← Quay lại trang sách

Chương 704 Thề chết đi theo

Hừ, nếu như giết chết toàn bộ, không có bọn họ làm bình phong yểm hộ, ngươi nghĩ rằng thân phận của chúng ta sẽ có thể tiếp tục ẩn giấu đi được hay sao?" Một vị thanh niên khác hừ lạnh nói: "Một khi làm bạo lộ ra thân phận của chúng ta, trước tiên không nói đến việc sẽ bị căn cứ Tinh Thần đả kích, coi như bị những trụ sở khác ở Châu Á vây quét, chúng ta cũng sẽ không chịu nổi."

"Mạc Cách, ngươi nói lời này sai rồi." Một người trẻ tuổi có màu da trắng xám nhìn tên thanh niên kia với ánh mắt âm trầm, nói: "Ngươi đã nghe qua thuốc phiện hay chưa, người người sợ hãi, nhưng một khi dính vào, sẽ gây nghiện, mặc dù để cho những căn cứ khác biết thân phận của chúng ta, sẽ mang tới một lượng lớn mặt trái không tốt, nhưng bên trong nhân loại tuyệt đối sẽ không thiếu những kẻ bí quá hóa liều mạo hiểm đồng ý hợp tác cùng với chúng ta, làm bình phong yểm hộ cho chúng ta."

"Các ngươi suy nghĩ cũng quá đơn giản." Cô gái đang lắng tai nghe lúc trước lạnh lùng nói: "Nếu như chúng ta bị bại lộ thân phận, trước hết trêu chọc đến không phải là những nhân loại ở kỷ thứ năm này. Mà là mười hai vị Thanh Trừ Giả kia, lẽ nào các ngươi cảm thấy, chúng ta có năng lực có thể đối kháng với mười hai con quái vật kia hay sao?"

Sắc mặt của mọi người khẽ biến đổi, đều ngậm miệng lại, tựa hồ như cái danh tự này có một luồng ma lực làm cho người ta nghẹt thở.

Thấy mọi người đã kết thúc sự tranh luận, thanh niên mặc tây trang màu đen lạnh lùng nói: "Bây giờ căn cứ Tinh Thần đã giống như mặt trời ở lúc ban trưa, bất kể là danh tiếng hay là sức mạnh, đều là những phương diện mà chúng ta không có cách nào sánh ngang, đặc biệt là cái tên tiểu tử họ Lâm kia, ngày hôm qua đã trắng trợn càn quét hết thảy Vương Thú trên đất liền ở Châu Á, đem danh vọng của mình đẩy lên đến đỉnh điểm. Được mọi người dân ở châu Á kính yêu, liên minh Phương Đông của chúng ta từ lâu chỉ còn lại trên danh nghĩa, tan rã chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."

"Bất quá."

Hắn khẽ dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Điện hạ chưa bao giờ hi vọng vào những người này, cho dù bọn họ đến nhờ vả căn cứ Tinh Thần, đối với chúng ta cũng là một loại tổn thất, nhưng trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không có cách nào góp một viên gạch vào trong căn cứ Tinh Thần, tăng cường sức chiến đấu của căn cứ Tinh Thần, vì lẽ đó, đây là thời khắc mà chúng ta nhất định phải làm ra lựa chọn."

Mọi người nghe xong lời này liền tiếp tục trầm mặc, không một ai đáp lại.

Trong mắt của thanh niên mặc tây trang màu đen loé ra một tia tức giận, đang chuẩn bị nói cái gì đó, bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, sau đó cung kính mà cúi thấp đầu, lặng lẽ di chuyển về phía sau, lùi vào trong bóng tối sau lưng cái ghế của bóng người yểu điệu kia.

Mà bóng người yểu điệu ngồi trên cái ghế kia, cũng từ mơ hồ trở nên rõ ràng hơn mấy phần, âm thanh hờ hững mà bình thản từ trong miệng của nàng truyền ra: "Ta đem bọn ngươi giải thoát từ bên trong lao tù ra, vì thế ta sẽ không để cho các ngươi hi sinh không công, thế nhưng, đến thời khắc cần hi sinh, ta hy vọng các ngươi phải không một chút do dự nào vì ta mà kính dâng ra sự trung thành cùng với sinh mệnh của các ngươi."

Sau khi nàng mở miệng nói ra thì mọi người hơi cúi đầu, khiêm tốn mà kính cẩn, bên trong mắt tràn ngập sự tôn kính.

"Điện hạ, ta đã nói rồi, ta có chết cũng sẽ đi theo ngài, chỉ cần một câu nói của ngài, ta sẽ đồng ý vì ngài mà trả giá cả tính mạng của ta." Tráng hán khôi ngô có làn da đỏ đậm đem nắm đấm nện vào lồng ngực, vô cùng tôn kính nói.

