← Quay lại trang sách

Chương 715 Viễn chinh

Tùy tiện ngồi đi." Lâm Siêu nói một câu, sau đó tăng nhanh tốc độ nhai nuốt của mình.

Sau khi đám người Mục Bạch Phong ngồi xuống không lâu, ba vị cường giả của Cổ Môn cũng tới, Lâm Siêu cũng vừa vặn ăn xong bữa sáng, thấy mọi người đều đã đến đông đủ, lúc này liền đứng lên nói: "Vậy thì lên đường thôi."

Mục Bạch Phong kinh ngạc nói: "Chỉ cần mấy người chúng ta thôi sao?" Lâm Siêu liếc nhìn ông ta một cái, nói: "Còn cần thêm người khác nữa sao?" Mục Bạch Phong nhất thời nghẹn lời, lập tức nghĩ đến sự tích Lâm Siêu một mình giết vào tổng bộ của tổ chức Bàn Cổ, âm thầm cười khổ.

"Chiến Thần đại nhân, ta có một con Kim điêu, có thể chở chúng ta bay đi." Một người trẻ tuổi có tướng mạo hàm hậu, nở nụ cười ôn hòa cung kính nói, nếu như không biết thân phận của hắn là Thiếu chưởng môn của Cổ Môn đời tiếp theo, còn tưởng rằng hắn là một vị nam hài tốt bụng.

"Ở căn cứ thì cứ gọi ta là thủ lĩnh." Lâm Siêu nói: "Vậy thì ngồi trên vật cưỡi của ngươi đi thôi."

"Vâng, Lâm thủ lĩnh." Người trẻ tuổi cung kính nói.

Mục Bạch Phong cùng với mỹ phụ mặc sườn sám màu xanh nhận ra người này chính là chưởng môn đời tiếp theo của Cổ Môn, ánh mắt âm thầm hiện ra vẻ ngưng trọng, quy tắc cạnh tranh của Cổ Môn cực kỳ tàn khốc máu tanh, trẻ con từ lúc ba tuổi đã bị ném vào bên trong Độc Quật để chịu đựng nỗi đau, để thân thể cảm hoá các loại độc tố cùng với đặc tính của cổ trùng, nếu như có thể chịu đựng được mà còn sống, thì sẽ được vun bón trở thành đệ tử, nếu như thất bại, liền sẽ trở thành lương thực của những con cổ trùng kia.

Người có thể bò lên trên vị trí chưởng môn tương lai của Cổ Môn này, máu tươi nhiễm trong tay tuyệt đối không thể tính toán được, coi như là một số tên tội phạm bị giam trong nhà tù của Liên hiệp quốc ở thời đại trước, cũng không thâm độc bằng hắn. Hơn nữa Cổ Môn vừa mới bị diệt, nếu là người khác, nhiều năm chờ đợi kế thừa đại nghiệp liền như vậy bị hủy hoại trong một ngày, trở thành người ăn nhờ ở đậu, tất nhiên sẽ phải trở nên điên cuồng mà phản kích, nhưng người này lại giống như là hoàn toàn không để ý, cúi đầu thần phục, điều này làm cho mấy người bọn họ đều cảm thấy một tia kiêng kỵ sâu sắc, giống như là ở trước mặt mình đang có một con rắn độc đang nằm rạp ở trên mặt đất.

Sau khi đi ra bên ngoài đường phố, chỉ cảm thấy nơi này phi thường yên tĩnh, ở đây đều là cao tầng của căn cứ, những người này đương nhiên sẽ không dám gây ồn ào, làm kinh động đến Lâm Siêu.

Dưới sự cho phép của Lâm Siêu, người trẻ tuổi ngửa đầu lên huýt sáo, sóng âm lan ra không trung, không lâu lắm, có một tiếng rít vang lên, trên không trung có một con chim cả người có màu vàng óng bay đến, từ đầu đến đuôi dài bảy, tám mét, đôi cánh dài mười lăm, mười sáu mét, gần như bằng độ dài với đôi cánh Hắc Ban Thú của Lâm Siêu.

Bên trong mắt của Lâm Siêu lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Con chim này của người là Hoàng Kim thú?"

"Vâng." Người trẻ tuổi hàm hậu nở nụ cười, nói: "Lâm thủ lĩnh nếu như yêu thích, ta sẽ tặng cho ngài thay cho việc đi bộ."

Mục Bạch Phong biết tên này cực kì giảo hoạt, biết rõ Lâm Siêu có cánh, đi đường càng thuận tiện hơn nhiều. Nhưng lại cố ý nói ra lời khoe khoang để lấy lòng.

Lâm Siêu khẽ lắc đầu, nói: "Thay cho việc đi bộ thì không cần, giết ăn ngược lại không tệ."

Nghe nói như thế, con chim đang đứng vững vàng ở trước mặt đám người Lâm Siêu, Kim Điêu anh tư thần võ ngẩng cao đầu, đột nhiên sợ bắn lên, rút lui về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn Lâm Siêu.

