← Quay lại trang sách

Chương 510 Bức tường cứng rắn

Ha, Cổ Võ Môn." Thanh niên khôi ngô lúc trước mở miệng cười lạnh một tiếng, có mấy phần cười nhạo cùng với không đồng tình.

Điền Bất Tận sầm mặt xuống, nói: "Làm sao, ngươi có ý kiến gì?"

"Ta đâu có nói là ta có ý kiến gì." Thanh niên khôi ngô nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng, ngoài miệng nói không có, nhưng bên trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ đến người mù cũng có thể nhìn thấy.

Điền Bất Tận ánh mắt âm trầm, hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi buông nắm đấm ra, cười lạnh nói: "Nếu như ta nhìn không nhầm, ngươi hẳn là người cải tạo sinh hóa do nước Đức bí mật nghiên cứu chế tạo ra đi, không ngờ được sinh vật lai tạp nửa người nửa thú như ngươi, cũng biết nói tiếng người."

Người cải tạo sinh hóa? Lâm Siêu mắt sáng lên, liếc mắt nhìn tên thanh niên khôi ngô này, chẳng trách trên đầu của hắn lại có dòng chữ quen thuộc như vậy, ở kiếp trước hắn đã từng thấy ở trên Tinh Võng, dòng chữ này chính là ký hiệu đặc biệt mà nước Đức đánh dấu lên những người cải tạo sinh hóa, hơn nữa con số ở trong dòng chữ, đại biểu cho thứ tự thí nghiệm của hắn.

Thanh niên khôi ngô nghe thấy Điền Bất Tận châm chọc, cũng chỉ nhếch miệng nở nụ cười, nửa điểm tức giận cũng không có, trái lại còn thay đổi giọng nói âm u khàn khàn, thành một giọng nói thành khẩn cùng với ôn hòa, nói: "Ngươi sẽ chết."

Điền Bất Tận cười ha ha, nói: "Ta sợ quá, ta thật sự rất sợ."

Thanh niên khôi ngô cười tủm tỉm không lên tiếng nữa, mà khe khẽ huýt sáo thể hiện tâm tình vui sướng của mình.

Điền Bất Tận cười lạnh một tiếng, không thèm để ý dáng vẻ giả thần giả quỷ của thanh niên khôi ngô, quay đầu hướng về phía Lâm Siêu tiếp tục nói: "Đừng để ý tới loại người nửa người nửa thú này nữa, Lâm huynh đệ nếu có hứng thú, hãy cân nhắc gia nhập vào Cổ Võ Môn của chúng ta, lúc này có người ngoài ở đây, ta tạm thời chỉ có thể tiết lộ được một ít tin tức như vậy, hi vọng ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ, chắc chắn sẽ không để cho ngươi phải thất vọng."

Lâm Siêu khẽ gật đầu, mặc dù hắn không muốn gia nhập, nhưng cũng không cần thiết phải đắc tội người ta.

"Trước tiên các ngươi vẫn nên suy nghĩ biện pháp làm sao để rời khỏi nơi này đi, có thể còn sống đi ra ngoài đã là tốt lắm rồi, đàm luận về nhưng vấn đề kia, có phải là quá không cần thiết hay không?" Hắc Quả Phụ lạnh nhạt nói.

Điền Bất Tận nhìn nàng một cái, cũng không có châm biếm lại giống như thanh niên khôi ngô, mà khẽ gật đầu, thở dài nói: "Nàng nói cũng đúng."

Hắn nhìn thấy Lâm Siêu đánh giá chu vi xung quanh, còn chưa biết tình cảnh hiện nay của mình, lúc này hắn hướng về phía Lâm Siêu nói: "Tầng này không giống với mấy tầng khác, xung quanh không hề có một khu sát hạch nào, hoàn toàn là một tầng tháp bị phong bế, phỏng chừng là ở đây có ẩn giấu một loại cơ quan nào đó, nếu như không tìm được, sẽ bị vây ở chỗ này."

Lâm Siêu ngây ngẩn, liếc mắt nhìn vẻ mặt của ba người còn lại, liền biết rằng Điền Bất Tận hẳn là không có nói dối, hắn nhíu mày nói: "Vậy chúng ta hợp lực dùng sức mạnh phá ra một con đường thôi?"

Điền Bất Tận cười khổ một tiếng, nói: "Cái biện pháp này, vừa nãy vị kia từng thử, thế nhưng lại không có hiệu quả gì, vách đá ở đây phỏng chừng so với chiến giáp cấp S còn cứng hơn, căn bản không có cách nào phá ra được."

Lâm Siêu liếc mắt nhìn Hắc Quả Phụ, nói: "Ngươi cũng không phá ra được sao?"

Hắc Quả Phụ nhìn thấy Lâm Siêu có ý định bại lộ đẳng cấp chủy thủ của nàng, tức giận lườm hắn một cái, nói: "Sao ngươi không dùng cây thương của mình thử xem."

