức mở khóa nhưng không thể gạt tay nắm để mở ra, cửa bị chặn.

“Ai… ai đang ở ngoài đó thế?”

Poe tỳ vai vào cánh cửa, vận hết sức đẩy mạnh, rồi lách ra.

Là Van, đang ngồi tựa bên ngoài, hai tay ghì chặt miệng, lưng run lên thảm hại.

“Sao thế, Van? Cậu ổn chứ?”

Poe đặt tay lên lưng Van. Vẫn một tay bụm miệng, Van trỏ về phía phòng tắm, sát cạnh phòng Poe.

“Sao?” Cánh cửa hé một nửa, từ đây, cậu chẳng trông thấy gì.

“Có gì trong ấy?”

“A… Agatha…” Van cố thốt nên lời trong khi Poe vỗ lưng cậu.

“Agatha làm sao? Nhưng Van, cậu vẫn ổn chứ?”

Van đau khổ gật đầu, Poe đến phòng tắm, nhìn qua cánh cửa hé mở và thét lên kinh hãi.

“Ellery, Leroux dậy đi, mau dậy đi!”

Tiếng gõ cửa gấp gáp khiến Ellery choàng tỉnh.

Nhưng không phải phòng cậu. Hẳn điều gì đó không hay đã xảy ra vì có tiếng kêu ầm lên.

Giọng Poe. Chẳng lẽ…

Ellery lập tức xuống giường, mặc áo len. Chân phải được băng bó đã đỡ hơn. 

Vẫn là giọng Poe, đang nói chuyện với Van. Rồi có tiếng người hét:

“Agatha làm sao?”

Cậu vừa cầm tay nắm cửa thì thấy Poe gọi tên mình và Leroux.

“Sao thế?” Ellery mở cửa ra.

Van nằm trước cửa phòng Poe. Cánh cửa bên phải, đối diện với phòng Ellery, là phòng tắm, đang mở toang. Hình như Agatha đang nằm đó, Poe quỳ xuống cạnh cô.

“Agatha bị giết ư?”

“Có vẻ thế…” Poe ngoảnh nhìn Ellery. “Van đang rất yếu, hãy giúp cậu ấy nôn ra.”

“Không. Tôi chỉ là đột nhiên… trông thấy Agatha, thế là tôi…” Van gục đầu xuống bồn nước, rên rỉ.

Ellery vỗ nhẹ vào lưng Van, “Uống chút nước đi. Bụng thì rỗng, có gì mà nôn? Nào, Van!”

“Không sao. Tôi tự làm được. Cậu nên vào phòng tắm đi…”

“Ừ!” Ellery chạy ra ngoài, đến chỗ Poe. “Agatha chết rồi phải không?”

Poe nhắm nghiền mắt, gật đầu. “Lại là trúng độc, lần này là axit xyanhydric.” 

Poe lật Agatha lại. Hai mắt cô mở rộng, miệng hơi há, vẻ mặt giữ nguyên nét kinh ngạc nhiều hơn là đau đớn.

Poe vuốt mắt cho cô, nhìn cô an lành như đang ngủ. Hình như Agatha vừa trang điểm xong, hai má hồng sáng sinh động, đôi môi mọng đỏ thắm. Thoang thoảng trong không khí là thứ mùi đặc trưng khiến Poe đưa ra kết luận vừa rồi.

“A…” Ellery cau mày. “Mùi hạnh nhân đắng thì phải?”

“Ừ! Dù sao thì, chúng ta hãy khiêng Agatha về phòng đã!”

Poe nâng vai và lưng Agatha. Van loạng choạng đi từ bếp ra, tựa thân hình còm nhom vào tường, mặt cắt không còn giọt máu.

“À, Leroux đâu?”

“Leroux?”

“Thế này là…”

Ánh mắt Ellery và Poe cùng đổ dồn về phía phòng Leroux. Cả hai cùng kêu thét lên.

Nạn nhân thứ ba

Trên cửa phòng, miếng nhựa với dòng chữ đỏ như đang khiêu khích họ.

35

“Thế là sao? Chẳng lẽ Agatha là nạn nhân thứ tư? Thế thì Leroux…”

Ellery lao như tên bắn đến phòng Leroux.

“Leroux! Leroux! Gay rồi, cửa khóa! Van, có chìa sơ cua hay gì đó không?”

“Làm gì có chứ? Đây đâu phải là khách sạn?”

“Phá cửa mà vào! Ellery, tránh ra!”

“Khoan đã.” Ellery giơ tay ngăn Poe. “Cánh cửa mở ra ngoài, khó mà xô được. Chúng ta vòng ra phía sau phá cửa sổ còn nhanh hơn.”

“Đúng! Xách theo cái ghế!” Poe ngoảnh lại gọi Van. “Cậu cũng đi cùng!”

“Hai người nhìn này!” Ellery bước về phía sảnh trước. “Dây thừng đã bị cởi ra.”

Cậu chỉ vào cửa chính thông ra bên ngoài. Chiếc dây họ dùng buộc cửa tối qua, giờ thõng xuống trên một tay nắm cửa.

“Đã có người ra ngoài rồi!” Poe xách một cái ghế lên. “Có thể đó là Leroux.”

“Ai mà biết đang có chuyện gì chứ?” Ellery ủ rũ lắc đầu. “Dù sao thì, xem phòng cậu ấy đã rồi hãy hay. Đoán mò cũng vô ích.”

Poe giơ ghế lên phang hết sức vào cửa sổ. Sau vài lần, cánh cửa cũng vỡ toang.

Cửa chớp có vẻ kiên cố đã bị xử lý, cửa kính và thanh gỗ chắn ngang bên trong cũng bị phá nốt. Họ thò tay vào kéo rèm sang một bên, và phải vất vả lắm mới gỡ được dây buộc phía trong.

Cửa sổ cao đến cổ Van. Poe vóc người cao lớn, cậu đứng lên ghế rồi trèo vào phòng một cách dễ dàng. Tiếp đó là Ellery. Van đứng ngoài, ôm bụng tựa vào tường bên dưới cửa.

Nhưng…

Leroux không có trong phòng.

Cậu đã ra ngoài và chưa quay lại.

Không khí ẩm ướt, hơi nước bám trên da thịt. Hình như đêm qua có mưa. Cỏ dưới chân mềm và ướt.

Poe và Ellery nhảy ra từ cửa sổ, thở dốc, hai vai lên xuống nhấp nhô.

“Chúng ta chia nhau tìm đi. Dù tôi lo rằng có thể cậu ấy không còn sống nữa,” Ellery nói, cúi xuống xoa nắn mắt cá chân.

“Nhưng chân cậu…” Poe chợt nhận ra và hỏi. Cậu cũng bị mảnh kính vỡ cứa vào tay.

“Không sao, vẫn đi được.”

Ellery đứng dậy, thấy Van đang quỳ trên bãi cỏ, người vẫn run rẩy.

