← Quay lại trang sách

Chương 573 Yêu???

Toàn thân của Bạch Kim Vương tỏa ra sóng khí màu trắng cuồn cuộn, khuôn mặt giống như bị băng sương đông lại, ánh mắt biến thành vẻ hờ hững giống như là Giác tỉnh nữ vương, không hề chứa bất kỳ một tia tình cảm nào, đồng thời, kích cỡ thân thể của của hắn cũng biến to ra, cao hơn lúc trước khoảng bốn lần, bằng 1/2 chiều cao của Thái Thản Vương.

Hắn nắm chặt bàn tay lại, ngưng tụ ra một thanh chiến mâu giống như kim cương, nhanh chóng bay về phía con Hắc Miêu.

Con Hắc Miêu cười lạnh, không bày ra bất kỳ một động tác ngăn cản nào, mặc cho hai người bọn họ tấn công lên trên người của mình.

Oành! Oành!

Giác Tỉnh nữ vương cùng với Bạch Kim Vương phối hợp cùng với nhau tấn công về phía cái đầu của con Hắc Miêu, nhưng bất kể là mái tóc sắc bén của Giác Tỉnh nữ vương hay là thanh chiến mâu của Bạch Kim Vương, sau khi va chạm vào bộ lông của con Hắc Miêu, đều lập tức bị lực đàn hồi đánh văng ra.

Ngay cả một cọng lông cũng không thể làm tổn thương được!

Bạch Kim Vương biến sắc mặt nói: "Nó đã thay đổi lĩnh vực (Trật Tự), làm chúng ta trong thời gian ngắn không có cách nào có thể gây thương tổn được cho nó." Hắn nói "trong thời gian ngắn" cũng không phải là không có đạo lý, bởi vì hắn biết, quy tắc bá đạo như vậy đã vi phạm quy luật tự nhiên, cho nên nó phải tốn rất nhiều nguồn năng lượng trong tế bào để duy trì, tuyệt đối sẽ không duy trì được bao lâu.

Nhưng mà, chí ít thời gian mà con Hắc Miêu có thể kiên trì cũng đã đủ để cho hai người bọn hắn chết đi!

"Nói một cách khác, cái quy tắc hạn chế một ngàn mét kia đã bị mất đi hiệu lực!" Giác Tỉnh nữ vương cũng không hề kinh ngạc, mà trong nháy mắt nàng biết được mình không thể gây thương tổn được cho con Hắc Miêu, lập tức mượn lực đàn hồi xoay người, hướng về phía ngược lại bắn mạnh đi, lấy tốc độ của nàng, khoảng cách một ngàn mét nàng chỉ cần không tới 0,01 giây liền có thể vượt qua được, người bình thường sẽ không có cách nào có thể phản ứng kịp.

Oành!

Thế nhưng, mặc dù Giác Tỉnh nữ vương phản ứng nhanh như chớp, thế nhưng tới khi tiếp cận phạm vi một ngàn mét, nàng vẫn bị sức mạnh vô hình kia ngăn cản, không thể tiến thêm được một bước nào nữa.

Con Hắc Miêu nắm giữ cấp độ ngang với Giác Tỉnh nữ vương, cho dù tốc độ của nàng có nhanh hơn nữa, cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của con Hắc Miêu, nó muốn thay đổi quy tắc chỉ cần một cái ý nghĩ, mà ý nghĩ tự nhiên so với tốc độ di chuyển của nàng còn nhanh hơn rất nhiều.

Trên khuôn mặt của Bạch Kim Vương hiện ra vẻ âm trầm, hắn nâng cây chiến mâu lên mạnh mẽ đâm tới.

Lúc này Giác Tỉnh nữ vương còn đang ở ngoài một ngàn mét, nói một cách khác, quy tắc mà con Hắc Miêu lập ra để cho nó không có cách nào bị thương tổn đã bị mất đi hiệu lực, lúc này là thời điểm có thể gây thương tích được lên người của nó.

Vèo!

"Ngươi quên mất ta rồi à."

Một âm thanh khàn khàn trầm trọng bỗng nhiên truyền ra từ phần gáy của con Hắc Miêu, chỉ thấy ở nơi đó có một nhúm lông bị tróc ra, từ bên trong nhô ra một cái đầu đẫm máu, ngũ quan dính đầy máu tươi, có thể ngờ ngợ nhìn ra đó là khuôn mặt của Thái Thản Vương.

"Hừ!" Khuôn mặt của con Hắc Miêu sa sầm xuống, hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu như hố đen Ma Trận bị mất hiệu lực muộn hơn một chút, ngươi chắc chắn đã bị ta tiêu hóa rồi, trở thành chất dinh dưỡng của ta, thân thể của ngươi bây giờ hơn phân nửa đã bị ta đồng hóa, rơi vào trạng thái cùng sinh cùng tử với ta, nếu như ta bị thương, ngươi cũng sẽ bị thương!"