Lâm Siêu nhíu mày, không ngờ được nàng lại dám phản kích, bất quá sau khi đánh giá tình hình ở nơi đây, lập tức hiểu được, ở đây hắn sẽ không làm gì được Hắc Quả Phụ. Một khi bọn họ giao thủ, ba người ở bên cạnh tuyệt đối sẽ làm ngư ông đắc lợi.

Cảm nhận được ánh mắt của thiếu nữ cưỡi Cự Lang cùng với thanh niên khôi ngô rơi vào trên thanh cổ thương của mình, Lâm Siêu biết ẩn giấu cũng vô dụng, cầm cổ thương lên đâm một cái vào một cái vách tường.

Coong!

Một tiếng ma sát kim loại như tiếng chuông reo vang lên, mũi thương va chạm vào vách tường, dĩ nhiên lại chỉ có thể tạo ra một vết xước nhỏ bé. Chờ sau khi mũi thương rút ra, vết xước khẽ lay động một cái, dĩ nhiên lại lập tức khôi phục lại như bình thường.

"Đây là loại kim loại gì thế?" Lâm Siêu có chút giật mình, đây là loại vật chất lần đầu tiên mà thanh cổ thương của hắn không thể tạo ra được thương tổn, tuy rằng linh năng của cổ thương vẫn chưa có tỉnh lại, nhưng trình độ sắc bén của bản thân thanh cổ thương, cũng không phải là một thanh vũ khí cấp S có thể so sánh.

Bời vì tốc độ khôi phục của vách tường quá nhanh, mấy người ở chung quanh cũng không nhìn thấy được dị dạng gì, thấy thanh cổ thương của Lâm Siêu cũng không làm gì được vách tường. Bên trong mắt lộ ra vẻ thất vọng, cũng không tiếp tục quan tâm nữa.

Hắc Quả Phụ bên trong mắt lộ ra một tia tiếc hận, nàng ước gì Lâm Siêu có thể đâm thủng được bức tường, gây ra lòng tham lam của mọi người, sau đó nhân cơ hội quạt gió thổi lửa, cùng mọi người đánh cướp Lâm Siêu, nhưng không ngờ được độ cứng cáp của bức tường lại vượt qua sự tưởng tượng của nàng, nàng là người biết rõ sự lợi hại của thanh cổ thương này. Có thể dễ dàng đâm thủng chiến giáp cấp S giống như đâm vào đậu phụ vậy.

"Ngươi cũng đến thử xem." Lâm Siêu thu hồi cổ thương, hướng về phía Hắc Quả Phụ nói.

Hắc Quả Phụ trừng Lâm Siêu một cái, bất quá sau khi biết độ cứng của bức tường, nàng cũng không có cái gì phải lo lắng, giơ chủy thủ vạch tới một phát, ở trên bức tường hiện ra một vết xước nhỏ như cọng tóc, sau đó bức tường lại trong nháy mắt khôi phục, nếu như không nhìn chằm chằm vào căn bản không có cách nào có thể thấy được vết xước.

"Cũng không được, quá cứng rồi." Hắc Quả Phụ khẽ cau mày, lẽ nào thật sự bị vây chết ở chỗ này? Hoặc có thể nói, mục đích của tòa Kim Tự Tháp Hàn Băng này, chính là đem tất cả mọi người tiến vào đây nhốt lại?

"Đây là một cái nhà tù." Thanh niên khôi ngô dùng hai tay ôm đầu, lãnh đạm nói, khuôn mặt vô hỉ vô bi, tựa hồ như hoàn toàn không để ý tới sinh tử.

Lâm Siêu cau mày, tuy rằng nhát thương vừa nãy của hắn không dùng bao nhiêu lực, thế nhưng coi như hắn có ra tay toàn lực, phỏng chừng cũng không thể tạo ra được bao nhiêu thương tổn, hơn nữa tốc độ khôi phục của cái bức tường này lại quá nhanh, coi như là kim loại hiếm thấy ở kiếp trước, cũng không thể có tốc độ khôi phục nhanh như vậy được.

Bầu không khí bên trong tầng tháp thủy tinh liền rơi vào trạng thái tĩnh mịch.

Điền Bất Tận, Hắc Quả Phụ, cùng với thiếu nữ cưỡi Cự Lang đều đang quan sát bức tường, tiến tới giơ tay gõ gõ vào bức tường, hy vọng có thể tìm được biện pháp phá giải.

"Các ngươi ai là người tiến vào đây đầu tiên?" Lâm Siêu đột nhiên hỏi.

Mọi người sững sờ, thanh niên khôi ngô giơ tay chỉ về thiếu nữ cưỡi Cự Lang, nói: "Là nàng, ta là người thứ hai tiến vào, sau khi đi vào liền nhìn thấy nàng đứng ở đây."

Thiếu nữ cưỡi Cự Lang thần sắc lãnh đạm, từ trên cao nhìn xuống Lâm Siêu, nói: "Là ta, có chuyện gì sao?"