“Van, cậu cứ chờ ở đại sảnh, khi nào chúng tôi gọi thì tới. Cậu cần bình tĩnh lại đã.” Ellery điều hòa nhịp thở, trấn tĩnh trở lại, rồi ra lệnh. “Poe đến vịnh xem xét, tôi kiểm tra Thập Giác Quán và xung quanh Lam Ốc.”

❆❆❆

Sau khi Ellery và Poe rời đi, Van uể oải đứng dậy, trở về Thập Giác Quán. Vị chua và đắng ngắt sau khi nôn vẫn chưa hết hẳn. Cậu không buồn nôn nữa nhưng cảm giác như vẫn còn thứ gì đó tắc trong ngực.

Bầu trời xám nhạt, lặng gió và không lạnh lắm, nhưng vai cậu cứ run lên từng hồi dù đã mặc áo len. Cậu nhìn rừng thông im lìm xung quanh.

“Van! Poe!”

Là tiếng Ellery, vọng lại từ mé phải phế tích Lam Ốc.

Van đứng dậy, cố chạy từng đoạn ngắn, dù đôi chân chẳng nghe lời. Poe nhanh chóng chạy từ phía vịnh lại. Hai người gặp nhau chỗ hốc rừng thông mọc quanh phế tích.

“Poe, Van! Lại đây!”

Hai người đi dưới tán thông chĩa ngang trên đầu, thấy Ellery đang đứng vẫy tay giữa khoảng đất trống. Nhìn từ Thập Giác Quán thì chỗ này là một góc chết, bị che khuất dưới rừng cây.

Cả hai vội chạy đến, ngừng thở vì kinh hãi khi nhìn thấy thứ dưới chân cậu.

“Chết rồi!” Ellery bất lực lắc đầu.

Leroux nằm sõng soài dưới đất. Cậu mặc sơ mi vàng, quần jean, áo khoác vải bò xắn ống tay. Hai tay cậu hướng về phía Thập Giác Quán, một bên mặt áp xuống nền đất đen, cặp kính nằm gần tay phải.

“Cậu ấy bị đánh chết! Có thể do đá hoặc gạch đập vào đầu.” Ellery chỉ vào phần gáy bê bết máu của Leroux.

Nhìn thấy cảnh này, họng Van bỗng “hộc… hộc…”. Đưa tay bụm miệng, cậu chực nôn ọe.

“Poe, có thể kiểm tra lại không? Chẳng dễ chịu gì nhưng chỉ còn biết trông vào anh thôi.”

“Được!” Poe ngồi xổm bên tử thi, nâng đầu lên quan sát kĩ vết thương đầy máu lẫn đất bụi, và khuôn mặt Leroux. Đôi mắt trợn tròn, lưỡi thè ra, thể hiện nỗi đau khổ và kinh hãi tột độ.

“Vết hoen tử thi…” Giọng Poe bình tĩnh lại. “Nhưng khi ấn tay vào thì biến mất. Xác co cứng… khá nhanh. Cũng có thể do nhiệt độ ngoài trời. Tôi không thể nói chính xác, nhưng có lẽ đã chết xấp xỉ năm hay sáu tiếng đồng hồ. Tức là…” Cậu nhìn đồng hồ đeo tay. “Khoảng 5, 6 giờ sáng nay.”

“Lúc trời sắp sáng,” Ellery khẽ nói.

“Phải chuyển cậu ấy về Thập Giác Quán đã, không thể để cậu ấy ở đây như vậy được.” Poe xốc hai vai Leroux lên. “Ellery, cậu khiêng chân được chứ?”

Nhưng Ellery vẫn đứng im, hai tay đút túi áo len, nhìn xuống mặt đất, không nói một lời. 

“Kìa, Ellery?”

“Dấu chân.” Ellery ngẩng lên, tay trỏ xuống mặt đất.

Leroux ngã gục giữa khoảng đất trống, cách rừng cây gần phía Thập Giác Quán khoảng mười mét. Sau trận mưa đêm qua, bề mặt phế tích Lam Ốc bị phủ một lớp dày bùn đất đen xỉn, in rõ nhiều dấu chân lộn xộn.

“Kệ nó thôi.” Ellery cúi xuống nhấc hai chân Leroux lên. “Đi thôi. Lạnh quá.”

Hai người khiêng Leroux bước đi. Tiếng sóng biển cuộn trào như tiếc thương cậu thanh niên xấu số.

Van nhặt cặp kính của Leroux lên, giữ trước ngực, rồi bước theo các bạn.

36

Về đến Thập Giác Quán, họ khiêng Leroux vào phòng. Họ thấy chìa khóa trong túi áo khoác Leroux và đặt cậu xuống giường dù quần áo vẫn đầy bùn đất.

Van đặt cặp kính mắt lên tủ đầu giường.

Ellery vừa đắp chăn cho Leroux vừa nói với Van, “Cậu lấy cho tôi chậu nước được không? Và chiếc khăn nữa. Ít nhất, chúng ta cũng nên lau mặt cho cậu ấy.” Van lặng lẽ gật đầu và rời phòng. Cậu vẫn bước từng bước chao đảo, nhưng đã bình tĩnh lại phần nào. Ellery và Poe vào phòng tắm, khiêng thi thể Agatha về phòng cô và đặt lên giường, xếp hai tay lên ngực, chải tóc và chỉnh trang quần áo.

“Vậy đó là axit xyanhydric…” Ellery lẩm bẩm, cúi nhìn khuôn mặt Agatha như đang ngủ say. “Đúng như người ta nói, nó có mùi hạnh nhân đắng.”

“Cô ấy chết cách đây khoảng ba tiếng, chừng 8 giờ sáng nay,” Poe nói.

Van bước vào, chìa ra hộp đựng đồ trang điểm, “Cái này rơi ở cửa phòng rửa mặt, chắc là của Agatha.”

“Hộp trang điểm à?” Ellery đón lấy, băn khoăn gì đó và mở ra xem. “Van, lúc cậu tìm thấy, khóa kéo của hộp đang đóng à?”

“Không. Đang mở. Các thứ rơi ra lung tung.”

“Nên cậu nhặt cho vào? À, giờ quá muộn rồi.”

Kem nền, phấn hồng, lược, kem, nước hoa hồng…

“Nó đây.” Ellery cầm hai thỏi son lên, mở nắp rồi so sánh màu sắc. “Thỏi này!”

“Đừng đặt gần mũi quá, nguy hiểm đấy!” Poe nói. Cậu cũng nhận ra ý định của Ellery.

“Tôi biết.”

Một thỏi hồng và một thỏi đỏ thắm. Ellery thận trọng ngửi thỏi son đỏ, gật đầu, rồi đưa nó cho Poe.

“Đúng, Ellery, son môi bị tẩm thuốc độc.”

