← Quay lại trang sách

Chương 650 Lui binh

Một quyền!

Bất kỳ một con Vương Thú nào, đều bị một quyền đánh nổ!

Toàn bộ mọi người ở trên Tinh Võng cùng với ở bên trong căn cứ đều yên lặng như tờ.

Vương Thú khủng bố ở trong mắt của bọn họ, được gọi là "tai họa", ở dưới nắm đấm của Lâm Siêu lại dễ dàng bị thuấn sát!

Hoặc là một quyền, hoặc là một cước, có con thậm chí còn bị thân thể của Lâm Siêu trực tiếp va chết!!

Đây là sức mạnh thế nào?

Đàn thú triều vô cùng vô tận màu đen ở bên ngoài tường thành kia, lúc trước đã khiến cho bọn họ cảm giác được từng trận tuyệt vọng cùng với khí tức tử vong, giờ khắc này bọn họ lại cảm thấy chúng nó chỉ là một đám cừu, hơn nữa còn là một đám cừu con, đang bị một con sói tung hoành ở bên trong tàn sát, chỉ có thể chờ chết mà không thể làm được gì!

Đàn thú triều có thanh thế to lớn cùng với đội hình Vương Thú mạnh nhất trong lịch sử, ở trước mặt của người đàn ông này, lại chỉ có thể đứng nhìn hắn tàn sát!

Đây chính là lực lượng của chiến thần?!

Giờ khắc này, ở trên đỉnh đầu của một con Vương Thú ở phía sau đàn thú triều, Bạch Sí đang đứng trợn mắt nhìn cảnh tượng này, quần áo của hắn bị cuồng phong thổi bay phần phật, mai tóc được chải chuốt chỉnh tề lúc này cũng đã rối loạn, một người luôn chú ý đến bề ngoài như hắn mà lại không sửa soạng lại quần áo cùng với tóc tai, mà lại dại ra nhìn cảnh tượng giết chóc ở phía trước.

Không sai, đây không phải là cảnh tượng đàn thú triều công thành, mà ngược lại là cảnh tượng đàn thú triều bị một người giết cho đầu rơi máu chảy!!

"Này, chuyện này..." Bạch Sí cảm giác được toàn thân lạnh lẽo, chỉ là một nhân loại, lại có thể lấy thân thể máu thịt của mình, một quyền một cước thuấn sát Vương Thú?

"Không có khả năng, hắn là nhân loại của kỷ thứ năm, không thể mạnh như vậy được, tuyệt đối không có khả năng!!" Bạch Sí không có cách nào tiếp thu được cảnh tượng tàn sát ở trước mặt, hắn từ trước đến giờ vô cùng tự tin, qua bao nhiêu năm nay hắn chỉ kính nể có một người, chính là thủ lĩnh của tổ chức Bàn Cổ, một nam nhân cao quý giống như một vị vua, nhưng mà, bây giờ ở trong lòng của hắn lại xuất hiện một ý nghĩ khác, người mà mình kính nể bao nhiêu năm qua kia, cũng không phải là đối thủ của người được gọi là Chiến thần này!

Cảm giác tín ngưỡng của mình bị phá vỡ, làm cho hắn bất kể như thế nào cũng không thể tiếp thu được.

Đúng lúc này, có một âm thanh rít gào từ bên trong đàn thú triều truyền vào trong tai của Bạch Sí, nói một cách chuẩn xác là trực tiếp vang lên ở trong đại não của hắn, âm thanh vô cùng lạnh lùng, nói: "Để Thanh Vũ Thú đoàn trở về, không nên để cho chúng nó hi sinh uổng phí."

Bạch Sí từ bên trong cảnh tượng giết chóc ở trước mắt tỉnh lại, vội vàng nói: "Phong, cho ta thêm một chút thời gian nữa, có thể, chúng nó có thể, coi như hắn mạnh hơn, chung quy cũng chỉ có một người, nhiều Vương Thú như vậy, hắn không thể giết hết nổi..."

Bên trong đại não của Bạch Sí lại có một âm thanh lạnh lùng truyền tới, đem lời nói của Bạch Sí cắt đứt, khiến cho hắn choáng váng: "Sức mạnh của Lâm Siêu đã vượt qua Vương Thú quá nhiều, ít nhất là sức mạnh cấp chín, những con Vương Thú này không thể so được, Vũ đại nhân đã chuẩn bị tự mình ra tay, ngươi lập tức lui binh!"

"Vũ đại nhân muốn đích thân ra tay?" Con ngươi của Bạch Sí co rụt lại, đầy mặt giật mình, chờ đến khi âm thanh lạnh lùng ở trong đầu hoàn toàn biến mất, hắn liền ngẩng đầu nhìn về phía người khổng lồ màu vàng óng đang tàn sát đàn thú triều, thần sắc vô cùng phức tạp, lẩm bẩm nói: "Ngươi rất mạnh, thật sự rất mạnh, là nhân loại của kỷ thứ năm, ngươi đã đạt đến cực hạn, nhưng mà, cây cao đón gió cả, ngươi đáng ra nên thần phục..."

