← Quay lại trang sách

Chương 619 Trở về

Không có phản kháng, không có tranh luận, hắn chỉ có thể cắn môi khuất nhục đi theo sau tên xác thối Vương "Khải", rời đi ra ngoài phòng họp.

Ông già tóc trắng ngồi ở phía bên phải trên cùng phát ra âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe được nói: "Hắn không phải là kẻ phản bội, chỉ là đầu óc không được quá thông minh, lại còn quá ngay thẳng."

Thanh âm này giống như tơ truyền vào trong tai của Phạm Hương Ngữ, nhưng khuôn mặt của Phạm Hương Ngữ cũng không hề thay đổi, mà lãnh đạm nhẹ giọng nói: "Ta biết, chỉ có điều, ngay thẳng cũng có lúc ngang ngửa với ngu xuẩn, ở bên trong thế giới của ta, ngu xuẩn chính là tội đồ!"

Ông già tóc trắng khẽ thở dài, không lên tiếng nữa.

"Tiếp tục hội nghị thôi!" Phạm Hương Ngữ dùng vẻ mặt lãnh đạm nói, phảng phất như là nãy giờ đều không có cái gì phát sinh, nhẹ nhàng lật xấp tài liệu ở trên bàn ra, nói: "Trước tiên nói một chút về biện pháp phòng thủ, các vị có ý kiến gì không?"

Mọi người sau khi yên tĩnh một lúc, lập tức có người mở miệng, nói ra cái nhìn của chính mình.

Hội nghị kéo dài đến khi hoàng hôn mới kết thúc, sắc trời đã dần tối, mặt trăng đã mọc lên, nhiệt độ cao dị thường ở trên mặt đất về đêm cũng sẽ dần dần hạ thấp, trở về đến trạng thái 20 độ như bình thường, nhưng trong không khí vẫn rất khô ráo cùng với nóng bức.

Phạm Hương Ngữ cầm lấy xấp tư liệu của mình, trở lại phòng làm việc của nàng, tên xác thối Vương "Khải" giống như hình với bóng đi tuỳ tùng ở phía sau lưng nàng, phảng phất giống như là cái bóng thứ hai của nàng vậy.

Ngồi ở trên bàn làm việc, Phạm Hương Ngữ xoay tròn cây bút trên ngón tay cái, sau khi đùa bỡn cây bút một hồi, nàng bỗng nhiên có một chút cảm giác buồn bực, nàng nắm chặt cây bút lại, hơi hơi dùng sức, cây bút chì gỗ 2B này liền bị bóp vỡ tan, nàng không nhịn được đứng lên đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống toàn bộ quan cảnh nội thành của căn cứ.

Lúc này đang là buổi tối, trong nội thành rực rỡ đèn đuốc.

Dưới sự lãnh đạo cẩn thận tỉ mỉ của nàng, cùng với sự giúp đỡ của quân đoàn xác thối thủ hạ của nàng, căn cứ Tinh Thần đã trở thành một cỗ máy móc siêu cấp, nàng từ các thành thị bị phá hủy thu thập vật liệu, xây dựng hoàn thiện một hệ thống thủy điện cho căn cứ, bây giờ nhà nhà đều có thể dùng điện để thắp sáng, đương nhiên, phí tổn để sử dụng điện đối với người bình thường mà nói là cực kỳ đắt giá, sinh tồn giả phổ thông căn bản cũng không dám dùng điện để thắp sáng, bình thường bọn họ đều đi ngủ rất sớm.

Chỉ có một ít Tiến Hóa Giả có năng lực săn giết xác thối cùng với quái vật cấp thấp, mới cam lòng dùng điện thắp sáng vài giờ đồng hồ, hoặc là đi ngủ sớm, nghe một chút ca khúc trong điện thoại di động, những ca khúc này được tải ở trên Tinh Võng, cho dù thể loại không có phong phú như thời đại trước, nhưng ít ra cũng có cái để nghe, an ủi nội tâm của mình, để đêm tối không còn cô đơn, đáng sợ nữa.

Ở trên tấm kính cửa sổ, Phạm Hương Ngữ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu mơ hồ của mình ở trên kính, sau khi tiến vào trong phòng làm việc của mình, nàng cũng đã bỏ cái mũ trùm màu đen của mình ra, khuôn mặt tinh xảo trắng như tuyết cùng với mái tóc đen mượt của nàng hiện lên ở trên tấm kính cửa sổ, trên mặt có mấy phần đau thương cùng với bi thống, nàng bỗng nhiên dùng sức cắn vào môi dưới, tàn bạo nói: "Ngu ngốc, tên ghê tởm này đã chết rồi, ngươi nên cao hứng mới đúng, làm ra vẻ mặt đưa đám này để làm gì?"