“Trang điểm tang tóc. Mặc váy trắng và bị hạ độc, cô ấy hệt như nàng công chúa trong chuyện cổ tích.”

Ellery buồn rầu nhìn Agatha nằm đó, đề nghị mọi người rời phòng rồi lặng lẽ đóng cửa lại.

“Ngủ ngon nhé, Bạch Tuyết.”

Cả ba người cùng sang phòng Leroux. Họ lau sạch mặt cậu, rồi đến cặp kính và đặt lên ngực cậu.

“Tổng biên tập đầy hoài bão của chúng ta…”

Ellery đóng cửa lại. Miếng nhựa tai ương với dòng chữ đỏ vẫn ở đó: Nạn nhân thứ ba.

Thập Giác Quán chỉ còn lại ba người: Ellery, Poe và Van.

37

Sau khi quay lại phòng và thay quần áo, Ellery ngồi xuống góc giường. Cậu hút liền hai điếu Salem rồi mới đi ra đại sảnh.

Hai người kia đã ngồi đó.

Poe vừa hút thuốc, vừa cau mày nhìn miếng băng dán trên mu bàn tay. Van đang cầm ấm nước sôi, chuẩn bị pha cà phê.

“Van, cho cả tôi một cốc nhé!”

Van lắc đầu, hai tay cầm cốc, ngồi trên một chiếc ghế cách xa Poe.

“Như vậy không hay đâu.” Ellery nhún vai rồi đi vào bếp.

Cậu cẩn thận rửa cốc và thìa, xem qua cả ngăn kéo tủ bếp. Sáu miếng nhựa dự báo giết người vẫn nằm đó.

“‘Nạn nhân cuối cùng’, ‘Thám tử’ và ‘Hung thủ’,” Ellery lẩm bẩm khi quay lại sảnh, pha cà phê cho mình. Cậu lần lượt quan sát Poe và Van đang im lặng ngồi đó.

“Nếu hung thủ nằm trong số chúng ta, chắc hắn sẽ không chịu chủ động thừa nhận?”

Poe cau mày nhả khói thuốc, Van quay mặt đi và nhấp cà phê. Ellery ngồi xuống một chiếc ghế cách xa họ.

Không ai nói gì. Ba người ngồi ba góc sảnh thập giác, thậm chí chẳng buồn giấu giếm mối nghi ngờ với bạn mình.

“Các cậu tin được không? Một trong số chúng ta đã giết bốn bạn học,” Poe gượng gạo nói.

“Cũng có thể là Nakamura Seiji,” Ellery đáp.

Poe buồn bã lắc đầu. “Không phải hoàn toàn không thể, nhưng tôi nghĩ cậu lầm rồi. Điều đó quá phi thực tế.”

Ellery khịt mũi khó chịu, “Vậy hung thủ nằm trong số chúng ta?”

“Đúng vậy đấy.” Poe giận dữ đập bàn.

Ellery thản nhiên đưa tay vuốt tóc, nói, “Chúng ta điểm lại từ đầu các tình tiết xem sao.”

Cậu ngả người nhìn lên giếng trời, vẫn chỉ toàn một màu xám xịt.

“Tất cả bắt đầu từ những miếng nhựa. Có kẻ đã chuẩn bị từ trước rồi mang lên đảo, kích thước nhỏ gọn nên không bị ai chú ý. Hung thủ có thể là một trong ba chúng ta. Không vấn đề gì chứ? Sáng ngày thứ ba, hắn bắt đầu hiện thực hóa mấy lời cảnh báo. ‘Nạn nhân thứ nhất’ là Orczy. Hắn vào phòng từ cửa chính hoặc cửa sổ, thắt cổ giết chết cô ấy. Poe, anh nói là dây thắt vẫn nằm trên cổ cô ấy phải không? Nhưng nó chẳng chứng tỏ được điều gì. Vấn đề là, bằng cách nào hung thủ vào được phòng. Khi chúng ta tới, cửa sổ và cửa chính đều không khóa. Đương nhiên có thể là do chính Orczy quên. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Nhất là cửa chính. Orczy là người đầu tiên nhìn thấy mấy tấm biển dự báo, cô ấy đã sợ chết khiếp. Vậy còn hai khả năng: Orczy quên đóng cửa sổ nên hung thủ đã nhảy vào, hoặc, hắn gọi để Orczy mở cửa.”

“Nếu hắn vào từ cửa sổ, sao còn phải mở cửa chính?” Van thắc mắc.

“Để lấy miếng nhựa, hoặc dán nó lên cửa. Nhưng nếu theo giả thuyết của Poe, hung thủ trong nội bộ chúng ta, tôi nghĩ nên tập trung vào khả năng thứ hai. Bấy giờ là sớm tinh mơ, Orczy còn đang ngủ say, trèo qua cửa sổ sẽ gây ra tiếng động và có thể bị bắt quả tang. Nếu nằm trong hội ta, hắn không cần mạo hiểm thế. Chỉ việc viện cớ gì đó và đánh thức Orczy dậy, bình thản vào phòng cô ấy. Orczy luôn như thế. Có thể sẽ cảm thấy lạ thường nhưng không bao giờ từ chối.”

“Nhưng lúc đó Orczy mặc đồ ngủ, cô ấy lại để cho người khác giới vào phòng à?”

“Có thể, nếu hắn nói là có việc gấp thì Orczy sẽ không từ chối. Trừ phi đối phương là Carr. Nhưng…” Ellery liếc nhìn Poe. “Poe, anh là nghi phạm. Anh và Orczy thân nhau từ nhỏ, cô ấy sẽ không cảnh giác như với tôi hoặc Van.”

“Vớ vẩn!” Poe rướn người về trước. “Cậu nói tôi giết Orczy à? Chẳng hài hước chút nào đâu.”

“Tôi không đùa. Trong cái chết của Orczy, anh đáng nghi nhất. Từ đó có thể giải thích tại sao hung thủ lại chỉnh trang thân thể Orczy.”

“Tay cô ấy thì sao? Tại sao tôi phải chặt cánh tay giấu đi?”

“Bình tĩnh Poe. Tôi biết đây không phải đáp án duy nhất. Còn có những khả năng khác ví dụ Van, hoặc tôi. Tôi chỉ nói anh đáng nghi nhất. Còn về cánh tay. Có lẽ hung thủ liên tưởng đến sự kiện năm ngoái trên Giác Đảo, nhưng tôi không hiểu tại sao hắn phải ‘mô phỏng’ làm gì. Van, cậu nghĩ sao?”

“Có thể nhằm làm rối chúng ta.”

“Hừm. Poe thì sao?”

“Tôi không nghĩ hắn phải nhọc công đến thế chỉ để làm rối chúng ta. Cắt một cánh tay mà không gây ra nhiều tiếng động chẳng phải chuyện dễ dàng.”

“Đúng vậy. Tất yếu có lý do để hắn làm thế. Đó là gì?”

