← Quay lại trang sách

Chương 608 Bảo bối tốt

Trong lúc dùng ánh mắt đảo qua thì Lâm Siêu bỗng nhiên giật mình, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng, chỉ thấy ở bên trong một đống vật phẩm kỳ lạ này, có một thanh đoản đao bảy màu nằm ở trong đó, chính là thanh vũ khí mà Kronos lấy ra lúc trước để chém đứt không gian và thời gian lôi hai người Hắc Quả Phụ ra!

"Không ngờ được ông ta lại cất thanh đoản đao này vào trong chiếc nhẫn màu bạc." Trong lòng Lâm Siêu mừng như điên, lập tức cầm lấy thanh đoản đao bảy màu ra, thanh đoản đao này vừa được lấy ra khỏi chiếc nhẫn, lưỡi đao liền tản mát ra hào quang bảy màu, đem hết thảy các nguyên tố cùng với các hạt căn bản ở xung quanh cắt nát.

"Bảo bối tốt!" Đôi mắt của Lâm Siêu sáng lên, có thanh đoản đao này, cho dù có gặp phải Năng Lực Giả hệ thời gian, cũng có thể dễ dàng đối phó!

Hắc Quả Phụ cùng với thiếu nữ cưỡi Cự Lang ở dưới đáy tấm bia đá nhìn thấy trong tay của Lâm Siêu xuất hiện thanh đoản đao bảy màu, nhất thời hoàn toàn biến sắc, vốn là hai nàng đang còn ôm một chút hy vọng, vạn nhất Lâm Siêu muốn công kích các nàng, liền trốn vào bên trong một khoảng thời không khác, thế nhưng hiện tại tia hi vọng cuối này cũng đã bị bóp tắt.

Đem mạng sống của mình ký thác ở trong tay người khác, tuyệt đối không phải là tác phong của hai nàng, thế nhưng, nhất thời hai nàng lại không tìm được biện pháp nào có thể ứng phó cả.

Lâm Siêu nhìn lướt qua thanh đoản đao bảy màu, nguồn năng lượng trong cơ thể theo lòng bàn tay truyền vào bên trong thanh đoản đao, thân đao nhất thời toả ra hào quang bảy màu, Lâm Siêu cẩn thận nhìn qua, có cảm giác như mình chỉ cần tiện tay vạch một cái, liền có thể cắt ra không gian cùng với thời gian, bất luận là đồ vật gì cũng sẽ bị nó chém đứt.

Thế nhưng, Lâm Siêu nghĩ đến lúc trước Kronos thà rằng lựa chọn chạy trốn, cũng không có ý tứ lấy thanh đoản đao bảy màu này ra để chiến đấu, Lâm Siêu liền từ bỏ ý định tiếp tục thăm dò, chờ đến khi trở về căn cứ, lại hướng về phía Lộ Lộ hỏi thăm tin tức về thanh đoản đao này, Lộ Lộ là đầu não của hệ thống Tinh Võng, kiến thức vô cùng rộng lớn, có lẽ sẽ biết một chút.

Nếu như ngay cả nàng cũng không biết, cũng chỉ có thể đi hỏi trí năng nhân tạo ở thành Pol.

Sau khi thu hồi lại thanh đoản đao bảy màu, Lâm Siêu nhìn về những vật phẩm khác ở bên trong chiếc nhẫn màu bạc, mặc dù đại đa số vật phẩm hắn đều không nhận ra, thế nhưng ở trong đó một hai vật phẩm có dáng dấp tương tự với mấy món đồ được khắc ở trên tòa Kim Tự Tháp, hắn liền có thể biết được tên gọi và tác dụng của bọn chúng, hơn một nửa các vật phẩm ở trong này đều được liệt kê trên tòa Kim Tự Tháp kia.

Lâm Siêu không tiếp tục quan sát nữa, ngược lại bây giờ hắn cũng không dùng được, đợi đến khi trở về thì nhờ Lộ Lộ hỗ trợ sửa sang lại, phân loại ra, thuận tiện dán lên bản hướng dẫn sử dụng, chọn ra mấy vật hắn có thể dùng, còn lại thì làm tài nguyên cho căn cứ phát triển.

Lâm Siêu đóng chiếc nhẫn không gian lại, hướng về phía tấm bia đá đi tới.

Ba người Hắc Quả Phụ, thiếu nữ cưỡi Cự Lang, cùng với thanh niên tóc vàng nhất thời thay đổi sắc mặt, trái tim không khỏi đập nhanh lên, trừ thanh niên tóc vàng đầy mặt thấp thỏm bất an, khuôn mặt của Hắc Quả Phụ cùng với thiếu nữ cưỡi Cự Lang lại trở nên âm tình bất định, tiên hạ thủ vi cường chính là đạo lý mà ai cũng biết, hai nàng cũng không muốn ngồi chờ chết, thế nhưng lúc trước Lâm Siêu biểu hiện ra thực lực quá mạnh mẽ, làm cho hai nàng cực kỳ kiêng kỳ, không ai có dũng khí dám xuất thủ trước.