Nụ cười trên mặt của người trẻ tuổi cứng đơ một hồi, nhưng rất nhanh chóng liền cười ha ha, nói: "Nếu Lâm thủ lĩnh muốn ăn, ta sẽ tặng nó cho ngài."

Lâm Siêu khoát tay nói: "Được rồi, các ngươi lên đi, ta có vật cưỡi của chính mình."

Người trẻ tuổi cung kính nói: "Vâng." Ngược lại còn hướng về phía đám người Mục Bạch Phong khách khí chắp tay nói: "Mục bá bá, các ngươi lên trước đi." Mục Bạch Phong lạnh nhạt nói: "Không cần, chim của ngươi thì ngươi lên trước đi, vạn nhất nó sợ người lạ, đem mấy bộ xương già của chúng ta hất văng xuống thì mất mặt lắm."

Người trẻ tuổi cười ngây ngô nói: "Làm sao có thể chứ, chim của ta ngoan lắm, nếu Mục bá bá không tin bản lĩnh huấn thú của ta, vậy thì vãn bối liền thất lễ đi lên trước." Sau đó hắn khẽ ra hiệu cho hai vị trưởng lão bên người, cùng nhau nhảy lên lưng của Kim Điêu.

Chờ mọi người ngồi vững vàng ở trên lưng của Kim Điêu, Lâm Siêu liền đi ra bên ngoài căn cứ ở phía Đông, ở đó có xây dựng một tấm rào chắn lớn, chỉ thấy con Vương Thú cá sấu đang lười biếng nằm ngủ ở bên trong, cách nó vài mét có một bóng người đang đứng, chính là vị xác thối Vương (đọc suy nghĩ) kia, đây là do Phạm Hương Ngữ sắp xếp, mục đích là để cho vị xác thối Vương (đọc suy nghĩ) này đọc suy nghĩ của thủ lĩnh Lang tộc, phòng ngừa những thủ đoạn bất ngờ của Lang tộc.

Lâm Siêu nhảy lên trên đỉnh đầu của con Vương Thú cá sấu, hướng về phía nàng nói: "Lên đây luôn đi."

Xác thối Vương (đọc suy nghĩ) đang chuẩn bị nhảy lên, nhưng khi nhìn thấy con Vương Thú cá sấu chậm rãi mở một con mắt ra trừng nàng, có ý vị ngầm cảnh cáo, trong lúc nàng đang do dự, liền nghe thấy tiếng kêu to của Kim Điêu trên đỉnh đầu, lúc này liền lùi về sau một bước, nói: "Ta vẫn nên đi chung với bọn họ thì hơn."

"Tùy ngươi."

Sau khi chờ nàng nhảy lên lưng Kim Điêu, Lâm Siêu mới vỗ một cái vào đỉnh đầu của con Vương Thú cá sấu, dùng sức rất mạnh, nói: "Xuất phát." Con Vương Thú cá sấu gầm nhẹ một tiếng, biết là Lâm Siêu nhìn thấy hành động mờ ám của nó, lúc này mới nhanh chóng đứng lên, hướng về phía Kim Điêu ở trên không trung gầm nhẹ một tiếng, nhanh chân chạy đi.

Kim Điêu sau khi nghe thấy tiếng gầm của con Vương Thú cá sấu, sợ đến mức đôi cánh hơi run rẩy, suýt chút nữa làm cho mấy người đang ngồi ở trên lưng của nó rớt xuống, chờ đến khi con Vương Thú cá sấu ở mặt trước chạy ra hơn một nghìn mét, mới dám vỗ cánh bay theo, mặc cho người trẻ tuổi kia làm sao điều động, cũng không dám đuổi theo quá gần.

Sau khi đám người Lâm Siêu rời đi khỏi căn cứ, liền một đường đi về hướng Bắc, đầu tiên là đi đến Moscow thủ đô của Nga, một trong những thành thị lớn nhất ở thời đại trước, sau đó tiếp tục hướng về phía trước, đi tới Thụy Điển, lấy tốc độ của con Vương Thú cá sấu, tiếp tục đi hơn khoảng mười phút, liền đi tới Stockholm thủ đô của Thụy Điển, cũng chính là vị trí tổng bộ của Lang tộc, dọc theo đường đi tốn thời gian tổng cộng không tới ba tiếng.

Căn cứ theo bản đồ mà thiếu nữ cưỡi Cự Lang cung cấp, Lâm Siêu nhanh chóng đi tới phía bắc, ở một khu rừng rậm u ám rốt cục nhìn thấy tổng bộ của Lang tộc.

Đây là một tòa pháo đài cực kỳ cổ xưa, chiếm diện tích gần một vạn mét vuông, có chiều cao sáu mươi, bảy mươi mét, theo như thiếu nữ cưỡi Cự Lang miêu tả, pháo đài cổ có một nửa là được kiến tạo ở bên trong lòng đất, giống như là một toà thành ở dưới lòng đất, chuyên môn dùng để nghiên cứu, huấn luyện, mà toà pháo đài ở trên mặt đất, chính là trụ sở mà mọi người sinh hoạt bình thường.