Ellery ngẩng đầu, hít một hơi sâu.

“Tạm chưa bàn đến vậy. Chúng ta tiếp tục xem xét vụ Carr. Rất khó để đưa ra lời giải thích duy nhất. Như chúng ta đã bàn: ít nhất Van không có cơ hội để thả thuốc độc vào cốc Carr. Ai cũng có thể bôi thuốc độc từ trước nhưng lại chẳng có dấu hiệu nào phân biệt các cốc với nhau, dù tôi vẫn nghi ngờ điều đó. Dẫu sao thì, Agatha đã chết. Nếu có một bàn tay phép thuật đầu độc ngay tại chỗ mà không ai nhìn thấy, thì rất tiếc, hung thủ phải là tôi. Nhưng…”

“Cậu đã nhận định, có thể tôi cho Carr uống thuốc độc tác dụng chậm từ trước đó.” Poe ngắt lời.

Ellery mỉm cười, “Đúng! Nhưng như vậy chẳng thông minh chút nào. Giả sử là thế thì anh quả thật may mắn khi Carr uống cà phê. Bởi nếu thuốc phát tác trước đó, khi anh ta chưa ăn uống gì thì chẳng phải anh sẽ bị nghi ngờ trước hay sao. Tôi không nghĩ anh lại ngốc thế.”

“Suy luận rất sắc bén.”

“Nhưng vẫn còn một khả năng nữa…”

“Là gì?”

“Anh là sinh viên Y khoa ưu tú, gia đình mở bệnh viện tư tầm cỡ nhất nhì thành phố O. Có thể trước đó, Carr đã nhờ anh tư vấn về sức khỏe hoặc từng đến chỗ anh khám bệnh. Giả như, anh hiểu rõ thể trạng của Carr. Vào cái đêm định mệnh, Carr phát bệnh, động kinh chẳng hạn. Anh là người chạy đến trước tiên, lợi dụng tình thế, nhét thuốc độc vào miệng anh ta, thạch tín hay mã tiền gì đó…”

“Cậu thực sự vẫn nghi ngờ tôi làm. Nhưng suy luận lại quá viển vông, xa rời thực tế.”

“Đừng nghiêm trọng hóa thế. Ta đang bàn về các khả năng kia mà! Nhưng nếu anh phủ định giả thuyết đó vì nó viển vông, tôi cũng có thể dùng lý do tương tự để loại trừ khả năng tôi đầu độc. Mọi người đã đánh giá quá cao khả năng làm ảo thuật của tôi. Vừa cầm cốc của mình lên vừa bỏ thuốc vào cốc người khác không dễ như nói mồm đâu! Nếu tôi là hung thủ thì tôi sẽ tuyệt đối không hành động mạo hiểm như vậy. Đánh dấu trước vào cốc sẽ an toàn hơn nhiều.”

“Nhưng cái cốc không hề có dấu hiệu riêng.”

“Đúng vậy. Điều này khiến tôi không sao hiểu nổi. Thực sự là không có dấu hiệu gì trên chiếc cốc sao?” Ellery ngẩng đầu, nhìn chiếc cốc trong tay. “Không vết xước, không sứt mẻ, màu men đều, y hệt như những cái khác, vẫn sắc xanh đen, cùng là hình thập giác… Không, đợi đã.”

“Sao thế?”

“Chưa biết chừng chúng ta đã bỏ qua một chi tiết quan trọng.” Ellery đứng dậy. “Poe, chúng ta vẫn giữ chiếc cốc của Carr ở đó chứ?”

“Ừ. Đặt trong góc bàn bếp.”

“Hãy kiểm tra lại…” Ellery chạy vào bếp. “Hai người cũng vào đây!”

Cái cốc được phủ khăn trắng, đặt trên bàn bếp. Ellery nhẹ nhàng nhấc khăn ra. Đáy cốc vẫn còn đọng chút cà phê uống tối hôm kia.

“Quả nhiên là thế.” Ellery nhìn thẳng xuống đáy cốc, giận dữ tặc lưỡi. “Chúng ta đều mắc lừa rồi, sao lúc đó lại không phát hiện ra nhỉ?”

“Phát hiện ra điều gì?” Van thắc mắc.

Poe cũng nghệt ra. “Tôi chẳng thấy có gì lạ.”

“Thế mà lại có đấy,” Ellery nghiêm nghị nói. “Nhà thập giác, đại sảnh thập giác, bàn thập giác, giếng trời thập giác, gạt tàn thập giác, cốc thập giác. Bao quanh bởi tập hợp khổng lồ những thứ mười cạnh, thị giác của ta đã bị đánh lừa!”.

“Gì cơ?”

“Ý cậu là sao?”

“Chiếc cốc này có một ký hiệu rất đặc biệt. Chưa nhận ra ư?”

Mấy giây sau, Poe và Van đồng thanh reo lên.

“Nhận ra rồi chứ?” Ellery gật đầu, vẻ tự đắc. “Thiết kế tất cả hình thập giác khiến chúng ta nhầm lẫn không ngờ. Cốc này có mười một cạnh!”

38

“Vậy, quay về điểm xuất phát.”

Cả ba trở lại đại sảnh, Ellery chăm chú nhìn Poe và Van, “Giờ chúng ta đã biết chiếc cốc có điểm khác biệt, Van, Poe và cả chính tôi đều có thể là nghi phạm sát hại Carr. Hung thủ bôi thuốc độc vào cốc trước. Nếu lỡ hắn cầm nó lên thì chỉ việc không uống là xong.”

“Tôi băn khoăn, sao lại có chiếc cốc lạ lùng ấy giữa nơi này?” Van hỏi.

“Có thể là một trò đùa oái ăm của ông Nakamura Seiji.” Ellery mỉm cười. “Trong kiến trúc thập giác ẩn giấu một thứ lẻ loi mười một cạnh, độc đáo quá phải không?”

“Chỉ thế thôi à?”

“Tôi cho là thế. Tất nhiên, có thể mang ý nghĩa đặc biệt nào đó. Hung thủ ngẫu nhiên nhận ra điều này bèn lợi dụng luôn. Nó không thể là do hung thủ chuẩn bị từ trước. Cốc này phải được đặt làm riêng. Tóm lại, hắn ngẫu nhiên phát hiện ra sau khi lên đảo. Vậy chúng ta đều là nghi phạm.” Ellery chống hai khuỷu tay lên bàn, để những ngón tay ngang tầm mắt, “Chờ khi chúng ta ngủ say, hắn lẻn vào phòng Carr, cắt cánh tay anh ta rồi ném vào bồn tắm. Với Orczy cũng vậy. Dù tôi chẳng thể hiểu hắn làm thế vì mục đích gì.”

“Agatha nói rằng nghe thấy tiếng động lạ, chắc là âm thanh phát ra khi hung thủ đang cắt cánh tay.”