"Phù Lộ ta cũng thế, thề chết đi theo điện hạ."

"Ta cũng thế."

Mọi người ở trên bàn hội nghị liên tiếp tỏ thái độ của mình, đến cuối cùng chỉ còn có hai người là không có mở miệng.

Bóng người yểu điệu từ bên trong bóng tối đưa tay cánh tay ra, nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ vào mặt bàn, hờ hững nói: "Tựa hồ như còn có người quên lời thề lúc trước rồi hay sao?"

Thân thể của hai người này khẽ run lên, một người trong đó run giọng nói: "Điện hạ, ta đồng ý cống hiến cho ngài, chỉ có điều, tộc dân của ta đã lâu lắm rồi mới được trở lại cố thổ, ta hi vọng điện hạ có thể cho bọn họ một cơ hội sống sót, ít nhất, để cho ta lưu lại một đôi hài tử khỏe mạnh, để cho tộc dân của ta tiếp tục sinh sôi nảy nở, cầu ngài."

"Thước cũng cầu ngài." Một nam tử thấp bé khác cũng cúi đầu dùng sức nói.

Bóng người yểu điệu ngồi trên ghế hơi trầm mặc, âm thanh vẫn hờ hững như lúc trước, nói: "Ta có thể hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng của các ngươi, mọi người không cần phải căng thẳng, lần này chúng ta sẽ không khai chiến cùng với căn cứ Tinh Thần, mà là lấy phương thức hợp tác, tạm thời ổn định Căn cứ Tinh Thần, đợi đến khi chủ thượng lần thứ hai tiến hóa, cũng chính là thời khắc mà chúng ta triệt để quật khởi."

Nghe được lời này, mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Điện hạ, chủ thượng còn bao lâu mới tiếp tục tiến hóa lần thứ hai." Tráng hán khôi ngô có làn da đỏ đậm liền hỏi.

"Sẽ không quá lâu nữa." Bóng người yểu điệu ngồi trên ghế sâu kín nói.

---

Căn cứ Tinh Thần, tại tổng bộ.

Vào ngày thứ hai sau (ngày càn quét), vào sáng sớm Lâm Siêu đã mang con Vương Thú cá sấu đi vào bên trong Thái Hồ để đi săn, để cho nó tự mình giải quyết vấn đề ăn uống ngày hôm nay của nó, tuy rằng thi thể Vương Thú ở bên trong căn cứ có rất nhiều, nhưng còn phải để dành cho viện nghiên cứu khoa học chế dược phẩm hay là nghiên cứu các hạng mục khác, dùng để cho nó ăn thực sự là phung phí của trời.

Mà đám quái vật cá sấu biến dị tuỳ tùng bên người con Vương Thú cá sấu, cũng đã bị căn cứ bắt giữ, làm tiêu bản sống để cho viện nghiên cứu khoa học tiến hành các hạng mục thí nghiệm, đối với việc này con Vương Thú cá sấu cũng không hề để ý tới, bản thân của cá sấu chính là sinh vật lãnh huyết, ăn thịt cả đồng loại, đối với nó mà nói đám quái vật tuỳ tùng này chỉ có một tác dụng chủ yếu, chính là vào lúc nó đói bụng thì có thể coi như thức ăn mà nó mang theo bên người.

Sau khi trở lại căn cứ, Lâm Siêu đi vào bên trong kho hàng của căn cứ, lấy đi một số vật phẩm ẩn thân do căn cứ tự chế hoặc là thu được ở trong di tích, chuẩn bị xuất phát đi tới tổng bộ của liên minh Phương Đông, xem xét một lượt cái thế lực đã làm cho tổ chức Bàn Cổ phải kiêng kỵ này, bên trong đến tột cùng ẩn giấu cái gì, chỉ có một điều tiếc nuối chính là từ trong đầu của ba vị chấp hành quan cao tầng của tổ chức Bàn Cổ kia, cũng không có được những tư liệu này.

Bất quá, điều này cũng nói rõ, ở phía trên ba người bọn hắn, tất nhiên còn có những sức mạnh bí ẩn khác, chỉ được nắm giữ ở trong tay thủ lĩnh của bọn hắn, chuyên phục vụ cho thủ lĩnh, bằng không, những chấp hành quan chỉ đứng sau vị thủ lĩnh cao nhất này, sẽ không thể nào không biết một cái gì cả.

Mặc dù Lâm Siêu biết là tổ chức Bàn Cổ vẫn còn có dư nghiệt, nhưng hiện nay hắn lại không có thời gian để đi điều tra, trừ phi bọn họ tự bại lộ ra tung tích của mình.