Cứ như vậy, Lâm Siêu từng bước đi tới trước tấm bia đá, đẩy tấm bia đá ra, cúi đầu nhìn xuống ba người Hắc Quả Phụ, thiếu nữ cưỡi Cự Lang cùng với thanh niên tóc vàng.

Ánh mắt của bốn người nhất thời chạm vào nhau, thời gian phảng phất như ngừng lại.

Lâm Siêu dùng vẻ mặt hờ hững, liếc mắt nhìn thanh cự kiếm màu đen ở trong tay của thiếu nữ cưỡi Cự Lang, sau đó lập tức thu hồi lại ánh mắt, nói: "Đi theo ta xuống tòa cung điện kia xem một chút."

Ba người Hắc Quả Phụ, thiếu nữ cưỡi Cự Lang, cùng với thanh niên tóc vàng đều khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, khuôn mặt của thanh niên tóc vàng hiện ra một nụ cười thân thiết, dùng Hán ngữ không quá lưu loát nói: "Trước tiên mời ngài đi trước." Sau đó hắn liền nghiêng người tránh ra, làm ra một thủ thế "Xin mời".

Lâm Siêu cũng không thèm để ý đến tư thế âm thầm đề phòng của hai nàng, nhanh chóng bước tới bậc thang, đi xuống tòa cung điện, lúc trước hắn không có cơ hội nhìn kỹ, giờ khắc này quét mắt nhìn tới, nhất thời nhìn thấy ở bên trên tòa mô hình Kim Tự Tháp nhỏ, còn có rất nhiều vật phẩm.

"Hẳn là Kronos còn chưa kịp thu lấy." Lâm Siêu nhẹ nhàng đảo qua đống vật phẩm, trong đó còn có một số chữ cổ hắn không biết, sau khi trầm ngâm một lúc, hắn dùng bàn tay cuốn một cái, đem hết thảy các vật phẩm ở trên tòa mô hình Kim Tự Tháp cuốn lên, ném vào bên trong một cái nhẫn không gian.

"Các ngươi không có ý kiến gì chứ?" Lâm Siêu thu hồi lại chiếc nhẫn không gian, tựa như cười mà không phải cười liếc mắt nhìn ba người Hắc Quả Phụ.

Hắc Quả Phụ thu hồi tham niệm, quyết đoán cười nói: "Nào có, ngươi đuổi đi tên tội dân kia, những thứ này là chiến lợi phẩm của ngươi, chúng ta còn muốn cảm tạ ân tình cứu mạng của ngươi đây."

"Phần ân tình này, tự nhiên là phải cảm tạ." Lâm Siêu nghĩ đến kế hoạch thống trị của mình, lạnh nhạt nói một câu, lập tức nhìn ra phía sau tòa mô hình Kim Tự Tháp, ở phía sau có một tấm bia đá nhỏ. Có khắc lít nha lít nhít chữ cổ của tộc Cự Nhân, lấy lượng kiến thức ít ỏi của Lâm Siêu về văn tự Cự Nhân, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra một ít nội dung.

"Tặng cho kỷ thứ năm..." Hàng chữ đầu ở trên tấm bia đá nhỏ giống như đúc với tấm bia đá to lớn ở bên ngoài, mặt sau còn có thêm một ít nội dung cụ thể. Đại khái như là nhắc nhở người đạt những vật phẩm này nhanh chóng tiến hóa, nỗ lực chém giết sinh vật biến dị cùng với Giác Tỉnh Giả vân vân.

Cuối cùng còn nhắc tới một câu "Đại tai họa".

Lâm Siêu nhìn chăm chú trong chốc lát, còn lại những hàng chữ hắn không biết, âm thầm đem mặt chữ ghi nhớ lại, chuẩn bị chờ sau này tìm đến di tích Cự Nhân thỉnh giáo Vu Chủ.

"Phía trước không còn đường đi." Hắc Quả Phụ không hiểu được chữ cổ của tộc Cự Nhân, sau khi mơ hồ quét qua vài lần, đem nội dung nhớ kỹ vào trong lòng, sau đó làm như không có chuyện gì đánh giá chu vi xung quanh.

"Nơi đó có một cái rương." Thanh niên tóc vàng lấy lòng chỉ về góc bên trái nói với Lâm Siêu.

Lâm Siêu nghiêng đầu nhìn tới, ở bên góc trái âm u kia, có một cái rương màu xám chồng chất tro bụi, cao hai thước, bên ngoài có một cái ổ khóa cổ xưa.

Lâm Siêu vốn không có để ý lắm, nhưng ở dưới thị giác vi mô, chợt nhìn thấy chu vi xung quanh cái rương này, lượn lờ năng lượng màu xanh lam nồng nặc, tràn ngập khí tức lạnh lẽo như băng.

Trong lòng Lâm Siêu khẽ ồ một tiếng, vội vàng đi tới trước mặt cái rương màu xám. Ngồi xổm xuống nắm lấy cái ổ khóa, bàn tay bắt đầu trở nên cực kỳ lạnh lẽo, phảng phất như một khối băng có nhiệt độ “Độ 0 Tuyệt Đối”, làm cho Lâm Siêu rét run cả người. Trong đôi mắt của hắn lộ ra một tia giật mình, nghiêm túc đánh giá cái rương bình thường không có gì đáng chú ý này.