"Hắn chết rồi, ngươi liền được tự do." Trên mặt nàng cố gắng nở ra một nụ cười, nói: "Không còn ai có thể ràng buộc ngươi được nữa, không cần phải tiếp tục lăn lộn cùng với đám sinh vật cấp thấp này nữa, tha hồ tiêu diêu, muốn như thế nào liền như thế đó, ngươi đang làm gì thế, tại sao phải lộ ra vẻ mặt bi thương như vậy, ai cho phép ngươi vì tên bại hoại đó mà khổ sở?!"

Nàng càng nói càng kích động, bỗng nhiên cảm giác được con mắt rất khó chịu, tựa hồ có cái gì ở trong nhãn cầu muốn chảy ra bên ngoài vậy, nàng không khỏi giơ tay lên quệt mắt, một lát sau, tâm tình của nàng mới hơi hơi bình phục lại, cảm giác nhoi nhói ở trên mắt đã biến mất.

Nàng giậm chân một cái, tàn nhẫn nói: "Tên khốn nạn, dĩ nhiên không lại không chết ở trong tay của ta, ta đã nói là ta muốn tự tay giết chết ngươi, đem thi thể của ngươi cảm hoá thành xác thối của ta, vĩnh viễn nghe sự sai phái của ta, ngươi lại dám chết ở Bắc Cực, không có lệnh của ta, ngươi lại dám chết ở Bắc Cực, ngươi cái tên khốn kiếp này, tên khốn nạn!!"

"Ngươi nói ai khốn nạn?"

Trong lúc Phạm Hương Ngữ còn đang kích động tức giận mắng to thì bỗng nhiên có một giọng nói ở bên ngoài cửa sổ vang lên, tiếp theo liền có một thân hình quen thuộc từ bên ngoài cửa sổ trèo vào.

Lâm Siêu vừa mới bay đến trước phòng làm việc của Phạm Hương Ngữ, đang chuẩn bị trực tiếp từ cửa sổ đi vào, liền nghe thấy thanh âm phẫn nộ của Phạm Hương Ngữ, hắn không khỏi kinh ngạc nhìn về phía nàng, hỏi: "Có người nào lại dám trêu chọc ngươi?" Ở trong sự nhận thức của hắn, người dám trêu chọc tiểu ma nữ này, không phải đã chết rồi, thì vẫn còn chưa có xuất thế.

Phạm Hương Ngữ đột nhiên nhìn thấy Lâm Siêu xuất hiện, không khỏi choáng váng.

Là ảo giác sao?

Nàng trợn to hai mắt ra, không có cách nào hình dung được có một loại tâm tình mãnh liệt đang dâng trào ở trong lòng, nàng biết loại cảm giác này nhân loại gọi là "Vui sướng", nghiêm chỉnh mà nói chính là "vui mừng", nàng thậm chí còn muốn xoa xoa con mắt, chẳng lẽ bởi vì mình hận tên bại hoại này quá nhiều, cho nên mới xuất hiện ảo giác?

Ngay vào lúc nàng đang định đi lên phía trước, dùng mũi ngửi mùi để phán đoán thì đột nhiên nhìn thấy ở hai bên cánh tay trái, phải của Lâm Siêu, có hai thiếu nữ thanh xuân đang bám vào, đều là nữ tử nước ngoài, có khuôn mặt cực kỳ tinh xảo tuyệt mỹ, sự vui sướng ở trong lòng của nàng nháy mắt liền chìm xuống, bao gồm cả nét vui mừng phản chiếu ở trên tấm kính cửa sổ, cũng bị thu lại, trở nên cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn có một tia lạnh lẽo.

Nàng đột nhiên cảm giác thấy chính mình rất kỳ quái, tâm tình của nàng rất ít khi xuất hiện gợn sóng, nhưng giờ khắc này nàng vừa mới cảm thấy cao hứng, hiện tại lại không cao hứng nổi, thậm chí còn có chút mất mát.

Phạm Hương Ngữ bỗng nhiên nghĩ đến một đáp án: "A, đúng rồi, ta nhìn thấy hắn vẫn còn sống sót thì sẽ cảm thấy cao hứng, nguyên nhân là ta rốt cục có thể tự tay giết chết hắn, để hắn biến thành nô bộc xác thối của ta, nghe lời giống như 'Khải' vậy, bất quá, tên bại hoại này thực lực rất mạnh, trong thời gian ngắn còn chưa có cách nào đối phó được với hắn, ta lại phải nghe hắn sai phái, cho nên mới cao hứng không được lâu... A, làm sao ta lại có cảm giác mọi chuyện không phải là như vậy, kỳ quái!"

Nàng hơi nhíu mày lại, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, muốn đem mâu thuẫn ở trong lòng cùng với ý nghĩ kỳ quái ý ném đi.

Lâm Siêu thấy nàng lắc đầu, nghi ngờ hỏi: "Vậy là không có ai trêu chọc ngươi à?"

Phạm Hương Ngữ nghe thấy hắn cứ hỏi đi hỏi lại vấn đề này, tức giận lườm hắn một cái.