“Đúng vậy, Poe. Mọi người từ lúc đó đều bắt đầu cảnh giác mà hung thủ vẫn mạo hiểm hành động, chứng tỏ việc cắt cánh tay phải mang ý nghĩa quan trọng. Nhưng tôi chưa lý giải được.” Ellery cau mày. “Dù sao, trong từng vụ án mạng, cơ hội của ba chúng ta đều ngang nhau. Tiếp tục…”

“Tiếp theo là Agatha… à, là Leroux,” Van nói.

Ellery lắc đầu, “Không. Là tôi mới đúng. Dưới hầm ngầm, nhưng không thành. Tối hôm kia, trước khi Carr trúng độc, tôi đã nói đến khả năng Lam Ốc có hầm ngầm. Tôi đoán rằng, hung thủ cắt cánh tay Carr xong, dán miếng nhựa lên cửa rồi lén đến hầm ngầm để đặt bẫy. Khi Carr trúng độc, mọi người đều có mặt ở hiện trường nên hung thủ vẫn nằm trong số chúng ta. Tôi là người bị hại, có thể loại trừ tôi phải không?”

Ellery thăm dò phản ứng của hai người kia. Poe và Van nhìn nhau, đều có vẻ không đồng tình.

“À, cũng khó bảo đảm đó không phải là quỷ kế của tôi. Mà vết thương cũng chẳng nặng nề gì. Vậy giờ, ta bàn về Leroux bị hại sáng nay.” Ellery trầm ngâm giây lát. “Chuyện đó thực kì quái. Leroux bị đánh chết ở ngoài, và khác với hai vụ trước, hung thủ không hề chặt tay nạn nhân. Tôi cho rằng có vấn đề ở đây.”

“Công nhận, nhưng dù sao thì cả ba chúng ta vẫn đáng nghi,” Poe nói.

Ellery xoa xoa chiếc cằm nhọn, “Đúng vậy. Chúng ta thử bàn về vụ Agatha đã, vì cái chết của Leroux còn nhiều điểm cân nhắc. Như chúng ta đã biết: son môi của Agatha có chất độc axit xyanhydric hoặc natri xyanua hoặc tương tự thế. Vấn đề là chất độc được bôi vào từ lúc nào và bằng cách nào? Son môi luôn cất trong hộp đồ trang điểm ở phòng Agatha. Sau cái chết của Orczy và Carr, cô ấy cực kì cảnh giác, luôn khóa chặt cửa phòng, hung thủ không thể có cơ hội lẻn vào. Agatha ngày nào cũng tô son, sáng nay lại trúng độc, chứng tỏ trong khoảng thời gian từ chiều đến đêm hôm qua có kẻ đã hành động.”

”Ellery, có điều này.”

“Gì thế Van?”

“Tôi thấy màu son của Agatha hôm nay khác với mọi ngày.”

“Sao?”

“Hôm nay môi cô ấy rất thắm, không giống màu môi người chết. Cảm giác này thực khó diễn tả…” Van ấp úng. “Hôm qua và hôm kia, cô ấy tô son nhạt hơn, màu hồng thì phải?”

“À…” Ellery gõ ngón tay vào góc bàn. “Agatha có hai thỏi son khác nhau, một thỏi màu nhạt hơn. Vậy thỏi son đỏ bị tẩm độc từ trước rồi. Trong ngày thứ nhất hoặc ngày thứ hai, khi Agatha không hề cảnh giác, hắn có thể dễ dàng lẻn vào phòng cô ấy. Nhưng đến tận sáng nay, cô ấy mới dùng nó.”

“Một quả bom hẹn giờ.” Poe vuốt nhẹ râu. “Cơ hội của ba chúng ta vẫn cứ ngang nhau.”

“Rốt cuộc vẫn là vậy. Nhưng Poe, hãy xét trên góc độ hung thủ là một trong số chúng ta chứ đừng nói cơ hội mỗi người ngang nhau nữa.”

“Vậy cậu có đề xuất gì không?”

“Biểu quyết theo số đông,” Ellery bình tĩnh nói. “Như một trò đùa, nhưng hãy nghe xem mỗi chúng ta nói gì. Van, theo cậu ai đáng nghi nhất?”

“Poe!” Van đáp không chút do dự.

“Cái gì?” Poe biến sắc, cậu dụi luôn điếu thuốc vào gạt tàn. “Không phải tôi. Nhưng tôi đoán, nói thế hai cậu cũng chẳng tin.”

“Tất nhiên không thể chỉ tin vào lời nói của anh! Tôi cũng như Van, cảm thấy anh đáng nghi nhất,” Ellery thật thà đáp.

Poe bối rối thấy rõ, giận dữ hỏi, “Tại sao? Tại sao tôi đáng nghi nhất?”

“Động cơ.”

“Động cơ? Động cơ gì? Tại sao tôi phải giết bốn người bạn? Ellery, cậu phải giải thích cho rõ!”

“Tôi nghe nói, mẹ anh đang điều trị trong viện tâm thần,” Ellery lạnh lùng đáp.

Poe cứng họng, hai tay nắm chặt đến nỗi các khớp chuyển sang màu trắng, run run.

“Chuyện đó xảy ra vài hôm trước. Bà bị bắt vì định giết bệnh nhân trong bệnh viện của gia đình anh. Tâm trí bà không được bình thường.”

“Thật vậy sao, Ellery?” Van tròn mắt ngạc nhiên. “Tôi không hề biết chuyện này.”

“Chuyện đó liên quan đến danh tiếng của bệnh viện, nên cha anh phải tìm cách xoa dịu, đã chi khoản tiền lớn cho người bị hại. Luật sư đứng ra dàn xếp vụ đó là bạn của cha tôi. Làm vợ một bác sĩ hẳn phải chịu nhiều căng thẳng. Có lẽ quá sức với một người phụ nữ yếu thần kinh. Bà thậm chí còn tưởng tượng một bệnh nhân định cướp chồng mình…”

“Im mồm!” Poe nổi giận thét lên. “Không được miệt thị mẹ tôi!”

Ellery huýt lên một tiếng rồi im bặt.

Poe cúi đầu, hai tay nắm chặt, cuối cùng cười cay đắng.

“Cậu định nói tôi là gã tâm thần chứ gì? Một câu chuyện quá sức giản đơn.” Sắc mặt cậu biến đổi, chằm chằm nhìn Ellery và Van. “Nghe tôi nói đây: hai người cũng có động cơ!”

“Hừm. Anh thử nói xem?”

“Đầu tiên là Van. Hồi trung học, cha mẹ và em gái cậu bị bọn cướp sát hại. Nên cậu chẳng ưa gì mấy đứa sinh viên lấy giết chóc, án mạng ra làm niềm vui như bọn tôi.”