Hắn liếc mắt nhìn thật sâu vào Lâm Siêu, không do dự nữa, cái dấu ấn móc câu màu đỏ tươi ở trên trán bỗng nhiên bốc cháy hừng hực, toả ra hồng quang nồng nặc, ngay vào lúc cái dấu ấn này tỏa ra hồng quang, hết thảy mấy chục con Vương Thú đang đánh về phía Lâm Siêu, phảng phất như là nhận được mệnh lệnh vậy, thân thể ngay lập tức dừng lại, không nói hai lời, quay đầu chạy như bay.

Mấy chục con Vương Thú nhanh chóng hướng về phía đàn thú triều ở phía sau chạy đi, còn về đám quái vật cấp thấp đang đứng ở bên trong thú triều, bọn nó hoàn toàn không thèm để ý, tùy ý giẫm đạp lên chạy đi, tạo thành một lượng lớn thương vong.

Lâm Siêu đuổi theo một con Vương Thú giống như một con voi, nhanh chóng ra một quyền đánh nứt đầu của nó, mặc cho thân thể của nó theo quán tính chạy về phía trước mấy chục mét mới dừng lại ngã xuống, hắn ngẩng đầu nhìn tới, mấy chục con Vương Thú hung hãn không sợ chết giờ khắc này tất cả đều như chó mất chủ, nhanh chóng chạy về sau của đàn thú triều.

Màu đỏ máu bên trong con ngươi của Lâm Siêu dần dần biến mất, hắn híp mắt lại, giải trừ trạng thái người khổng lồ Hoàng Kim hóa của mình đi, khôi phục lại dáng dấp của một người bình thường, không tiếp tục truy đuổi những con Vương Thú đang chạy trối chết này nữa, mà nhìn về phía cuối của đàn thú triều.

"Muốn rút đi sao..." Lâm Siêu đứng trên thi thể của con Vương Thú giống như con voi đã bị đánh nát đầu, cuồng phong thổi mái tóc của hắn bay lất phất, ở chung quanh hắn chỉ còn vang vọng lên âm thanh ầm ầm do mấy chục con Vương Thú đang chạy trối chết gây nên. Còn lại đám quái vật cấp thấp không có Vương Thú khống chế cùng với chỉ huy, đàn thú triều nhanh chóng như một làn sóng lùi lại, không dám tới gần Lâm Siêu, không biết là do chúng nó không dám đến gần con Vương Thú ở dưới chân của Lâm Siêu, hay là do sợ hãi Lâm Siêu.

Mọi người đang quan sát trực tiếp ở trên Tinh Võng cùng với tất cả mọi người ở trong căn cứ nhìn thấy đám Vương Thú đang chạy trối chết, giống như là vừa mới tỉnh giấc chiêm bao, không nhịn được lớn tiếng hoan hô, có người mừng đến phát khóc, ôm chầm lấy người bên cạnh mặc kệ là có quen biết hay không, có người điên loạn kích động rống to, trên phần gáy nổi lên mấy sợi gân xanh, ngọn lửa hừng hực ở trong lồng ngực giống như có thể đốt cháy cả thân thể, ra sức hò hét phát tiết sự vui sướng cùng với hưng phấn to lớn ở trong lòng.

Một người!

Chỉ cần một người, liền có thể đẩy lùi gần một trăm con Vương Thú, làm cho đàn thú triều vô cùng vô tận phải kinh sợ!!

Trận chiến công thành quy mô như vậy, lại bị một người chặn đứng!!

Chiến Thần, Quân Lâm Thiên Hạ!

Nhìn thấy bóng lưng vĩ đại đang đứng trên lưng thi thể của con Vương thú giống như một con voi khổng lồ kia, ánh mắt của mọi người không khỏi trở nên cuồng nhiệt, hưng phấn, kích động, thậm chí còn có người khóc tại chỗ!

"Thắng rồi, chúng ta thắng rồi!"

"Chiến Thần Vạn Tuế!!"

"Chiến Thần Vô Địch!!!"

Các thủ lĩnh của các căn cứ cỡ lớn hưng phấn đến mức hận không thể nhảy lên ôm chầm lấy nhau, tất cả đều là người trung niên mấy chục tuổi, thậm chí còn có cả ông già sáu mươi mấy tuổi, nhưng giờ khắc này tất cả đều cảm thấy có một luồng nhiệt huyết xông thẳng lên đầu, gò má đỏ lên, hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên, giống như mấy đứa bé nhảy nhót hoan hô ở trên tường thành, thậm chí còn có người ngửa mặt lên trời hét to, cho dù hét tới mức cổ họng khàn khàn, vẫn như cũ không để ý tới.