← Quay lại trang sách

Chương 614 Tủ lạnh cỡ lớn

Hơn nữa, cho dù có thể đánh nát được thân thể của nàng, nàng liệu sẽ có triệt để chết đi hay không, cũng là một vấn đề cần phải nghiên cứu kỹ càng.

Suy nghĩ trong chốc lát, Lâm Siêu vẫn cảm thấy quá mức mạo hiểm, cứ duy trì trạng thái đóng băng như thế này là tốt rồi, chỉ có điều, nếu như có người khác tới nơi này, giải cứu nàng ra, vậy thì hố to rồi.

"Hay là bỏ nàng vào trong nhẫn không gian mang đi? Nhưng nhiệt độ ở bên trong nhẫn không gian không giống như ở nơi này, sau một quãng thời gian không lâu sau, lớp băng sẽ bị hòa tan." Lâm Siêu nhíu mày khẩn, bỗng nhiên linh quang lóe lên: "Có rồi, làm một cái tủ lạnh cỡ lớn bỏ vào bên trong nhẫn không gian, rồi bỏ nàng vào bên trong cái tủ lạnh, như vậy liền có thể vĩnh viễn đóng băng nàng."

Nghĩ đến biện pháp này, Lâm Siêu có chút trở nên hưng phấn, tiếp tục ăn thịt quái vật, nửa giờ sau, nguồn năng lượng trong cơ thể của hắn đã khôi phục lại được ba phần mười, đủ để một lần nữa tái tạo lại tay chân.

Kèn kẹt!

Đầu tiên Lâm Siêu tái tạo lại hai chân, sau đó là cánh tay trái, xương cốt cùng với cơ thịt, mạch máu, dây thần kinh nhanh chóng sinh sôi, dưới hiệu quả tái tạo của năng lực bất tử, cánh tay trái và hai chân của hắn nhanh chóng được sinh ra, bóng loáng mềm mại, lớp da mới sinh ra có màu phấn hồng, trong chốc lát liền khôi phục lại màu trắng nõn.

Lâm Siêu đứng dậy, khẽ hoạt động thân thể, thích ứng với tay chân mới của mình. Sau đó liền thu hồi lại viên 'Lệ nguyên tử' bỏ vào trong cái rương, rồi ngẩng đầu nhìn về phía tượng băng Giác Tỉnh nữ vương, suy nghĩ nói: "Anubis có thể dùng ý niệm câu thông với ta, nói rõ các tế bào ở bên trong cánh tay phải vẫn không bị đông cứng, ta có thể dựa vào chỗ miệng vết thương, đem huyết nhục ở bên trong móc ra, tế bào thần tính cho dù có bị phá nát, chắc hẳn cũng có thể khôi phục lại được như cũ."

Nghĩ đến đây, hắn liền mở chiếc nhẫn không gian ra, tìm kiếm ở bên trong một hồi, rất nhanh liền lấy ra một thanh chiến đao cấp S, lúc này mới đi tới chỗ cánh tay phải bị đóng băng, đem chiến đao đâm vào chỗ miệng vết thương, dùng sức mà khuấy đảo.

Huyết nhục bị đóng băng ở bên trong cực kỳ cứng rắn, hơn nữa thể chất của cánh tay phải đã đạt đến cấp bảy, hơn nữa còn là tế bào thần tính, xương cốt Hoàng Kim, chiến đao cấp S ở trong tay Lâm Siêu đâm vào giống như đâm vào sắt thép vậy, hắn phải hao hết khí lực mới tạc ra được một khối thịt nhỏ.

Lâm Siêu khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía lối vào đường hầm, nói: "Đi ra đi." Mặc dù âm thanh không thể truyền vào bên trong một khoảng thời không khác, nhưng hắn biết rằng hai nàng đều là sát thủ đỉnh cấp, chắc chắn sẽ thông qua khẩu hình hiểu được ý tứ của hắn.

Nửa phút sau, hai nàng liền từ trong đường hầm đi ra, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Siêu, các nàng đã nhận ra được, vị nữ nhân tuyệt mỹ này, chính là một tồn tại cấm kỵ, Giác Tỉnh Giả!

Sau khi nàng thu được danh hào "Hắc Quả Phụ", thì đã được nghe Nữ Hoàng Tri Chu nhắc qua về sự tình "Giác Tỉnh Giả", đây là một trong những cơ mật tối cao của Gia tộc Tri Chu các nàng, chỉ là làm cho nàng không ngờ được chính là, trước mắt nàng dĩ nhiên là một con Giác Tỉnh Giả, hơn nữa còn là nữ tính Giác Tỉnh Giả.

Mà chuyện đáng sợ nhất là, một con quái vật kinh khủng như thế, lại bị Lâm Siêu đóng băng lại thành một bức tượng băng.

"Ngươi biết nàng sao?" Thiếu nữ cưỡi Cự Lang ngước đầu nhìn Lâm Siêu, trên khuôn mặt lộ ra mấy phần kính nể.