Van tái mặt, nhưng vẫn đủ bình tĩnh đáp lại:

“Chuyện xảy ra lâu rồi. Và nếu có ác cảm với việc viết truyện trinh thám, liệu tôi có tham gia câu lạc bộ này không?” Van ôn tồn giải thích. “Hơn nữa, tôi chưa bao giờ tin tiểu thuyết trinh thám đề cao kẻ sát nhân. Đó là lý do tôi đã gắn bó với mọi người suốt thời gian qua, và cả lần này nữa.”

“Ai mà biết được?” Poe chuyển mục tiêu. “Và còn Ellery.”

“Tôi có động cơ gì được chứ?”

“Cậu có thể nói mình chẳng quan tâm nhưng rõ ràng đã chịu đựng đủ khi luôn bị Carr châm chọc.”

“Tôi chịu đựng đủ với Carr ư?” Ellery ngạc nhiên, “Ồ, vậy ba người kia chỉ là thủ đoạn che mắt thế gian thôi sao? Thật khôi hài! Không may, tôi không hề để ý đến Carr và cũng chẳng bao giờ bận tâm người khác nghĩ gì về mình. Poe, anh thật sự cho rằng tôi ghét Carr đến mức phải giết anh ta ư?”

“Con người như cậu đâu cần nhiều động cơ. Giết một người chỉ như giết một con ruồi!”

“Vậy anh nghĩ tôi là kẻ ‘máu lạnh’ sao?”

“Từ ‘máu lạnh’ không mang sắc thái hoàn toàn đúng. Nhưng cậu thiếu đi điều gì đó trong nhân tính. Tôi nghĩ, cậu là kẻ có thể giết người vì cảm hứng. Van, cậu có đồng ý không?”

“Có thể.” Van thản nhiên gật đầu.

Ellery thấy tâm trí rối bời, rồi chợt mỉm cười gượng gạo và nhún vai.

“Chà, xem ra, tôi nên chú ý cử chỉ thường ngày của mình nhiều hơn…”

Rồi cả ba rơi vào im lặng.

Trong đại sảnh âm u của Thập Giác Quán, sát khí ngập tràn, lòng người hoang mang, những bức tường trắng trông càng méo mó vặn vẹo.

Tình trạng này còn tiếp diễn đến bao giờ?

Gió ù ù vọng lại từ rừng thông, rít khẽ trên mái nhà. Tiếng lách cách lao xao.

“Ôi, mưa rồi!” Ellery lẩm bẩm. Cậu ngước lên những giọt mưa tí tách xuống giếng trời.

Mưa nặng hạt dần, rồi trút xuống, muốn cô lập ba người trên hòn đảo.

Bỗng nhiên, Ellery lẩm nhẩm gì đó và đứng dậy, vẫn nhìn lên giếng.

“Sao thế?” Poe nghi ngờ hỏi.

“À, không, chờ một lát…” Chưa kịp nói hết câu, Ellery đã vội vã kéo ghế ra, đi vòng qua và hướng về phía tiền sảnh.

“Dấu chân!”

39

Mưa như trút nước, sóng biển gào thét ầm ầm vây lấy cả hòn đảo, như muốn cuốn nó đến một không gian và thời gian khác.

Ellery chạy dưới mưa, chẳng bận tâm áo quần ướt sũng. Cậu không chạy theo đường mòn vòng vèo mà xuyên thẳng qua rặng thông đến phế tích Lam Ốc.

Giữa chừng cậu ngoảnh lại một lần để chắc chắn Poe và Van vẫn theo kịp. Cậu hét, “Mau lên, kẻo nước mưa làm nhòe hết dấu chân!” và tiếp tục phóng như bay.

Cậu vấp mấy lần, nhưng cuối cùng đã đến được tới nơi. Quanh vị trí Leroux gục ngã vẫn thấy lờ mờ các dấu chân. Poe và Van cũng vừa kịp đến.

Ellery lấy lại hơi, chỉ vào các vết chân, “Chuyện này liên quan đến tính mạng chúng ta. Phải nhớ kĩ mọi vị trí.”

Dưới làn mưa xối xả, cả ba người tập trung nhìn, cố ghi nhớ các dấu chân đang nhòe dần đi.

Lát sau, Ellery vuốt mái tóc ướt sũng, xoay gót chân.

“Về thôi. Chúng ta sẽ cảm lạnh mất.”

❆❆❆

Thay quần áo xong, cả ba lại tập trung giữa đại sảnh thập giác.

“Hai người có thể lại gần hơn không, chuyện này rất hệ trọng.”

Ellery cầm bút, mở cuốn sổ tay mang từ phòng ra. Poe và Van hơi do dự, rồi đứng dậy, bước lại bên Ellery.

“Hãy vẽ lại ngay kẻo quên, được chứ?” Ellery vẽ một hình chữ nhật choán gần hết trang giấy. “Đây là khu Lam Ốc.”

Cậu vẽ thêm một hình chữ nhật nhỏ nằm trong nửa phía trên.

“Đây là dấu tích còn lại của Lam Ốc, đống gạch ngói đổ nát, chỗ này là bậc thang đi xuống bãi đá phía dưới.” Cậu đánh dấu vào giữa mép trái của hình chữ nhật to. “Mãi phía dưới về bên phải là Thập Giác Quán. Đường kẻ ở đáy là hàng thông. Leroux nằm quanh đây, trước vườn.”

Dịch về phía bên phải, ngay giữa trang, Ellery vẽ một hình người, đại diện cho thi thể. Cậu ngẩng nhìn Poe và Van. “Và giờ là các dấu chân, chúng ở đâu?”

Poe vuốt râu luôn tay, đáp, “Trước tiên là một chuỗi dấu chân từ lối vào Lam Ốc - tức cửa vòm thông - chạy đến bậc đá. Hai là, ba chuỗi dấu chân từ lối vào ấy chạy đến chỗ xác Leroux và ba chuỗi theo hướng ngược lại.”

“Chính xác. Còn có hai chuỗi dấu chân lộn xộn, chạy từ bậc đá đến thi thể,” Ellery vừa nói vừa viết các ký hiệu tương ứng.

“Và cả một chuỗi dấu chân đi từ chỗ thi thể đến thẳng bậc đá.” Poe gật đầu tán thành.

“Căn bản là như thế này. Van, có ý kiến gì không?”

“Chuẩn rồi đấy!”

“OK, đã xong.”

Ellery vẽ nốt các mũi tên, rồi đặt cuốn sổ tay ở vị trí cả ba người đều nhìn rõ.(#)

“Lúc đó tôi đi từ cửa vòm thông đến Lam Ốc, thì lập tức thấy xác Leroux, hai người cũng nhanh chóng chạy đến nơi. Sau đó, tôi và Poe khiêng xác Leroux, Van theo sau, trở về Thập Giác Quán. Vậy, ba chuỗi dấu chân lộn xộn này là của ba chúng ta. Khỏi cần bàn nữa.” Ellery ngừng lại, vuốt mái tóc ướt. “Hai người không thấy có gì đó thừa ra à?”

