← Quay lại trang sách

Chương 706 Nữ hoàng bệ hạ

Phạm Hương Ngữ liếc mắt nhìn hắn, nói: "Không ngờ được ngươi chưa bao giờ thật sự quản lý căn cứ, nhưng về phương diện này lại có thể nhìn thấu triệt như vậy, lúc trước tổ chức Bàn Cổ không xuất quân công kích liên minh Phương Đông, đã làm cho ta cảm thấy rất là nghi ngờ, dù sao thì thu thập một liên minh không có tiếng tăm trước để làm lớn mạnh bản thân, sau đó trở lại tiến công căn cứ Tinh Thần sẽ nắm nhiều cơ hội chiến thắng hơn, nói rõ rằng tổ chức Bàn Cổ đã sớm điều tra được sức mạnh ẩn giấu ở sau lưng của liên minh Phương Đông, cho nên mới lựa chọn khúc xương cứng chúng ta để gặm trước."

Lâm Siêu nói: "Không sai." Phạm Hương Ngữ dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cằm, trầm tư nói: "Nhưng mà, nếu như ở sau lưng của bọn họ có tội dân cường đại như vậy làm chỗ dựa, tại sao tên tội dân này lại không đến đây diệt trừ chúng ta?"

Ánh mắt của Lâm Siêu trở nên thâm thúy, liên tục chớp lóe nói: "Hay là ở trên địa cầu có cái gì, có thể ngăn cản được những tên tội dân này, khiến cho bọn chúng không dám mạo hiểm xuất hiện, lúc trước ta đã từng giao thủ với mấy tên tội dân, bao gồm cả Cách Lực Đức, đều chỉ là tay chân hoặc là tiểu lâu la, chỉ có thể thay chủ nhân của mình đi ra ngoài làm việc."

Phạm Hương Ngữ hiếu kỳ nói: "Cái tên Anusbis ở trên cánh tay phải của ngươi, trước đây không phải cũng là tội dân hay sao, hỏi nó một chút chẳng phải là sẽ biết."

Lâm Siêu khẽ lắc đầu, nói: "Ta đã sớm hỏi qua, nó nói mấy tên tội dân này e ngại chính là sợ bị mấy vị cổ anh hùng còn sống sót phát hiện ra bọn chúng, sẽ xuất hiện tiêu diệt bọn chúng, thế nhưng, ta nghĩ lấy sức mạnh của vị Thần Vương bạo quân kia, chắc chắn là sẽ không e ngại những việc này, trừ phi là Thần Vương đời đầu ra tay."

Phạm Hương Ngữ như có điều gì đó suy nghĩ nói: "Có thể hay không là do sức mạnh của tên tội dân này bị hao tổn, cho nên vẫn đang ẩn núp khôi phục lại sức mạnh?"

Lâm Siêu hơi trầm ngâm, nói: "Quả thật là có khả năng này, thế nhưng theo như ta cảm giác, tội dân đã đến cấp bậc này, tựa hồ như còn những thứ khác phải kiêng kỵ, đáng tiếc lần trước ta tình cờ gặp một vị cổ anh hùng mạnh mẽ, nhưng chưa biết được điều này, cho nên mới không hỏi ông ta."

Phạm Hương Ngữ nói: "Nếu như không nghĩ ra, tạm thời cũng đừng nghĩ đến nữa, ngược lại lần này căn cứ Tân Nguyệt tìm chúng ta hợp tác, nói rõ là bọn họ cũng kiêng kỵ chúng ta, chó bị ép cuống lên cũng sẽ cắn người, chúng ta cứ theo lời mà ngươi nói, trước tiên đáp ứng hợp tác, ổn định bọn họ. Trước khi tồn tại ở sau lưng của bọn họ khôi phục lại sức mạnh tiến hành công kích chúng ta, chúng ta cũng đã thu phục được những châu lục khác, nắm giữ thật nhiều di tích, tạo mối quan hệ thật tốt với các di tích này, tranh thủ thu được sự ưu ái của các di tích cổ này, nếu như vậy, về sau khi chiến đấu với bọn họ, phần thắng của chúng ta cũng sẽ lớn một chút."

Lâm Siêu khẽ gật đầu, bây giờ chỉ có thể tạm thời hợp tác với căn cứ Tân Nguyệt, sau đó mau chóng tăng cao sức mạnh tự thân, chuyện này làm cho trong lòng của hắn lần thứ hai cảm thấy áp lực trầm trọng, dù sao hắn cũng không thể nào đoán được, vị tồn tại ở sau lưng của căn cứ Tân Nguyệt kia, đến tột cùng thì khi nào mới khôi phục lại được sức mạnh, mặc dù hắn có trí nhớ từ kiếp trước, thế nhưng lúc trước hắn đã cùng với vị Tân Nguyệt nữ vương Triệu Băng Băng kia có hai lần tiếp xúc, phát động hiệu ứng Hồ Điệp, khiến cho hết thảy mọi chuyện xảy ra hiện nay đều không thể dùng lịch sử ở kiếp trước để dự đoán được.