Thái Thản Vương từ bên trong phần gáy của nó duỗi ra hai cánh tay, trên tay cầm một khúc xương trắng hếu, từ hình dáng của khúc xương có thể thấy, tựa hồ như là một khúc xương sống, hắn giơ cánh tay nắm khúc xương đâm vào cổ họng của con Hắc Miêu, khúc xương cực kỳ sắc bén, có thể dễ dàng đâm thủng cổ họng của con Hắc Miêu, tạo ra một cái hố máu.

"Ta không cần biết." Thái Thản Vương cười khàn khàn nói: "Ta chỉ muốn giết chết ngươi mà thôi."

Con Hắc Miêu đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo, lúc này nó nhìn thấy Bạch Kim Vương đang nhân cơ hội nhào tới, nó không lo được việc ngăn cản Giác Tỉnh nữ vương nữa, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, liền thiết lập ra một cái quy tắc mới.

Oành! Oành!

Khúc xương ở trong tay của Thái Thản Vương cùng với thanh chiến mâu của Bạch Kim Vương, đều bị bộ lông của con Hắc Miêu đàn hồi đánh văng ra, chính là do quy tắc không thể gây ra tổn thương mà nó mới lập ra gây ra.

Vèo!

Cùng lúc đó, Giác Tỉnh nữ vương cũng đã bay ra khỏi phạm vi một ngàn mét, chỉ còn lại một chấm đen nhỏ xíu, thoáng qua một khắc nữa liền biến mất không còn tăm hơi, hiển nhiên cái quy tắc ngăn cản một ngàn mét kia đã bị mất đi hiệu lực.

Khuôn mặt của Bạch Kim Vương tỏ ra vẻ nghiêm túc, biết rằng phiền phức chân chính đã bắt đầu rồi, nếu như hắn chọn rời đi, con Hắc Miêu sẽ lập tức thay đổi quy tắc, chỉ dựa vào một mình Thái Thản Vương, trong thời gian ngắn sẽ không có cách nào có thể trọng thương được nó, mà khi đó hố đen cũng đã đạt tới kích cỡ mà hắn không có cách nào có thể ngăn cản.

"Ngươi còn muốn rời đi à?" Thái Thản Vương nhìn thấy sự do dự của hắn, cười lạnh nói: "Trong thời gian mấy cái kỷ thái dương trôi qua, hai chúng ta đều âm thầm yêu thích nàng, ngay cả nhân loại cấp thấp cũng có thể hy sinh tính mạng vì người mà mình yêu, lẽ nào ngươi không muốn trả giá một ít?"

Bạch Kim Vương ngẩn ra, nhớ đến những lúc mình cướp đoạt thư tịch của mấy kẻ xui xẻo bị rơi vào trong này, trong đó ngoại trừ sách tư liệu cùng với sách lịch sử, cũng không thiếu các loại sách về tình ái lãng mạn. Đọc sách chính là phương thức duy nhất hắn dùng để giải trí. Trải qua thời gian lâu dài, dần dần hắn đối với những cuốn sách miêu tả về tình yêu kia cảm thấy rất hiếu kỳ.

Dưới cái nhìn đầu tiên của hắn về 'Yêu", đây chính là một loại cảm giác kỳ lạ mà hắn không thể nào hiểu được, mãi đến về sau, hắn từ trên người của Giác Tỉnh nữ vương tìm thấy loại cảm giác này. Giống như trong sách đã từng nói, yêu một người chính là khi nhìn thấy đối phương, liền hận không thể ngay lập tức "Ăn đi" đối phương, hợp làm một thể với mình!

Khi hắn nhìn thấy Giác Tỉnh nữ vương thì liền muốn ăn đi nàng!

Mỗi lần tưởng tượng đến tình cảnh mình từng miếng từng miếng cắn đi khối thân thể tươi đẹp kia, nghiền ngẫm nhai nuốt, thì hắn lại có một loại cảm giác hưng phấn khó có thể dùng lời để diễn tả được, nhưng mà hắn biết, nếu muốn dùng phương pháp bạo lực để ép buộc nàng là điều không thể, Giác Tỉnh nữ vương có tốc độ di chuyển nhanh nhất trong ba người, không có người nào có thể đuổi kịp được nàng.

"Đó gọi là yêu sao?" Bạch Kim Vương lẩm bẩm một tiếng, trong thế giới quan của Giác Tỉnh Giả, hắn cho rằng cảm giác hưng phấn đó đối với Giác Tỉnh nữ vương chính là "Yêu", hơn nữa thân thể của hắn cũng truyền ra bản năng nhắc nhở cho hắn, hắn có cảm giác thèm khát cỡ nào đối với Giác Tỉnh nữ vương, muốn có được nàng đến cỡ nào!