“Thừa ra? Những dấu chân sao?” Poe cau mày.

“Phải! Những người duy nhất tiếp cận hiện trường vụ án gồm ba chúng ta và hung thủ. Tính cả Leroux nữa, là có năm chuỗi dấu chân xuất hiện gần thi thể. Nhưng…”

“Ellery, khoan đã…” Poe nhìn vào sơ đồ. “Không tính ba chúng ta, thì có một chuỗi dấu chân từ cửa vòm thông đi đến bậc đá, hai chuỗi từ bậc đá đến thi thể và một từ thi thể đến bậc đá…”

“Vậy là anh đã nhận ra vấn đề?”

“Dấu chân từ cửa vòm đến bậc đá và từ bậc đá đến bên cạnh thi thể, là của Leroux. Thế thì hai nhóm dấu chân kia đi và về giữa bậc đá và thi thể đương nhiên là của hung thủ. Vậy, hung thủ từ đâu đến?”

“Bậc đá…”

“Đúng! Nhưng phía dưới đó chẳng có gì ngoài biển. Hai người nhớ chứ? Hai bên bãi đá đều là vách núi dựng đứng từ biển lên đảo, chỉ có thể đi theo các bậc đá này hoặc các bậc ở bến tàu ngoài vịnh. Thế thì hung thủ lên bãi đá như thế nào? Sau đó hắn đi đâu? Muốn quay lại vịnh, hầu như phải đi hết các đường vòng qua vách đá! Nước thì khá sâu, phải bơi mới qua được. Mà thời tiết này đương nhiên nước rất lạnh.”

Poe lấy bao thuốc ra, trâm ngâm.

Van nhìn chòng chọc vào sơ đồ, giục Ellery, “Rồi sao nữa?”

“Vấn đề là: Tại sao hung thủ phải hành động như vậy?”

Ellery là người duy nhất thích thú với việc giải mã bí ẩn trong hoàn cảnh cam go này. Van im lặng, nhét tay vào túi áo khoác.

“Hừm…” Poe hắng giọng rồi nói. “Nếu hung thủ là một trong ba chúng ta, sao còn phải xuống biển và bơi trở lại đảo, đi bộ thẳng đến có phải dễ hơn không? Hắn cũng có thể dễ dàng đánh lạc hướng chúng ta bằng cách đi chân không trên đất nhằm thay đổi kích thước và chiều hướng các dấu chân. Trên đảo không có chuyên gia giám định. Như vậy, nhất định hắn phải có một lý do rất quan trọng mới quay trở về từ biển.”

“Hoàn toàn chính xác. Không khó để nhận ra phải không?” Ellery hể hả gật đầu và đứng lên. “Chúng ta ăn thôi. Đã 3 giờ chiều rồi.”

“Ăn?” Van ngạc nhiên. “Lúc này mà lại ăn? Ellery, tại sao hung thủ lại…”

“Chờ đã rồi sẽ nói sau. Đừng sốt ruột. Từ sáng đến giờ chúng ta chưa có gì vào bụng.” Ellery quay người đi vào bếp.

40

“Giờ thì ổn rồi.”

Chén gọn bữa trưa với đồ hộp và cà phê, Ellery bắt đầu: “No bụng rồi, bắt tay vào giải quyết vấn đề thôi, được chứ?”

“Tất nhiên, thôi ngay mấy trò úp úp mở mở đó đi,” Poe đáp. Van cũng gật đầu mà chẳng nói lời nào.

Biểu hiện của Ellery từ lúc phân tích mấy dấu chân khiến hai người bối rối vô cùng. Họ để ý cậu suốt bữa ăn, nhưng Ellery bình thản như không và còn tủm tỉm cười nữa. “Được!”

Ellery gạt cốc đĩa sang bên, mở cuốn sổ tay ra. Hai người kia bước đến ngồi cạnh cậu, lẳng lặng chú ý khoảng cách giữa họ.

“Ta điểm lại các nét chính đã.” Ellery nhìn vào sơ đồ và bắt đầu phân tích.

“Chúng ta kết luận rằng dấu chân của hung thủ chỉ gồm hai chuỗi ngược chiều giữa bậc đá và thi thể. Chứng tỏ hắn từ biển lên, rồi lại đi ra biển. Giả sử hung thủ là một trong ba chúng ta, thì hắn sẽ đi từ Thập Giác Quán ra vịnh, xuống biển, bơi đến bãi đá, trèo lên phế tích Lam Ốc, giết người, sau đó trở về theo đường cũ. Vừa nãy Poe nói về sự cần thiết phải đi lên từ biển, nhưng điều đó có thật sự quan trọng không? Tôi không biết và cũng không cần biết. Vì nó chẳng là gì nếu xét một giả thuyết thực tế hơn.”

“Ellery, cậu muốn nói, hung thủ không nằm trong số chúng ta, mà là kẻ khác, hắn từ dưới biển đi lên, tức là đến từ bên ngoài à?”

“Có gì mà không được, Poe?” Ellery gấp cuốn sổ tay lại. “Căn cứ vào tình hình trước mắt, giả thuyết đó là hợp lý nhất, chúng ta không thể rời khỏi đảo này nhưng người bên ngoài lên đây dễ ợt. Hắn không cần bơi, chỉ cần một chiếc thuyền là xong.”

“Thuyền…”

“Tại sao Orczy và Leroux đều chết lúc sớm tinh mơ? Vì nửa đêm hoặc sáng sớm lên đảo thì rất khó bị phát hiện. Hai người thấy sao?” Ellery vừa nhìn các bạn vừa rút bao thuốc lá ra. Nhưng thuốc hết, cậu ném nó xuống bàn.

“Hút không?” Poe đẩy bao thuốc của mình sang.

“Có vẻ như Poe tán thành ý kiến của tôi?” Ellery rót một điếu thuốc, châm lửa. “Còn Van?”

“Tôi cho rằng suy luận của Ellery rất hợp lý. Poe, tôi cũng hút một điếu nhé!”

“Cứ tự nhiên.”

Ellery đưa bao thuốc của Poe cho Van.

“Giả sử suy luận của cậu đúng, thì tại sao hung thủ phải chuẩn bị các miếng nhựa kia?” Poe thắc mắc.

“Không chỉ đơn thuần là ‘nạn nhân’ mà còn có ‘thám tử’ và ‘hung thủ’ nữa. Đó chính là tầng nghĩa ẩn phía sau.” Ellery khép hờ mắt, nhả khói thuốc. “Một là, các miếng nhựa khiến chúng ta tin rằng hung thủ nằm trong nội bộ bảy người, và mất cảnh giác về khả năng hung thủ đến từ bên ngoài.”

“Hai là?”