Lâm Siêu không hề trả lời, mà nói: "Cho ta mượn ngươi binh khí của ngươi dùng một lát."

Thiếu nữ cưỡi Cự Lang ngây người, chần chờ không ít, nhưng cuối cùng vẫn rút cây cự kiếm màu đen ở sau lưng của mình ra, quăng về phía Lâm Siêu.

Cự kiếm xoay tròn tới trước mặt của Lâm Siêu thì vừa vặn hiện ra cái chuôi đao, Lâm Siêu thuận tay nắm lấy, trong chớp mắt cầm thanh cự kiếm vào trong tay. Hắn liền có cảm giác cánh tay bị trầm xuống, trọng lượng của cây cự kiếm nặng vượt quá dự liệu của hắn, ít nhất phải nặng hai ngàn cân, so với thanh cổ thương của hắn còn nặng hơn gấp đôi.

Tuy rằng bằng ấy cân nặng đối với thể chất của Lâm Siêu hiện nay cũng không tính là gì, nhưng hắn vẫn ngưng mắt đánh giá thanh cự kiếm màu đen này, thân kiếm trong suốt, phản chiếu lại hình ảnh khuôn mặt của hắn, bên trong thân kiếm tựa hồ có một luồng năng lượng đang lưu động.

Lâm Siêu liền nhớ đến lúc trước Kronos gọi thanh cự kiếm này là "Binh khí Bắc Âu Vương", liền có ý nghĩ muốn cướp đoạt, thế nhưng rất nhanh hắn liền bỏ đi cái ý định này, vũ khí thuận tay của hắn vẫn là thương, mặc dù chất liệu của thanh cự kiếm này rất tốt, có thể nấu chảy đúc thành một thanh thương mới, nhưng chất liệu bị nung chảy đúc lại sẽ bị giảm đi đẳng cấp rất nhiều.

Lâm Siêu vung thanh cự kiếm màu đen lên, đâm vào bên trong miệng vết thương của cánh tay phải, chỉ trong chốc lát, liền có thể tạc ra được một đống thịt to bằng nắm đấm.

Đống thịt nát chậm rãi nhúc nhích trong lòng bàn tay của Lâm Siêu, dần dần tụ tập lại, rất nhanh liền hợp lại thành một khối thịt. Từ bên trong duỗi ra một con mắt màu vàng óng, truyền ra âm thanh nói: "Không cần đào nữa, để cho ta xử lý." Nói xong, khối thịt mọc ra mấy cái xúc tu, nhanh chóng bò vào miệng vết thương trên cánh tay phải.

Mấy phút sau, khối thịt ở trên bàn tay của Lâm Siêu chậm rãi nhúc nhích, theo mấy cái xúc tu đang điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng ở trong cánh tay phải bị đóng băng, đống thịt càng lúc càng lớn. Sau khi trải qua thời gian mười mấy phút, khối thịt đã có kích thước bằng một quả bóng rổ.

"Được rồi, ta đã thu hồi được phần lớn tinh hoa ở bên trong cánh tay rồi, còn lại một ít da thịt thì cứ để đóng băng ở trong này đi, chờ đến khi ta tiêu hóa hết cái đầu cùng với cánh tay của Kronos, liền có thể dư dả khôi phục lại phần tổn thương này, còn có thể lên đến cấp Thứ Thần, thậm chí là cấp Chủ Thần." Anubis cười toe toét nói.

Lâm Siêu thấy nó không có chuyện gì, khẽ thở phào nhẹ nhõm, ném trả lại thanh cự kiếm màu đen cho thiếu nữ cưỡi Cự Lang, hướng về phía Anubis nói: "Đừng có hả hê, mau trở về."

Anubis cười hì hì, đống thịt màu vàng óng chậm rãi vặn vẹo, quấn quanh hướng về phía cánh tay cụt của Lâm Siêu, khôi phục lại hình dáng của một cánh tay phải.

Lâm Siêu thử hoạt động cánh tay, cảm giác không có gì khác lạ, lúc này mới thoả mãn, sau đó liền liếc mắt nhìn tượng băng Giác Tỉnh nữ vương, cảm giác ung dung ở trong lòng liền chuyển thành trầm trọng, hắn có cảm giác giống như là nàng lúc nào cũng có thể phá băng mà ra vậy.

Lâm Siêu không dám trì hoãn nữa, lấy ra một chiếc nhẫn không gian cỡ trung, đem nàng cẩn thận từng li từng tý một đưa vào bên trong, sau đó liền đóng lại.

Trong nháy mắt, tảng đá lớn ở trong đáy lòng của hắn mới được thả xuống, toàn thân đều có cảm giác ung dung thư thái hơn mấy phần, Lâm Siêu ngầm cười khổ, xoay tay lại sờ soạng, trên lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh.