← Quay lại trang sách

Chương 529 Không nói đạo lý

Đến lúc đó mới chính là trạng thái Hoàng Kim hàng thật giá thật. Trên người của Lâm Siêu sẽ không còn vị trí nào yếu nhược nữa, phải biết rằng, sức mạnh của một người, quyết định bởi ở trên người có bao nhiêu nhược điểm.

"Chỉ có thể đi thiện đạo." Lâm Siêu than nhẹ.

Kẻ hủy diệt hừ một tiếng, nói: "Lấy điều kiện thân thể của ngươi hiện nay, đi thiện đạo cũng sẽ không kém so với đi thần đạo bao nhiêu, đều có thể làm cho thể chất của ngươi tăng lên nhanh như gió, nếu như ngươi có thể nhanh chóng đạt đến cấp bảy cực hạn, phối hợp với năng lực tăng cường, ở giai đoạn hiện tại gần như đã là vô địch ở trên đất liền. Chỉ cần chú ý một số cao thủ nắm giữ năng lực đánh lén cấp cao là được, đặc biệt là năng lực hệ Tinh Thần."

Lâm Siêu khẽ gật đầu, nhảy lên ngang bả vai bức điêu khắc nữ Thiên Sứ. Đầu tiên hắn chạm vào tròng mắt của nàng, cũng không có gì xảy ra, chắc hẳn là cơ quan không nằm ở đó, sau đó hắn chạm vào lỗ tai cùng với lỗ mũi, cũng đều không có phản ứng, Lâm Siêu cũng không để ý có bất nhã hay không, tiếp tục hướng về phía dưới bức điêu khắc lần lượt chạm vào.

Oành!

Phảng phất như có một âm thanh như cái gì đó bị bẻ gãy vang lên.

Vù ~!

Đồng thời trong lúc này, bức điêu khắc khẽ lay động. Nữ thiên sứ giống như là đang còn sống từ trạng thái ngủ say tỉnh lại, trong đôi mắt bắn ra thần quang, tràn ngập sự thánh khiết cùng với uy nghiêm.

Lâm Siêu lập tức từ trên bức điêu khắc nhảy xuống, kéo dài khoảng cách đề phòng.

"Đi về thiện đạo, xin mời đoạn một ngón tay!" Một âm thanh máy móc truyền ra từ bên trong bức điêu khắc.

"Phải tự đoạn một ngón tay?" Lâm Siêu khẽ cau mày.

Anubis kinh ngạc nói: "Mấy lão già kia cũng không nói là sẽ có yêu cầu như vậy, đây là cái yêu cầu quái quỷ gì thế, muốn đi vào phải đoạn một ngón tay???."

Lâm Siêu do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn lấy cổ thương ra, dùng đầu thương cứa qua ngón út, dù sao thì hắn cũng có năng lực "Bất tử", cho dù có chém đứt cả một bàn tay thì cũng có thể tự mọc lại.

Cảm giác đau đớn từ ngón tay bị cắt đứt truyền đến, Lâm Siêu nhanh chóng thôi thúc nguồn năng lượng tế bào trong cơ thể, gia tốc tốc độ tự lành của ngón tay, ngón tay út dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được mọc ra lại.

Lâm Siêu nắm đoạn ngón tay đứt, hỏi: "Bây giờ đã có thể tiến vào chưa"

Bức điêu khắc nữ Thiên Sứ trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới truyền ra âm thanh máy móc nói: "Dễ dàng tự hại mình, ngươi không phải là người lương thiện, ngươi phải đi vào ác đạo!"

Lâm Siêu cùng với Anubis nhất thời sửng sốt.

Cái gì?

"Cái này không phải là do ngươi yêu cầu sao? Ta..." Lâm Siêu thiếu chút nữa tức giận hộc máu, đây tính là chuyện gì thế, trước tiên bức điêu khắc đưa ra một yêu cầu ngốc nghếch, mình còn phải nhịn đau làm theo, trái lại bây giờ còn bị phán là ác đạo, hắn đã từng gặp qua trí năng thích trêu đùa ở trong di tích, nhưng chưa bao giờ thấy trí năng nào lại không giảng đạo lý như bức điêu khắc này.

"Chỉ bằng một vấn đề đơn giản như vậy liền phán định một người là thiện hay ác, có phải hay không là ngươi quá qua loa rồi?!" Anubis không nhịn được hỏi.

Kẻ hủy diệt nhỏ giọng nói: "Kẻ thiết kế bức điêu khắc này tuyệt đối là một cô gái."

Hô!

Đúng lúc này, có một luồng sức hút mãnh liệt đột nhiên truyền từ phía sau lưng của Lâm Siêu, chỉ thấy bức điêu khắc nữ Thiên Sứ không cười ở phía sau lưng của hắn, hình dáng đột nhiên thay đổi, làn da trắng nõn trở nên đen kịt, vẻ mặt hờ hững lúc trước cũng đã biến thành vẻ mặt hưng phấn, nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Siêu, từ vị trí bụng của nàng trở lên, hiện ra một vòng xoáy màu đen đang điên cuồng chuyển động.

"Không được, nó muốn mạnh mẽ hút chúng ta vào." Anubis hét lớn.

Lâm Siêu không kịp suy nghĩ là chuyện gì đang xảy ra nữa, vội vàng đem cổ thương đâm sâu vào trong mặt đất, nhưng mà mặt đất ở dưới chân nhìn giống như băng tuyết này, dĩ nhiên lại cứng rắn đến mức kỳ lạ, mũi thương phảng phất như đâm vào kim loại, phát ra âm thanh ma sát chói tai.

Lâm Siêu trong lòng ngơ ngác, nhanh chóng đem cổ thương ném vào trong nhẫn không gian, sau đó hướng về phía Anubis ở cánh tay phải nói:"Mau biến dài ra, quấn vào trên cây trụ băng."

Anubis giật mình, lập tức phân liệt ra mấy cái cái xúc tu từ trên cánh tay phải, nhanh chóng quấn quanh cây trụ băng có điêu khắc nữ Thiên Sứ mỉm cười.

Hô!

Sức hút càng ngày càng mạnh, bên trong vòng xoáy màu đen tựa hồ như có từng luồng ma âm truyền đến, Lâm Siêu cảm giác đại não có chút mơ hồ, giống như là đang bị thôi miên vậy.

"Ta sắp không kiên trì được." Anubis thét to lên.

Lâm Siêu nhìn thấy mấy cái xúc tu ở trên cánh tay phải, bị sức hút kéo ra gần như bị đứt rời, hắn liền triển khai tư thế đứng tấn, nhưng bên cạnh lại không có bất luận đồ vật gì để nắm lấy, Lâm Siêu chỉ có thể gọi ra Cải Tạo Long Dực, ra sức vỗ cánh muốn thoát ra khỏi phạm vi lực hút của vòng xoáy màu đen.

Hô! Hô!

Lực cản tạo ra từ đôi cánh, làm cho tốc độ bị hút tới của Lâm Siêu chậm lại, thế nhưng, sức hút của vòng xoáy màu đen càng ngày càng mạnh, vừa mới chậm lại không tới hai giây, đã tiếp tục bị hút tới.

Lâm Siêu sắc mặt khó coi, nguồn năng lượng bên trong kiện bảo vật "khăn choàng thời gian" đã hết, nếu không thì hắn có thể trốn vào bên trong một khoảng thời không khác, hắn cắn chặt hàm răng, dùng Năng lực Biến Hình đem bàn chân biến lớn lên, ngón chân hóa thành một bộ móng vuốt sắc bén, níu chặt vào mặt đất.

Hống!

Đột nhiên có một tiếng lôi đình rít gào từ bên trong vòng xoáy màu đen truyền ra, làm chấn động bầu không khí ở xung quanh.

Hô!

Sức hút của vòng xoáy màu đen cũng tăng lên gấp đôi, mấy cái xúc tu do Anubis biến thành lần lượt bị đứt đoạn, đôi con ngươi của Lâm Siêu co rút lại, phảng phất như âm thanh ở xung quanh toàn bộ đều ngưng bặt lại, tất cả mọi thứ ở trong tầm mắt của hắn đều bị trôi đi xa.

Vèo!

Hắn trực tiếp bị hút tới, không tới nửa giây, đã bị vòng xoáy màu đen hút vào.

Lạnh lẽo, u ám, ẩm ướt.

Lâm Siêu có cảm giác mình đang rơi xuống một cái vực sâu không có đáy, nhiệt độ ở xung quanh cực thấp, hàn khí xâm nhập vào trong cốt tủy, bằng vào thể chất của hắn cũng không chịu được lạnh, thân thể run rẩy, ở xung quanh chỉ có một màu đen, cho nên sẽ không có quan niệm về thời gian, không biết trải qua bao lâu, Lâm Siêu dần dần mất đi cảm giác, không biết được là rốt cuộc mình đang rơi xuống hay bay lên, bên tai không nghe được bất kỳ một âm thanh gì.

"Tia sáng!" Lâm Siêu lập tức tiển khai năng lực.

Hô!

Bóng tối đen như mực, chậm rãi hiện lên một đoàn ánh sáng, chỉ có thể rọi sáng được bàn tay của Lâm Siêu, chu vi xung quanh vẫn không thấy được bao nhiêu, mặc dù Lâm Siêu có năng lực nhìn trong ban đêm, ở đây cũng bị mất đi tác dụng.

"Nơi này là ở đâu..." Anubis nghi ngờ không thôi.

Kẻ hủy diệt ngưng trọng nói: "Tựa hồ cũng khá giống với chỗ đó."

Anubis lẩm bẩm nói: "Hy vọng là không phải, nếu không thì mặc dù là chúng ta có là thần, ở chỗ này sớm muộn cũng sẽ bị mài đến chết."