“Áp lực tâm lý. Mấy người còn sót lại sẽ nghi kị lẫn nhau, tàn sát lẫn nhau. Đây là chỗ nham hiểm của hung thủ, hắn không cần ra tay vẫn có thể giết người. Mục đích cuối cùng là giết hết chúng ta.”

“Đúng là ác quỷ.” Van lẩm bẩm và châm điếu thuốc.

“Tôi vẫn thắc mắc…” Poe đưa ngón tay cái ấn thái dương. “Sau khi giết Leroux, tại sao hắn lại đi thẳng ra biển?”

“Ý anh là gì?” Van hỏi, đưa trả bao thuốc cho Poe.

“Hung thủ vẫn muốn chúng ta tin rằng nội bộ có kẻ giết người. Sao lại không để lại mấy dấu chân giữa lối vào Lam Ốc và bậc đá, dễ dàng và hiệu quả hơn.”

“Có thể hắn không chú ý rằng mình đã để lại những dấu chân.”

“Rồi hắn cứ thế về đất liền ư? Vậy hắn dán miếng nhựa ‘Nạn nhân thứ ba’ vào lúc nào?”

“Điều này…”

Thấy Van chưa có câu trả lời, Poe bèn quay sang Ellery.

“Nhận định của cậu thế nào, Ellery?”

“Tôi nghĩ thế này…” Ellery dúi mẩu thuốc vào gạt tàn, rồi nói liền một mạch. “Như Van vừa nói, có thể hung thủ không chú ý đến mấy dấu chân. Trong trường hợp chú ý, hắn sẽ muốn để dấu chân ở giữa lối vào và bậc thềm. Nhưng hắn không làm thế, vì tình hình không cho phép. Tôi nghĩ mình có thể giải thích dựa trên việc phân tích cái chết của Leroux: cậu ấy bị đánh chết. Từ bậc đá đến Lam Ốc có nhiều vết chân hỗn loạn, có thể suy ra rằng Leroux đã bị hung thủ truy đuổi. Tôi đoán cậu ấy nhìn thấy hắn cùng chiếc thuyền dưới bãi đá ngay khi hắn chuẩn bị rời khỏi Giác Đảo. Leroux nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình nên vội vàng bỏ chạy. Hung thủ bèn đuổi theo. Hẳn Leroux có kêu cứu. Sau khi đuổi kịp và đánh chết cậu ấy, hắn sợ mọi người nghe thấy tiếng kêu thì sẽ tỉnh dậy và lao tới trong chốc lát. Hắn có thể nấp ở đâu đó, nhưng cái thuyền lù lù dưới kia sẽ dễ dàng bị phát hiện. Do vậy, hắn không tính đến chuyện dấu chân nữa, vội vàng chạy xuống bãi đá, lên thuyền đi ra vịnh, xem xem có ai đang đi tìm Leroux không. May mắn là không. Hung thủ lại lên Thập Giác Quán, nhòm qua cửa sổ nhà bếp. Không thấy ai, hắn rón rén đi vào, dán miếng nhựa lên cửa phòng Leroux rồi vội vã chuồn khỏi đảo. Nếu quay lại Lam Ốc sẽ tốn thời gian và rất mạo hiểm.”

“Hừm. Vậy hung thủ đã ở đây, trên hòn đảo này cả đêm qua?”

“Tôi nghĩ hắn mò đến mỗi đêm và theo dõi chúng ta.”

“Nấp ngoài cửa sổ nhà bếp?”

“Kiểu như vậy.”

“Thuyền, neo ở vịnh hoặc ngoài bãi đá?”

“Có thể giấu ở một chỗ khuất nào đó. Một chiếc thuyền cao su cỡ nhỏ, có thể thu gọn dễ dàng. Mang vào rừng, hoặc buộc vật nặng cho chìm xuống nước.”

“Thuyền cao su…” Poe cau mày. “Có thể dùng để đi lại đất liền và Giác Đảo không?”

“Không cần về tận đất liền. Có một nơi hoàn hảo để ẩn náu ngay đây.”

“Miêu Đảo?”

“Chính xác. Miêu Đảo! Tôi cho rằng hung thủ dựng lều trên Miêu Đảo. Có thể dễ dàng chèo thuyền từ đó đến đây.”

“Phải, nơi đó rất thích hợp.”

“Chúng ta thử nhìn lại toàn bộ hành động của hắn.”

Ellery gập cuốn sổ lại, đẩy sang bên. Cậu tráo bộ bài xe đạp xanh tự lúc nào, đặt từng lá xuống bàn, vừa chơi vừa nói:

“Tối qua hắn từ Miêu Đảo mò lên đây, nghe ngóng động tĩnh chờ thời cơ sát hại chúng ta, nhưng không có nên đành quay lại bãi đá. Chắc hẳn khi đó trời vẫn mưa, nên không để lại dấu chân từ cửa vòm thông đến bậc đá. Mưa tạnh khi hắn đang chuẩn bị thuyền cao su trên bãi đá. Từ lúc này, các dấu chân được giữ nguyên trên mặt đất. Rồi Leroux xuất hiện dù tôi chẳng hiểu tại sao cậu ấy lại tới đó sớm vậy. Leroux nhìn thấy hung thủ và chiếc thuyền. Hắn hoảng sợ nhặt đá đuổi theo và giết người diệt khẩu. Lo sợ tiếng kêu cứu của Leroux sẽ khiến ta thức giấc, hắn đi thuyền đến vịnh lén quan sát nhưng không thấy gì, bèn lẻn vào Thập Giác Quán treo miếng nhựa lên cửa. Toàn bộ quá trình gây án cơ bản là vậy.”

Một tay day thái dương, một tay chống lên bàn, Poe giận dữ hỏi, “Vậy hung thủ ẩn nấp trên Miêu Đảo là ai? Ellery?”

“Đương nhiên là Nakamura Seiji,” Ellery dứt khoát trả lời. “Ngay từ đầu tôi đã cho là thế. Ban nãy nói nghi ngờ anh chỉ là đùa vậy thôi.”

“Tôi tạm cho là Nakamura Seiji vẫn còn sống trên nhưng ông ta có lý do gì để sát hại chúng ta? Tôi nghĩ nát óc cũng không ra. Chẳng lẽ chỉ đơn giản vì rối loạn tâm thần?”

“Động cơ ư? Có chứ! Một động cơ không thể chối cãi.”

“Là gì?”

“Ý cậu là gì?”

Poe và Van rướn người, đồng thanh hỏi.

Ellery khéo léo thu bài trên bàn lại. “Ông Seiji có một động cơ rõ ràng và hợp lý hơn chúng ta rất nhiều. Đêm qua trở về phòng tôi bất chợt hiểu ra.”

“Thật sao?”

“Là gì vậy, Ellery?”

“Nakamura Chiori. Còn nhớ chứ?”

Im lặng bao trùm đại sảnh tối tăm. Chỉ còn tiếng sóng từ xa v