Hơn nữa, hiểu biết của Lâm Siêu đối với lịch sử kiếp trước, cũng là cực kỳ nhỏ, dù sao thì hắn cũng chỉ sinh tồn ở trong vùng hoang dã, học tập tri thức chính là một sự tình rất xa xỉ, đừng nói là lịch sử một trăm năm trước, coi như là sự tình xảy ra mười mấy năm trước đó, cũng có rất ít sự lưu ý cùng với quan tâm.

Mà Lâm Siêu cũng giống như đại đa số người may mắn còn sống sót lúc đó, chuyện cần phải quan tâm nhất chính là ngày mai còn có thể mở mắt ra hay không, ngày hôm đó có cái gì để ăn hay không, tới thời điểm ra ngoài săn bắn thì có thể hay không đụng với quái vật lạc đàn, hay là bị những con quái vật khác xem là con mồi nhìn chằm chằm, dù sao, sinh tồn giả ở vùng hoang dã săn bắn quái vật, thì quái vật cũng đồng dạng ở trong vùng hoang dã săn bắn nhân loại, đây chính là pháp tắc hoang dã.

Ở châu Bắc Mĩ, bên trong một toà pháo đài đứng sừng sững ở bên cạnh một cái hồ.

Sắc trời ảm đạm, trên bầu trời có áng mây màu đỏ, mặt hồ đen như mực, sóng nước đập lên trên vách đá của tòa pháo đài, bắn lên một đống bọt nước trắng xóa, từ bên trong mặt hồ mơ hồ có thể nhìn thấy được từng bóng đen khổng lồ đang bơi lội, có dáng vẻ vô cùng dữ tợn, khiến cho người nhìn cảm thấy giật mình.

Bên trong tòa pháo đài thời Trung Cổ này có rất nhiều tòa tháp cao vút, bên trên có khắc đồ án Tri Chu đen kịt, tràn ngập khí tức âm u, quỷ quyệt, phảng phất như là một con nhện khổng lồ nằm sấp ở trên mặt đất.

Ở bên trong một toà tháp sắc nhọn đen như mực cao nhất, có vẽ một con nhện đen kịt chiếm giữ ở trên đỉnh tháp, xuyên qua vách tường thẩm thấu đến bên trong một đại điện rộng rãi. Không gian bên trong đại điện vô cùng tối tăm, yên tĩnh, u ám, khiến cho người ta cảm thấy khó thở.

Tòa đại điện này vô cùng trống trải, trên đỉnh đại điện treo lơ lửng một bức tranh sơn dầu cao hơn mười mét, rộng sáu, bảy mét. Bên trên vẽ lên một nữ nhân trông rất là sống động, mới nhìn quá có vẻ như rất trẻ trung, khoảng chừng hai mươi tuổi, tràn ngập khí chất thanh xuân, tràn trề sự hoạt bát. Thế nhưng nhìn kỹ lại thì lại cảm thấy đây là một mỹ phụ khoảng chừng ba mươi tuổi, nụ cười tỏa ra mị lực thành thục.

Ánh sáng mờ nhạt trên đèn tường chiếu vào gương mặt của nữ nhân trên bức tranh sơn dầu, làm tăng thêm mấy phần lãnh diễm cùng với cao quý, phảng phất như là một vị thần cao cao tại thượng đang nhìn xuống chúng sinh.

Bỗng nhiên, bấc đèn trong đèn tường hơi lay động, bóng ngọn lửa nhảy múa ở trên tường, giống như là yêu ma quỷ quái thoát khỏi nơi giam cầm, tràn ngập khí tức đáng sợ quỷ dị.

Vèo một tiếng, có một bóng người màu đen từ bên ngoài đại điện trực tiếp vọt vào bên trong. Sau khi tiến vào tòa đại điện người này liền cấp tốc hạ xuống, nhanh chóng bước chân đi vào phía sâu trong đại điện, dừng lại ở một nơi tối tăm u ám nhất, ở trong bóng tối phía trước mơ hồ có một tòa vương tọa cao vót màu đen, cùng với một bóng người ẩn hiện đang ngồi ở trên vương tọa, người này vội vã quỳ một gối xuống, cúi đầu nói: "Hắc Quả Phụ bái kiến nữ hoàng bệ hạ!"

Âm thanh vang vọng ở trong đại điện, ngọn lửa ở trên đèn tường dần dần khôi phục lại như bình thường, lẳng lặng tiếp tục thiêu đốt.

Sau một lúc lâu, trong bóng tối mới truyền ra một thanh âm: "Nhiệm vụ đã thất bại rồi sao?" Ngữ khí hờ hững nhưng vẫn cực kỳ êm tai, tràn ngập sức mê hoặc kỳ dị.